Cố Hoài An muốn có một người vợ đủ tư cách, cô cũng muốn tìm một tấm phiếu ăn lâu dài ngon miệng, nói không dễ nghe một chút thì nếu như lúc này, cả hai người họ còn ra vẻ nhăn nhó hoặc cao cao tại thượng, vậy thì sẽ không có ý nghĩa gì.
Đây vốn là công lợi khi đi xem mắt mà, vẫn là trực tiếp một chút sẽ tốt hơn.
Vì thế, Lâm Vãn Thanh mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy rất tốt, vậy thì chúng ta….”
Hợp tác vui vẻ?
Lâm Vãn Thanh lại vươn ra thăm dò.
Cố Hoài An nhếch môi mỏng lên: “Ngày mai tôi sẽ báo cáo kết hôn với bộ đội.”
Hai người xem mắt từ trong phòng đi ra, mợ hai thấp thỏm bất an, bác gái Hách cũng vui vẻ nghênh đón họ.
Mợ hai còn chưa mở miệng, bác Hách đã nhìn ra được điều gì đó từ trong vẻ mặt của hai người.
“Đây là… Có thành hay không?” Mợ hai há miệng, bác gái Hách vội vàng đưa tay kéo mợ lại rồi cười nói: “Thành rồi, nhất định là được rồi.”
“Chuyện đã thành, đa tạ hai vị nhiều lắm.” Cố Hoài An nói ngắn gọn, sau đó lấy ra một vài lễ vật mà mẹ Cố đã chuẩn bị cho mợ hai và bác gái Hách.
Điều này có thật hay không?
Mợ hai giống như đang ở trong mộng, còn không thể tin được tất cả mọi thứ bên cạnh.
“Nguyệt Mai, cháu đây còn chưa chịu tin sao, cháu gái chúng ta ở đây, không tin thì cháu liền tự mình hỏi cháu gái đi.”
Trong tay bác gái Hách nắm chặt lương phiếu, cười chân thành ý thiết.
Phần lễ vật mẹ Cố đưa cho thật không tệ, ước chừng có mười cân lương phiếu.
Cái này có thể phục vụ cho gia đình một bữa ăn ngon trong vài ngày.
Bác gái Hách cảm thấy vô cùng mỹ mãn, mợ hai quay đầu nhìn Lâm Vãn Thanh.
Lâm Vãn Thanh chỉ có thể giả vờ ngượng ngùng, sau đó khẽ gật đầu.
Trái tim của mợ hai lúc này mới rơi xuống đất. Có trời mới biết, chuyện để cháu gái xem mắt Cố Hoài An khiến mợ hai gánh vác nhiều gánh nặng tâm lý nặng nề đến mức nào.
Ở trong lòng, mợ hai cảm niệm việc nhà họ Lâm đối với nhà bọn họ đã rất chiếu cố nhiều năm qua, nếu trong nhà có điều kiện tốt, mợ ấy cũng sẽ không cần phải ngày đêm lo lắng về sau cuộc sống nên sống như thế nào.
Mợ ấy cũng muốn cháu gái có thể có một kết thúc tốt đẹp, nhưng Cố Hoài An trong miệng bác gái Hách có phải là một kết thúc tốt đẹp hay không?
Mợ hai cũng không dám cam đoan.
Trước khi buổi xem mắt bắt đầu, mợ ấy đã từng một lần hối hận, muốn nói với bác gái Hách rằng không có ý định cho cô đi đến buổi xem mắt này.
Vẫn là bác gái Hách khuyên nhủ mợ ấy, trước tiên bảo Lâm Vãn Thanh và Cố Hoài An nên gặp mặt nhau trước, xem hai người có thể xử thế hay không, nếu cháu gái thật sự không muốn, chuyện này có bỏ qua cũng không muộn.
Vì thế nên mợ hai cũng tự mình khuyên nhủ mình ở trong lòng, điều tốt đẹp nhất là đồng chí Cố này chính là kết thúc tốt đẹp của Thanh Thanh.
Mợ Hai không quan tâm mẹ Cố đã chuẩn bị lễ vật gì, chỉ cần Thanh Thanh gật đầu là trúng.
Đợi đến khi cậu hai Đường tan tầm trở về, mợ hai đã ngâm nga tiểu khúc nhi ở nhà chuẩn bị của hồi môn.
“Thu Sơn đã trở về rồi sao? Anh xem em kéo chăn cho Thanh Thanh có đẹp không? Tơ tằm đỏ đến Từ Tô Châu, vừa nhìn đã biết là chất liệu tốt, làm cho Thanh Thanh chúng ta hai cái chăn mới vừa vặn.”
Mợ hai vui vẻ, một bên đo kích thước, một bên cắt vải bận rộn vô cùng.
Có vẻ như là bận rộn như vậy, mợ hai vẫn còn rảnh để có thể nói chuyện với cậu hai Đường.
Cậu hai Đường trầm mặc, hỏi trong nhà lấy tiền từ đâu ra mua chăn đẹp như vậy?
Nói đến chuyện này, mợ hai càng cao hứng hơn.
“Phải nói là do Thanh Thanh nhà chúng ta gặp được người tốt, đây là tiền mà người ta bỏ ra cho phó đoàn trưởng, lúc người đi còn cho nhà chúng ta năm trăm đồng, cùng với rất nhiều vé lương thực, nói là nhờ chúng ta lo liệu hôn sự cho thật tốt. Đây cũng là do phụ huynh hai bên đều không có ở đây, cũng không phải là do chúng ta chuẩn bị.”
Cháu gái mang lại lợi lộc như thế, khóe mắt mợ hai đều mừng đến giãn hết cả ra.
Cậu hai Đường vẫn trầm mặc, hắn gật gật đầu nói muốn vào trong phòng tìm cháu gái nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT