Thời điểm đến bệnh viện quân y đã là một giờ sáng.
Hộ sĩ trực tại bệnh viện vừa nhìn thấy một thai phụ sắp sinh đến, nhanh chóng đi thông báo cho bác sĩ.
Bác sĩ đến kiểm tra một lượt, nói: “Chỉ vừa mở được ba phân, vẫn còn sớm lắm.
Mọi người đều thở phào một hơi, sau đó đi sắp xếp một phòng sinh nằm chờ, đến gần năm giờ sáng, Lâm Vãn Thanh mới bắt đầu sinh, bụng đau theo từng cơn, đau đến mức cả người đều run rẩy.
“Đừng hoảng sợ, làm theo tôi, đúng, thở ra, tốt lắm, hít vào, rất tốt”
Bác sĩ đỡ đẻ lần này chính là chủ nhiệm của khoa phụ sản, có hơn ba mươi năm kinh nghiệm trong nghề y, đức nghệ song hinh.
Ở bên ngoài phòng sinh, từ sau khi vợ mình được đưa vào phòng sinh, Cố Hoài An liền không nhúc nhích mà đứng ngay trước cửa, giống như tượng điêu khắc, mẹ Cố thì ở một bên đi qua đi lại, tay khẩn trương đến mức không cầm nổi, bà cảm thấy bản thân như thế không tốt, bà là người đã trải qua những năm tháng trong cách mạng của đồng chí lão Hồng Quân, làm sao còn có thể trở nên thiếu kiên nhẫn vậy?
Hãy thư giãn đi, thả lỏng cơ thể ra, Thanh Thanh là người có lòng tốt chắc chắn sẽ được trời phù hộ, nhất định có thể thuận lợi sinh con.
Nói thì nói như thế thôi, nhưng mà khi mẹ Cố ngẩng đầu lên nhìn thấy phó đoàn trưởng Cố, người có đôi mắt và cặp lông mày vô cùng đẹp trai kia, nhưng mà thực ra ngay lúc này lại khẩn trương đến mức không nói một câu, bà không thể nào bình tĩnh được nữa, thằng nhóc thối luôn bình tĩnh kia bây giờ còn có thể ngẩn người ra như thế, vậy thì bà cũng không thể bình tĩnh được!
Hơn chín giờ sáng, rốt cuộc thì trong phòng sinh cũng truyền ra tiếng khóc lảnh lót của trẻ con, ngay sau đó lại thêm một tiếng khóc to nữa.
Một lát sau, hai người y tá hộ sinh mỗi người ôm một cái tã lót bước ra ngoài, cười nói: “Chúc mừng, mẹ con bình an, đứa lớn hơn là anh, sáu ký bảy, nhỏ hơn là em gái, sáu ký ba
“Là long phượng thai
“Đúng là may mắn mà”
Hai đứa cháu nội nhăn nhúm mới sinh, cháu gái thì ôm vào trong ngực, mẹ Cố vui mừng quá nên không biết nên nói cái gì nữa, em bé liền khóc lên.
Mẹ Cố vừa định gọi con trai mình đến xem hai đứa cháu trai và cháu gái.
Bà còn chưa kịp mở miệng kêu, phó đoàn trưởng Cố liền giống như một cơn gió lao thẳng vào phòng sinh, chờ vợ mình ra.
Có lẽ là hai đứa nhỏ cảm nhận được sự ghét bỏ của cha mình, cái miệng nhỏ liền bắt đầu không ngừng khóc lên. “Ngoan nha, không khóc không khóc nữa. Cha thối không thương, bà nội thương nha
Mẹ Cố đau lòng không chịu được, một hồi thì ôm lấy cháu gái nhỏ, một lát lại đi ôm cháu trai nhỏ, bà ấy vô cùng vui mừng.
Hai người y tá hộ sinh ở bên cạnh nhìn thấy như vậy, liền cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Phó đoàn trưởng Cố đúng là một người rất thương vợ”
“Đúng vậy, cô Cố đúng là người có phúc mà”
“Nếu như sau này người mà tôi gả đối xử không tốt với tôi, tôi sẽ không sinh con cho anh ta”
“Hừ, mấy tên nam nhân khốn nạn đó, nếu như mà không đối xử tốt với chúng ta, cần gì phải liều mạng để sinh con cho hắn chứ!”
Phải biết rằng những người phụ nữ sinh con, nói họ đã dạo một vòng qua quỷ môn quan cũng không phải quá đáng, vừa rồi cô Cố thiếu chút nữa liền bị xuất huyết, nếu như không phải có chủ nhiệm trong đấy, còn không biết sẽ ra làm sao.
Mẹ Cố nãy giờ chỉ ở bên ngoài còn chưa biết chuyện này, vừa nghe thấy thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
Thanh Thanh thiếu chút nữa liền xuất huyết sao?
Đây là đau đớn như thế nào chứ!?
Mẹ Cố rơi nước mắt, vội vàng quay về nhà hầm một con gà cho con dâu của bà bổi bổ thân thể.
Đầu giờ buổi trưa, tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ.
Lâm Vãn Thanh đang ngủ say mở mắt ra, thân thể vẫn còn đau đớn vô cùng, vừa động một cái, eo chân đều đau, bụng của cô còn đặc biệt đau hơn những nơi khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT