Cố Trạch lớn hơn một chút, cảm thấy thím không phải đói, cũng không phải khát, thấy lỗ tai thím đỏ bừng, cậu bé cứ cảm thấy thím là… mắc cở?
Không biết tại sao thím lại ngượng ngùng, cậu bé gãi gãi đầu dưa.
Thấy vậy, Cố Hoài An lập tức đưa vợ đến bệnh viện quân y.
Nhìn thấy mấy cậu nhóc trong nhà đã mất lý trí, cô đành phải buông khuôn mặt nóng bừng của mình ra và nói:
“Không sao đâu, thím chỉ đói bụng thôi”
Thực sự là rất đói bụng.
Đúng như cậu bé nói, bản thân mình là người hiểu thím nhất mà.
Cố Tiểu Nhị rất vui, cậu nhóc muốn Lâm Vãn Thanh ăn cơm do mình với.
Cả nhà ăn cơm tối, hôm nay ba anh em ngoan ngoãn, cũng không cần dì mở miệng thúc giục, bản thân đã tắmrửa đi ngủ sớm.
Tiểu béo ú cũng không quấy rầy dì bắt kể chuyện, tự mình vác cái gối nhỏ sang phòng anh cả ngủ, trước khi đi còn không quên dùng cái nắm tay nhỏ nhẹ động viên thím: “Thím ơi, cố lên nha, ăn nhiều ngủ nhiều để có thêm nhiều thịt sinh em trai và em gái.
Đây là lời Lâm Vãn Thanh hay nói để dỗ thằng nhỏ ăn thêm nhiều hơn, không ngờ bây giờ lại bị Tiểu béo ú dùng để cổ vũ mình.
Cô cười cười, đáp lại: “Được.”
Thím ngoan ngoãn, vậy là tốt rồi nha.
Tiểu béo ú vui tươi hớn hở đến phòng Cố Trạch.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, Lâm Vãn Thanh quay đầu lại nhìn thấy Phó đoàn trưởng Cố đang vừa dọn giường trong phòng vừa rót nước rửa chân cho cô.
Buổi tối hôm nay, Phó đoàn trưởng Cố chu đáo ân cần, việc gì cũng làm thay cho cô, bưng trà rót nước, giống như một cô con dâu nhỏ chu đáo, khiến Lâm Vãn Thanh cảm thấy cô là người vợ độc ác áp bức chồng của mình. Có lẽ là mang thai nên thích ngủ, Lâm Vãn Thanh vừa mới nằm xuống mà trong một chốc đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của chồng mình.
Nhưng Cố Hoài An làm như thế nào cũng không ngủ được, nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say và cái bụng phẳng lì của vợ mình, anh bất ngờ cúi đầu hôn lên tay vợ, vùi đầu vào tóc vợ mà cười.
Đứa bé mà anh hằng mong đợi trong giấc mơ cuối cùng cũng đã đến.
Sáng hôm sau vào lúc bốn giờ, Cố Hoài An đã thức dậy.
Sáu giờ sáng, Lâm Vãn Thanh đang ngủ ngon lành thì bị tiếng loa đánh thức, hai mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung đi ra cửa mở cửa.
Đã nhìn thấy Trương Thành đang mang túi lớn túi nhỏ trên tay, cười toe toét với hàm răng trắng.
“Chị dâu, buổi sáng tốt lành.
“Chào buổi sáng, Tiểu Trương, sớm như vậy mà cậu cầm trong tay cái gì đấy?” Lâm Vãn Thanh khó hiểu nên hỏi. “Phó đoàn trưởng Cố đã mua mấy thứ trong huyện thành vào sáng sớm. Hai con gà, hai con vịt béo, năm lạng thịt bò, năm lạng thịt lợn, ba lạng táo, còn vài quả hạch đào và đậu phộng này mua cho chị dâu ăn. Chúng em đều biết cả rồi, chị dâu có em bé. Chị dâu chị không biết chứ, Phó đoàn trưởng Cố thật sự rất vui vẻ, em đi theo anh ấy nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh ấy cười như thế này?
Anh lính Tiểu Trương luyên thuyên, đem túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.
Lâm Vãn Thanh muốn giúp đỡ nhưng cậu ấy không cho, cậu ấy bảo cô giữ thai thật tốt và sinh ra một đứa bé to béo, cố gắng ba năm ôm hai đứa, năm năm ôm ba.
Thỏ Lâm Vãn Thanh: “”
Sau khi anh lính Tiểu Trương rời đi, Lâm Vãn Thanh quay trở lại nhà ngủ nướng, đang định làm bữa sáng cho bọn trẻ, Trương Thành lại xuất hiện ở cửa nhà với một chồng hộp cơm trong túi.
“Tiểu Trương, đây là?” Lâm Vãn Thanh vẫn khó hiểu như trước.
“Chị dâu, là thế này. Phó đoàn trưởng Cố bảo sau này chị dâu không cần nấu cơm ở nhà. Ba bữa mỗi ngày anh ấy sẽ mua từ nhà ăn mang về. Hôm nay nhà ăn có thịt kho tàu và gà hầm nấm, còn cháo là cháo gạo kê. Em lấy hai hộp cơm, đủ cho chị dâu với mấy đứa nhỏ ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT