Không chỉ riêng những người khác trong nhà cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả mấy người chị dâu cũng mở to mắt tò mò đến xem chuyện.
“Trời ạ, em gái Thanh, mẹ chồng của em đây là gửi bao nhiêu đồ tới vậy?”
“Đúng vậy, chị nhìn một chút cũng không xem hết được, gia đình em ăn đến bao giờ mới hết đây?”
Chị dâu Kim Hoa mặc một chiếc áo bông dày trên người không khỏi kinh ngạc mà cảm thán nói.
“Đồ vật thấy nhiều như vậy, nhưng mà ăn cũng sẽ hết rất nhanh thôi”
Lâm Vãn Thanh nhìn thấy mấy người chị dâu lại đây, chỉ có thể pha trò giỡn cho vui.
“Đúng như vậy, nhà em gái Thanh nhiều người, không quá vài ngày cũng sẽ ăn hết.”
Chị dâu Trương mở miệng nói đỡ, mấy người chị dâu khác nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà cũng có người cảm thấy đỏ mắt, trong lòng cảm thấy ganh ghét, lời nói cũng chua lè: “Nghe thử lời này xem, đúng là tích thủy bất lậu(), mấy người chúng tôi cũng không ăn không uống của cô, chỉ là cảm thấy tò mò nên đến xem một chút, đây là sợ chúng tôi đến lấy đồ ăn của cô sao?”
[Chú thích: () Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài, hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.]
“Không đúng, chúng tôi chỉ là đến xem một chút, sao cô lại nói quá đáng như vậy?”
Người nói câu này chính là Tang Tiểu Lan và mẹ của Trọng Đại Thành, từ sau khi chị dâu Trọng mang theo Tiểu Nha ly hôn với Trọng Đại Thành, thì chức vị của Trọng Đại Thành ở bộ đội đã bị giáng xuống thành Phó liên trưởng.
Nếu như không phải niệm tình trước đây lúc còn trẻ hắn đã lập công trên chiến trường ở Triều Tiên, nếu không thì cái chức Phó liên trưởng này cũng không cho hắn, trực tiếp gạt bỏ quân hàm đuổi hắn về quê của mình. Gia đình của Trọng Đại Thành trước kia được chị dâu Trọng và Tiểu Nha hầu hạ chăm sóc, mọi việc trong nhà đã có người làm hết, nhưng mà từ sau khi chị dâu Trọng và Tiểu Nha bỏ về quê nhà, cuộc sống trong nhà liền rối tung hết cả lên.
Trọng Đại Thành và hai đứa con trai của mình trước nay chính là điển hình của loại người mười ngón tay không dính nước, để cho mấy người bọn họ làm việc, đây đúng là chuyện si tâm vọng tưởng.
Không còn biện pháp nào khác nên bản thân bà Trọng phải tự làm, quần áo do trong nhà bà giặt, cơm bà cũng nấu, củi bà cũng tự chặt, đốt giường đất quét nhà cho gia súc ăn mọi việc bà đều làm.
Bà Trọng từ trước đến nay mặt mày luôn hồng hào, hiện tại cơ thể lại trở nên gầy khô hoàn toàn giống với một bà già ốm yếu, có điều khuôn mặt của bà ta lại vô cùng chanh chua, nhỏ nhen.
Bà ta rất giống với Tang Tiểu Lan, giống nhau việc không thể nào biết được người nào xấu hơn ai, đặc biệt là không bao giờ làm người tốt đi giúp đỡ cho chị dâu Trọng và Tiểu Nha.
Lúc này thấy nhà của Lâm Vãn Thanh đối xử tốt với con dâu của mình như vậy, liền thể hiện rõ hơn việc bà ta là một bà mẹ chồng ác độc.
Sau khi thấy chị dâu Trọng mang theo Tiểu Nha ly hôn với Trọng Đại Thành, lúc này mọi người mới biết được, thì ra chị dâu Trọng không phải là mẹ của hai đứa con trai Trọng Đại Thành, mà là sau khi ly hôn với vợ trước xong rồi mới kết hôn một lần nữa, sau khi kết hôn chị dâu Trọng chỉ sinh một đứa con là Tiểu Nha. Vốn tưởng rằng có thể sống qua ngày, ai ngờ hai mẹ con bọn họ lại biến thành bảo mẫu miễn phí cho gia đình bọn họ, làm hết tất cả công việc trong nhà còn bị đánh bị chửi, còn không được ăn no.
Hai mẹ con Tiểu Nha rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi bể khổ này, bà Trọng này còn muốn kiếm một cô gái nhà lành để kết hôn với con trai bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT