Đường Thu Đào là con gái út nhà họ Đường, cậu cả Đường lại là đội trưởng trong thôn, lúc nói chuyện mang theo vẻ cay nghiệt: “Mẹ, sao mẹ lại thiên vị như vậy, Lâm Vãn Thanh là cháu gái ngoại của mẹ, nhưng con mới là con gái ruột mẹ mà, con mới từ trường về còn chưa được ăn sủi cảo đâu.”
“Cái con bé này, con nhóc Thanh Thanh kia không phải…” Phía sau còn hai chữ “Người ngoài” vừa tới miệng liền bị bà ta nuốt trở về, Vương Xuân Hoa hơi chột dạ nhìn về phía Lâm Vãn Thanh liếc mắt một cái, thầm cười mỉa hai tiếng rồi tiến vào phòng bếp.
Lúc này Đường Thu Đào mới vừa lòng, cô ta ôm n.g.ự.c bước tới trước mặt Lâm Vãn Thanh, dáng vẻ cực kì đắc ý, nói: “Lâm Vãn Thanh, cô nghe rồi chứ, ở nhà họ Đường này cô chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Lâm Vãn Thanh đứng ở dưới mái hiên, rũ mắt nhìn những hạt mưa rơi xuống mặt đất, môi khẽ nhếch lên, đương nhiên là cô biết trong mắt người nhà họ Đường, đặc biệt là Vương Xuân Hoa thì cô chỉ là một đứa ăn nhở ở đậu.
Không nói đến cô, trong lòng Vương Xuân Hoa, ngay cả ba người con ghẻ là hai cậu Đường và Đường Thu Bình cũng không bằng một đầu ngón tay của Đường Thu Đào.
Cũng phải thôi, nhà họ Đường có bốn đứa con, chỉ có Đường Thu Đào là do chính Vương Xuân Hoa sinh, hiển nhiên là bà ta rất thương con gái ruột của mình.
Đời trước, Vương Xuân Hoa có thể vì con gái út mà giả vờ không quan tâm cô ta, đối với Lâm Vãn Thanh thì nhiệt tình săn sóc, một lòng mưu tính sản nghiệp của nhà họ Lâm, người mẹ như vậy đúng là “vĩ đại” mà.
Không sai, Lâm Vãn Thanh đã thật sự xuyên qua, nhớ tới những chuyện trước đó của nhà họ Đường, cô liền cảm thấy tấm lòng chân thành của nguyên chủ đều đem đi cho chó ăn hết rồi.
Kiếp trước gia cảnh của Lâm Vãn Thanh rất tốt, nhưng xuất thân lại không tốt, bởi vì ông nội của Lâm Vãn Thanh là một doanh nhân yêu nước, trước giải phóng ông là người sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng rồi ông lại đem gần hết số tài sản đó đi quyên góp cho cuộc kháng chiến của nhà nước.
Sau khi thành lập Tân Trung Quốc, ông nội Lâm liền đem toàn bộ tài sản của mình quyên tặng cho chính phủ, chỉ để lại một ngôi nhà nhỏ ở tỉnh thành, còn có một chút vàng bạc và vài món đồ trang sức, sau cùng, để cảm nhớ tinh thần cống hiến vì quốc gia của ông nội Lâm mà chính phủ đã cố ý sắp xếp cho cha Lâm dạy học ở một trường trung học trong huyện thành.
Sau này cha Lâm được bà mối giới thiệu và làm quen với mẹ Lâm, hai người nhanh chóng tiến tới hôn nhân, sau khi kết hôn hai năm liền sinh ra Lâm Vãn Thanh, tuy rằng một nhà ba người không giàu có gì nhưng lại rất hạnh phúc và đầm ấm.
Cho đến khi Lâm Vãn Thanh tốt nghiệp trung học năm 18 tuổi, cha của cô và mẹ Lâm đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Sau khi bọn họ ra đi, nhà họ Đường giúp đỡ làm lễ tang, sau khi an táng cho con gái và con rể xong xuôi, ông ngoại Đường không biết phải làm sao với cháu gái ngoại của mình. Cha Lâm lại là con một, nhân khẩu trong nhà cũng đơn bạc.
Ông cụ Đường suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đem cháu gái ngoại về nhà mình, cũng chính là nhà ngoại của Lâm Vãn Thanh.
Đương nhiên, phần lớn tài sản của nhà họ Lâm đều ở trong tay Lâm Vãn Thanh, chỉ tính riêng tiền mặt thôi đã có mấy trăm khối, hơn nữa trong nhà còn có sổ tiết kiệm, các loại phiếu chứng linh tinh…Có thể nói Lâm Vãn Thanh chính là một tiểu phú bà đích thực.
So với nhân khẩu thưa thớt của nhà họ Lâm, con cháu nhà họ Đường lại đông đúc hơn nhiều.
Ba đời nhà họ Lâm đều chỉ có một đời con, tới đời của Lâm Vãn Thanh lại là con gái.
Nhà họ Đường thì khác, ông ngoại Đường cưới hai người vợ, một người là bà ngoại ruột của Lâm Vãn Thanh, bà ấy có hai người con trai và một con gái, cậu cả Đường là đội trưởng ở trong thôn, cậu hai Đường làm công nhân trong xưởng thép ở huyện thành, con gái chính là mẹ Lâm-Đường Thu Bình.
Sau này, bà ngoại ruột của Lâm Vãn Thanh qua đời, ông ngoại Đường cưới quả phụ Vương Xuân Hoa vào cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT