Không cần dài lắm đâu, từ đường gạch xanh đến chỗ hành lang là được. Lâm Vãn Thanh khoa tay múa chân giải thích một hồi, sau đó chớp mắt nhìn Cố Hoài An.
“Đúng vậy đó chú Cố, thím nói rất đúng, sân nhà chúng ta khó đi thật, mỗi lần mưa xuống thì sân vườn toàn là bùn dơ”
Cái miệng nhỏ của Cố Tiểu Nhị dù đang nhai chóp chép nhưng cũng không quên nói đỡ cho cô.
Cố Trạch cũng gật đầu đồng tình, còn Tiểu Cố An thì ngơ ngác ngước khuôn mặt bầu bĩnh lên nhìn trái ngó phải, chẳng hiểu gì cả.
Một lớn hai nhỏ giương mắt, háo hức nhìn anh chằm chằm, đặc biệt là đôi mắt của người lớn kia còn đáng yêu như thỏ con vậy, khiến Cố Hoài An không kiềm được mà mỉm cười: “Được, ngày mai chú sẽ tìm người tới sửa.
“Oa, chú Cố là tốt nhất!”
Cố Tiểu Nhị phấn khích vỗ tay, trên mặt Cố Trạch cũng hiện lên ý cười.
“Chú rất, rất tốt. Tiểu Cố An cất giọng sữa non nớt góp vui.
Lâm Vãn Thanh miệng ngọt hơn mật, nói: “Phó đoàn trưởng Cố giỏi như vậy, hay là ăn nốt chỗ canh còn lại luôn nhé”
Sau đó đưa mắt nhìn về phía nồi canh đầy ắp.
Cố Hoài An: “”
””
Cuối cùng không phụ lòng mong đợi của mọi người, một mình Cố Hoài An đã tiêu diệt sạch sáu cái bánh ngô, một đĩa thức ăn cũng như nồi canh bí hầm xương to đùng còn lại.
Cơm nước xong, phó đoàn trưởng Cố vẫn như bình thường, nên làm gì thì làm nấy, khiến Lâm Vãn Thanh không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ người này là vua dạ dày trời sinh sao?
Sau đó cô lại tình cờ nhìn thấy bộ đồ rằn ri bẩn thỉu mà anh vừa thay ra, lòng cô lập tức hiểu ra. Lúc tập huấn dãngoại thì làm gì được ăn ngon ngủ yên, thiếu ăn thiếu mặc, không đói mới là lạ. Buổi tối, chờ mấy đứa nhỏ ngủ say, Cố Hoài An mới cầm đồ dơ của mình cho vào trong thau gỗ, xả nước, thêm xà phòng rồi ngồi giặt.
Lâm Vãn Thanh bước tới hỏi anh: “Mai mời người tới nhà xây đường thì nên cho họ ăn gì đây?”
Cố Hoài An quét mắt nhìn khoảng sân không tính là nhỏ kia, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Sân nhà mình
không nhỏ, chắc phải cần tới bốn năm chiến sĩ mới làm xong nổi. Mà sức ăn của bộ đội không ai nhỏ đâu, nên thôi, nhà mình không cần nấu cơm, trưa tôi dẫn họ tới nhà ăn ăn là được.
Vậy cũng tốt, nếu để nhà mình phụ trách cơm nước, Lâm Vãn Thanh sẽ rầu rĩ cả ngày vì không biết phải nấu món gì. Rau dưa trồng trong sân hầu hết vẫn chưa lớn hẳn, nghe anh nói vậy, cô vội vàng trở vào nhà, cầm một xấp tiền và phiếu thịt ra đưa cho Cố Hoài An: “Muốn ăn gì thì cứ mua, người ta tới giúp nhà mình một tay, đừng tiết kiệm quá” Nói xong, cô vui mừng phấn khởi đi vào nhà.
Cố Hoài An híp mắt: “Đồng chí Lâm, được nắm giữ quyền lực kinh tế trong nhà là cảm giác như thế nào?”
“Vô cùng tốt đẹp” Lâm Vãn Thanh vui vẻ đáp lại.
“Chậc…”
Phó đoàn trưởng Cố rất giữ lời, mới sáng hôm sau, vừa tập xong bài thể dục buổi sáng thì đã dẫn theo năm chiến
sĩ tới, còn đẩy theo mấy xe gạch nữa.
Lâm Vãn Thanh nấu một nồi chè đậu xanh lớn, thêm chút đường, rồi lấy mấy trái dưa hấu được ngâm trong suối làm lạnh ra, gọt vỏ cắt miếng, đặt lên đĩa rồi bưng qua cho mấy anh chiến sĩ ăn. Chén trong nhà không đủ, chị dâu cả Trương nhiệt tình xách theo một chồng chén tới cho cô mượn. Chị dâu cả Lâm hay tin cũng vội mang mấy cái bánh bò sang tặng, Hàn Kim Hoa cũng góp thêm mười mấy quả trứng luộc để chiến sĩ rảnh thì lôi ra lấp bụng.
Mấy chị em dâu có chồng làm lính khác cũng gửi chút rau củ và trái cây tới.
Thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Lâm Vãn Thanh cảm động vô cùng, vội về nhà làm chút bánh đậu xanh cũng như xào mấy đĩa hạt dưa mang tới cho họ.
Mấy chị em dâu thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, trong Huyền Thành cũng bán mấy món đó, nhưng mắc cực, sao có thể tùy tiện đem làm quà tặng người khác chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT