Nhớ tới lời chị dâu Trương nói, bụng tròn sinh con gái, bụng nhọn sinh con trai, trong lòng cô vui vẻ hơn rất nhiều, xoa xoa bụng, một lần nữa nằm trong lòng Phó đoàn trưởng Cố: “Em cảm thấy em mang thai con gái” “Ừ, con gái ngoan, anh thích con gái” Cố Hoài An mặt mày ôn nhu.
Lời này người khác nói Lâm Vãn Thanh có lẽ không tin, nhưng Phó đoàn trưởng Cố nói, cô rất tin tưởng.
Không chỉ là bởi vì Cố Hoài An tính tình đoan chính không nói dối, chính là ở trong nguyên tác, anh cũng vẫn luôn muốn có một cô con gái nhỏ ngọt ngào mềm mại.
Chuyện này trùng hợp với ý của Lâm Vãn Thanh, trong nhà đã có ba cậu con trai, cô thật sự muốn có một bé gái ôn nhu mềm mại, đến lúc đó nhà bọn họ ba anh trai, một em gái út thật tốt.
Ngáp một cái, Lâm Vãn Thanh ngủ thiếp đi.
Cả nhà ngủ đến hơn hai giờ mới có thể dậy.
Lâm Vãn Thanh đứng dậy, bên trái trống không, Phó đoàn trưởng Cố không có ở đây, nhìn sang phải một cái, cậu nhóc kia còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chăn nhỏ đá sang một bên, cho Tiểu Cố An một góc chăn, giày vứt xuống giường. Trong phòng bếp, Cố Hoài An ngâm đậu nành trong chậu gỗ lớn, chuẩn bị xay sữa đậu nành.
Kể từ khi gia đình có cối đá nhỏ, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thích uống sữa đậu nành.
Lâm Vãn Thanh cũng thay đổi cách xay sữa đậu nành cho bọn nhỏ, sữa đậu nành ngọt, sữa đậu nành táo đỏ, sữa đậu nành ngũ cốc…. Hết lần này đến lần khác.
Sữa đậu nành bổ dưỡng, ba đứa bé trong nhà uống, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận lại trắng nõn mềm mại, ra ngoài hiếm thấy được có đứa nhỏ nào như vậy.
Nhất là Tiểu Cố An miệng ngọt ngào, vừa ra khỏi cửa chính là thím xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp, chọc cho các chị dấu quân khu liên tục nhét kẹo vào túi nhỏ của cậu nhóc.
Tiểu Cố An có kẹo, vừa về nhà liền chạy đến bên giường nhỏ của mình, muốn giấu kẹo trong túi.
Kết quả cậu nhóc kia giấu ở trong phòng, bị Phó đoàn trưởng Cố thông qua cửa kính nhìn thấy hết.
Chờ đến buổi tối Tiểu Cố An muốn lấy kẹo ra ăn vụng, cậu nhóc móc dưới gối ra, trợn tròn mắt, kẹo đường của cậu nhóc đâu rồi?!
Cậu nhóc kia nước mắt lưng tròng tìm thím để được an ủi, cuối cùng bị Phó đoàn trưởng Cố xách về phòng dạy dỗ, cứ như vậy, Tiểu Cố An mới ba tuổi lần đầu tiên cảm nhận được sự nghiêm khắc của chú Cố.
Sau đó, Cố Tiểu Nhị lôi kéo Tiểu Cố An cười ha ha: “Em trai, hiện tại em cũng giống như chúng ta. Tiểu Cố An chu cái miệng nhỏ nhắn, lao vào trong lồng n.g.ự.c thím Thanh Thanh.
Lâm Vãn Thanh cười cười, sờ sờ đầu An An: “Ăn nhiều kẹo sẽ đau răng, mỗi ngày con vẫn có thể ăn một viên. Chỉ khi nước chảy đá mòn con mới trải nghiệm được vẻ đẹp của cuộc sống”
Tiểu Cố An giống như hiểu lại giống như không hiểu, liếc mắt nhìn Cố Tiểu Nhị đang cười trộm ở bên cạnh, đôi mắt to chớp chớp: “Ăn nhiều sẽ đau răng sao?”
Lâm Vãn Thanh gật đầu.
“Con sẽ lăn lộn trên mặt đất giống như anh hai sao?”
Tiểu Cố An lật ra lịch sử đen tối của Cố Tiểu Nhị.
Lâm Vãn Thanh nghẹn cười: “Ăn nhiều sẽ như vậy?
Vậy thì quên đi, Tiểu Cố An quyết đoán lắc lắc bàn tay mập mạp, thở dài: “Vậy con vẫn không nên ăn kẹo, lăn lộn như anh hai thật quá mất mặt”