Hơn nữa, ý tứ của cô là ý này sao, là đòi tiền anh ấy à, mục đích của cô chỉ là muốn đem sự vui vẻ trong lòng chia sẻ cho anh biết thôi!

Anh ấy đúng là cẩu nam nhân không hiểu phong tình mà!

Tiền của một người cho không mà không lấy mới là phí.

Lâm Vãn Thanh nhặt lá thư làm bằng da bò lên, cầm theo sổ tiết kiệm nện bước quay về phòng, nhưng vừa mở sổ tiết kiệm ra, bên trên đã viết chình ình con số tám nghìn đồng.

Cô lập tức vui vẻ hẳn lên, tám nghìn đồng đó nếu bỏ thêm quỹ đen của cô vào nữa, làm tròn lên thì nhà bọn họ cũng xem như là một hộ giàu có rồi.

Trở thành một đại gia nhỏ ở những thập niên bảy mươi, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Ngày hôm sau, tâm trạng của Lâm Vãn Thanh vô cùng tốt.

Hôm qua gói được hai lồng hấp lớn toàn sủi cảo nhân thịt thì là, cũng ngay tối đó một nhà năm người đã ăn hết một lồng, còn dư lại một lồng nữa, cô suy nghĩ một chút, thấy nếu chỉ ăn mình sủi cảo thôi thì có hơi nhàm chán, nên cô đã đi ra ngoài vườn rau hái một ít hành lá, làm món trứng gà chiên hành.

Cả nhà ăn sủi cảo, chấm hết cái này đến cái khác, còn uống canh sủi cảo, rồi ăn sạch luôn cả một đĩa trứng gà chiến hành.

Cố Hoài An quanh năm ở trong môi trường quân ngũ, nên anh cũng không để ý phương diện ăn mặc lắm, nhất là lúc hành quân dã ngoại, có mệt thì cũng chỉ được ăn mấy miếng lương khô lạnh ngắt, đêm đến ngủ lại trên bãi cỏ là chuyện bình thường.

Anh xa nhà đã nhiều năm, vất vả rèn luyện trong quân ngũ, trái tim đã sớm chai sạn chẳng khác gì sắt đá cứng rắn lạnh lẽo, nhưng từ lúc trong nhà có thêm ba đứa nhỏ, lại thêm một người vợ bầu bạn, trong lòng có rắn rỏi đến đâu thì bây giờ cũng tràn ngập ấm áp, chỉ cần nhìn thấy gia đình mình, trong lòng anh lại ngập tràn cảm giác yên bình cùng bịn rịn mà trước nay chưa từng có.

Lâm Vãn Thanh vốn đã bận tối mắt tối mũi, đút cơm cho Tiểu Cố An ăn, mang chăn mền của Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị ra ngoài phơi nắng, rồi còn nghe Cố Hoài An kể nhà mình có hai mẫu đất ở trên núi phía nam.

Đất đai của quân đội là đất ruộng bậc thang, còn đất mà vợ của các quân nhân sở hữu là đất đồi, dù tự trồng trọt có hơi mệt, nhưng may mắn là trong quân khu không cần nộp thuế lương thực, đất nhà ai nhà nấy trồng, trồng được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nên mỗi năm sẽ thu vào được không ít tiền.

Chính vì vậy nên các chị vợ trong quân khu đều nâng niu chăm bón cho mấy mẫu ruộng của nhà mình.

Hôm nay Cố Hoài An được ở nhà, sau khi ăn xong bữa sáng thì thay sang quần áo bình thường, đội mũ rơm lên định đi ra ruộng.

Hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị cũng bình bịch chạy về phòng, thay quần áo rồi cầm theo mũ tỏ ý muốn đicùng.

Lâm Vãn Thanh bế Tiểu Cố An từ trong phòng đi ra, thấy trong nhà một lớn hai nhỏ mặc đồ như bác nông dân thì cười nói: “Mọi người đợi chút, tôi đi cùng với”

Cố Hoài An hơi nâng mí mắt, nhìn lại vòng eo thon thả mảnh khảnh của vợ mình, trong mắt hiện lên ý cười: “Cô đi ra ruộng rồi, vậy Tiểu An để ai trông bây giờ.

Vốn dĩ Lâm Vãn Thanh định nói mang theo cả Tiểu An cùng ra ngoài ruộng, nhưng Cố Tiểu Nhị lại tung tăng nhảy vào trong sân, múa may cái tay nhỏ, khoa trương nói: “Oa, hôm nay trời nắng to như vậy, thím với em trai mà ra khỏi cửa có khi nào bị phơi thành cá khô không ạ?”

Ý cười trong mắt Cố Hoài An càng sâu, còn Cố Trạch thì che miệng cười trộm.

Cá khô Lâm Vãn Thanh: “..”

Thấy Cố Hoài An dắt theo hai anh trai nhỏ ra ngoài, cánh tay nhỏ xíu của Tiểu Cố An đập đập cửa sổ: “Thím ơi, chú, anh, đi ra ngoài, đi ra ngoài.

Ý của cậu nhóc là chú với hai anh đi ra ngoài rồi, bé cũng muốn đi theo.

Lâm Vãn Thanh an ủi cu cậu: “Ngoài trời nóng lắm, nắng gắt nữa, An An ở nhà với thím nha, rồi thím nấu canhtrứng gà cho ăn

“Oa, canh, canh, thơm thơm, cá, cá, ăn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play