Chú thím vẫn đối xử tốt với bọn họ như lúc trước.

Kiếp trước, Lâm Vãn Thanh cũng là trẻ mồ côi nên cô rất hiểu sự nhạy cảm và yếu ớt trong nội tâm của trẻ con, tuy rằng bây giờ trong nhà đã có thêm hai đứa con nữa, nhưng sự quan tâm của hai vợ chồng đối với ba cậu nhóc vẫn không ít đi.

Sáng sớm mỗi ngày Cố Hoài An vẫn sẽ đưa ba cậu nhóc đi huấn luyện buổi sáng, Lâm Vãn Thanh cũng đối xử bình đẳng với bọn nhỏ, vẫn kể chuyện, may quần áo mới cho ba cậu nhóc như cũ.

Qua gần một năm ở chung, hai vợ chồng đã sớm coi ba cậu nhóc này như con ruột của mình rồi.

Ba đứa lớn ngủ rồi, hai vợ chồng lại phải bận rộn chăm sóc hai đứa nhỏ.

Bây giờ thời tiết nóng, tay chân hai đứa bé này còn múp míp đầy thịt nên mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu không trên người sẽ nổi rôm.

Mẹ Cố có vào thị trấn mua một khúc vải lụa màu đỏ, Lâm Vãn Thanh bèn đạp máy may tự làm một chiếc yếm nhỏ màu đỏ cho hai đứa bé.

Con nít trắng trẻo mềm mại, môi hồng răng trắng mặc yếm đỏ vào thật sự dễ thương ngất trời.

Lâm Vãn Thanh nghĩ xấu xa, đợi sau này hai đứa bé này lớn lên, cô sẽ cho anh trai Đoàn Đoàn tết tóc mặc váy nhỏ, em gái Viên Viên cũng tết tóc mặc váy nhỏ luôn.

Đến lúc đó, mỗi tay nắm một đứa, quá tuyệt vời.

Hai đứa bé ngủ rồi, Lâm Vãn Thanh tựa vào trong lòng n.g.ự.c của phó đoàn trưởng Cố, cười tủm tỉm nói: “Sao hả

Phó đoàn trưởng Cố, ý tưởng này tuyệt lắm đúng chứ?”

“… Đồng chí Lâm, em quả nhiên là mẹ ruột”

“Đương nhiên rồi” Lâm Vãn Thanh kiêu ngạo.

“Đồng chí Lâm đừng quên mình còn có một thân phận khác nữa đó”

“Là cái gì?”

Cố Hoài An cong môi, xoay người đè cô dưới thân, cười nhẹ nói: “Vợ của anh, bây giờ đồng chí Lâm nên thực hiện trách nhiệm của một người vợ rồi”

“A!!!”

Một đêm tham hoan.

Ngày hôm sau, đồng chí Lâm thành công không dậy nổi.

Đến tận chín giờ, Lâm Vãn Thanh mới bị tiếng a a của bé con nhà mình đánh thức.

Cô miễn cưỡng mở mắt ra, anh trai Đoàn Đoàn vẫn nằm trong nôi nhàn nhã phun bong bóng như trước.

Mẹ Cố ôm Viên Viên đang a a lại đây, cười tủm tỉm nói: “Thanh Thanh tỉnh rồi à, có đói bụng không, trong nồi còn canh gà đó.”

Đối mặt với nụ cười kiểu mẹ biết hết rồi của mẹ chồng, mặt Lâm Vãn Thanh đỏ lên: “Mấy giờ rồi vậy mẹ?”

“Còn sớm mà, chỉ mới hơn chín giờ thôi, hay là con ngủ tiếp nữa đi?”

Hơn chín giờ sao?!!

Lâm Vãn Thanh lăn lông lốc đứng dậy khỏi giường, eo đau đến độ suýt nữa rớt xuống giường ngã sấp mặt.

May mà mẹ Cố đưa tay ra đỡ giúp.

“Cẩn thận chút chứ Thanh Thanh.” Mẹ Cố cười ha ha, rồi lập tức bổ sung thêm: “Thằng nhóc thúi này cũng thật là, dù cho tình cảm vợ chồng có tốt thì cũng không thể không có chừng mực như thế được”

Tình cảm giữa con trai con dâu tốt, hai vợ chồng ngọt ngào như mật. Đương nhiên mẹ Cố rất vui vẻ rồi.

Nhưng ngoài miệng thì vẫn nói thằng nhóc thúi nhà mình không có chừng mực.

“Cảm ơn mẹ” Mặt Lâm Vãn Thanh đỏ đến độ có thể nấu thành trứng. Tối đến, phó đoàn trưởng Cố vừa mới về đến nhà đã bị đuổi ra ngoài ngủ trên sàn.

Tháng tám, thu hoạch được một sọt cà chua đỏ au mọng nước ở trong vườn rau.

Mẹ Cố rửa sạch một trái rồi cắn một miếng, bên trong rất ngọt, nói thẳng ra là ăn rất ngon, chỉ là mùa hè mưa nhiều, e rằng cà chua này không thể giữ lâu được.

Thật sự quá đáng tiếc.

Mẹ Cố là người trong xã hội cũ, tuy bà có xuất thân tốt nhưng cũng đã từng trải qua những ngày khổ cực, đương nhiên bà không muốn cà chua bị lãng phí.

Lâm Vãn Thanh ôm Viên Viên đi ra khỏi phòng, nghe thấy bà nói thế, bỗng cô nảy một ý tưởng, buột miệng nói ra: “Mẹ, chúng ta có thể làm sốt cà chua đó”

Sốt cà chua sao? Hồi còn trẻ, mẹ Cố đã từng đi du lịch ở nước ngoài rồi, cũng từng nếm thử sốt cà chua, cà chua được hầm thành sốt, đựng trong bình thủy tinh, cực kỳ ngọt ngào, cũng có thể để được rất lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play