Cái gì chứ?!!!

Tiểu tiện nhân Lâm Vãn Thanh kia lặng lẽ lập gia đình, còn gả cho một đại sĩ quan đẹp trai sao? Còn có cả nhà cậu hai Đường cũng chạy đến phần huyện bên cạnh ư?!!

Đường Thu Đào tức giận đến đỉnh điểm, lôi kéo Vương Xuân Hoa nổi giận đùng đùng trở về nhà họ Đường, sau đó liền cáo trạng với lão Đường.

“Cha à! Con đã nói rồi, Lâm Vãn Thanh chính là một con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, lúc khốn khó thì nó đến nhà chúng ta để ở, kết quả bây giờ lập gia đình cũng không nói với cha một tiếng, đây là kiểu hành xử gì vậy chứ!?”

Trong lòng Đường Thu Đào ghen tị thấy rõ nhưng vẫn giả mạo tức giận thay cho lão Đường, lời nói cũng không dễ nghe chút nào.

Kể từ khi lão Đường trúng gió đến nay, tay trái của ông ấy cũng không còn nhanh nhẹn được nữa, cả người cũng già nua như gió thu tàn nến, lúc này mặt ông ấy xám xịt lại, tay trái còn run rẩy, hoàn toàn không có khả năng răn dạy được Đường Thu Đào, có thể thấy được trong lòng cũng đồng ý với lời cô ta nói.

Cậu hai Đường cùng với Thanh Thanh này thật sự là ly gián với ông ấy rồi, cậu hai Đường cũng trở nên bất hiếu thuận, còn Thanh Thanh cũng là một người mất lương tâm, không phải là đã ăn ở ở nhà họ Đường biết bao nhiêu lâu rồi sao? Cái này là đang hận lão già này lắm sao?

Đường Thu Đào còn đang ôm cánh tay mắng chửi tục tĩu, mợ Đường ở trong sân rửa rau, nghe thấy lời này, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Thật sự là người cha ra sao thì sẽ ảnh hưởng tới đứa con như vậy, lão Đường hoàn toàn không nghĩ tới, khi Thanh Thanh còn ở nhà, lúc nào cũng đều đưa tiền sinh hoạt đầy đủ, chuyện nhà họ Đường đều là do lão Đường tự mình làm ra, sao có thể có mặt mũi nào mà dám trách cậu hai Đường và Thanh Thanh chứ?

Lúc Lâm Vãn Thanh và Cố Hoài An kết hôn, cô đã mời cậu cả Đường và mợ Đường ăn một bữa cơm ở huyện thành.

Trước khi chia tay, Lâm Vãn Thanh còn nhét cho mợ Đường năm mươi cân lương thực.

Mợ Đường làm sao có thể nhận được, hai người từ chối một phen, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.

Xe lửa màu xanh lá cây kiểu cũ bấm còi xe đi tới, trong xe có mùi hôi thối, may mắn Lâm Vãn Thanh ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ, cô ăn hộp cơm tàu hỏa, nhàn rỗi không có việc gì làm, thuận tiện thu dọn giày và đệm giày mà mợ Đường và mợ hai chuẩn bị cho cô.

Cố Hoài An ngồi đối diện, từ khi ăn cơm trưa xong, anh luôn dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt ngủ một giấc.

Lâm Vãn Thanh bận rộn như một con chuột đồng, thật vất vả mới xong việc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hoài An tài sắc vẹn toàn đang ngồi đối diện.

Chậc, vé cơm dài hạn thật sự không còn gì để nói, không phải quanh năm anh đều ở bộ đội dẫn binh hay sao, sao da dẻ lại có thể tốt được như vậy, còn có hàng lông mi cũng giống như cái quạt nhỏ vừa dài vừa dày nữa, từng sợi từng sợi lông mi trông thật rõ nét, thật đúng là làm cho người ta muốn nhìn ngắm mãi không thôi.

Ngay khi Lâm Vãn Thanh nhìn anh không chớp mắt, Cố Hoài An ngồi đối diện đột nhiên mở mắt ra.

Lâm Vãn Thanh: “………”

Rất nhanh đã vào ban đêm, hành khách trên tàu đều nghiêng về phía chỗ ngồi mà ngủ gật, Lâm Vãn Thanh cũng ngủ say.

Xe lửa màu xanh lá cây thường xuyên đi vào đường hầm, ban đêm của mùa hè có hơi lạnh, xe lửa chạy nhanh trong đường hầm, lúc sáng lúc tối, gió lạnh ngoài cửa sổ đua nhau chui vào cửa sổ, Lâm Vãn Thanh bị gió lạnh thổi khẽ nhíu mày.

Cố Hoài An ở trong bộ đội ban đêm nên đã quen ngủ muộn, trong xe lúc sáng lúc tối, đôi mắt anh đen lấp lánh như những ngôi sao trên trời, anh cởi áo khoác của mình ra, sau đó khoác lên người Lâm Vãn Thanh.

Có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp thoải mái, Lâm Vãn Thanh giống như con mèo con làm nũng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cọ xát vài cái trên tay người đàn ông, sau đó xoay người tiếp tục ngủ say.

Cố Hoài An nhếch môi rồi lại trở về chỗ ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play