17.

Một phen lừa gạt, may là Thẩm Sơ Ngưng không nghi ngờ sách mình đọc là sách lậu.

Vài ngày sau, Thẩm Sơ Ngưng lại chủ động tìm ta, nói muốn Đàm gia làm thêm mỹ phẩm để tặng.

Tuy ta thầm cười nhưng vẫn tỏ ra khó xử, chỉ nói hàng lâu công phu, không biết còn hàng không, nhưng có thể thử xem.

Để nàng ta đợi mấy ngày, ta chủ động tìm Thẩm Sơ Ngưng, nói biểu thiếu gia Đàm gia vẫn còn tình cảm, đồng ý mở cửa hàng riêng ở kinh thành, chuyên bán “Ngọc Chi Xuân”.

Nếu cần, có thể đến cửa hàng đặt hàng, nói tên Thẩm Sơ Ngưng được giảm giá hai mươi phần trăm.

Giảm giá tất nhiên là nói đùa, định giá cao hơn hai mươi phần trăm sẽ thu lại.

Nhưng Thẩm Sơ Ngưng lại rất thích, dù sao trong cốt truyện của nàng ta, nàng ta là thiên kim đoàn sủng, tất cả nam nhân đều thích nàng ta.

Sau đó, Thẩm Sơ Ngưng vẫn hưởng mỹ phẩm miễn phí của ta, hàng ngày làm người đại diện đi khắp các tiệc, gặp ai cũng nói “Ngọc Chi Xuân” là duy nhất ở kinh thành.

Dù khiến nhiều người ghen tỵ, nhưng cũng giúp sản phẩm nổi tiếng.

Đám quý nữ không thiếu tiền, hàng tốt tranh nhau không kịp.

Lập tức, cửa hàng “Ngọc Chi Xuân” duy nhất ở kinh thành trở nên nổi tiếng.

Không chỉ quý nữ kinh thành, ngay cả quý nhân trong cung cũng sai người hỏi.

Ta không dám chậm trễ, lập tức mở rộng nhân lực và bắt đầu sản xuất theo đơn đặt hàng.

Mỗi tháng cửa hàng chỉ tiếp khách lẻ, hàng cao cấp cho quý nữ nhà vương tôn quý tộc đều trực tiếp giao tận nơi.

Nhìn sổ sách hàng tháng lợi nhuận tăng lên, ta thở phào nhẹ nhõm.

Có tiền làm gì cũng được, chỉ cần rời khỏi Thẩm gia trước khi Thái tử bị lật đổ, sẽ hoàn toàn an toàn.

Kinh doanh phát đạt, mỗi ngày xem sổ sách vừa hưng phấn, vừa cùng Thải Hoàn tuần tra về nhà, thấy không khí Thẩm gia hơi căng thẳng.

Cho người đi hỏi mới biết, sáng nay chiếu chỉ ban hôn của Thẩm Sơ Ngưng đã đến.

Nhưng ngoài dự kiến, chỉ là vị trí trắc phi.

Khiến Thẩm Sơ Ngưng thật sự choáng váng.

Thẩm Sơ Ngưng đành nhận chiếu chỉ, người truyền chỉ đi rồi, lập tức tức giận đ ập ph á đồ trong phòng, thậm chí không màng can ngăn, muốn đến phủ Thái tử đòi công đạo.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Tự Kiên lạnh mặt t át nàng ta một cái, mới khiến nàng ta bình tĩnh lại: “Làm loạn cái gì, Thái tử phi là tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu, Thái tử điện hạ đã cầu xin Thánh thượng ban hôn từ lâu!”

Thẩm Sơ Ngưng không tin nhìn Thẩm Tự Kiên: “Phụ thân, người biết từ lâu rồi sao?”

“Biết thì sao? Mấy tháng nay ta để con tùy ý, mong con có được vị trí trắc phi là tốt rồi. Nay chiếu chỉ đã xuống, con còn không hài lòng cái gì, dù sao sau này con cũng sẽ là nương nương trong hậu cung, nếu tranh đấu được, còn có thể trở thành Quý phi, còn không hài lòng?”

Thẩm Sơ Ngưng mắt đầy nước, trừng to mắt: “Nhưng con nên là Thái tử phi, phụ thân, con sau này phải mẫu nghi thiên hạ!”

Thẩm Tự Kiên thấy nàng ta còn mơ mộng, không khỏi trừng mắt: “Ninh Viễn Hầu là nhất đẳng hầu, nắm trong tay ba mươi vạn quân, Thánh thượng để kiềm chế ông ta mới ban hôn, sao lại trao ngôi hậu cho gia đình quan văn như chúng ta? Dùng đầu óc suy nghĩ đi!”

Nghe vậy, Thẩm Sơ Ngưng lùi lại hai bước, mặt đầy thất vọng ngã xuống đất.

Nàng ta mờ mịt nhìn Thẩm Tự Kiên, lại nhìn mọi người xung quang, rồi nhìn ta, đột nhiên ánh mắt độc ác: “Là ngươi… là ngươi! Đúng không? Ta nói sao lâu thế này, cốt truyện càng ngày càng kỳ lạ, ngươi đã sớm phải chet rồi, sao còn sống được? Lại xuất hiện Ninh Viễn Hầu từ đâu ra? Tại sao trong nguyên tác không có?”

“Thái tử chỉ nên yêu một mình ta, biết ta rơi xuống hồ, sẽ lấp hồ Thẩm gia, biết ngươi đẩy ta, sẽ ném ngươi xuống hồ lấp cùng! Biết ta tài hoa, trước khi cưới sẽ uống say làm thơ tại Thiên Địa Lâu, bệnh ở chân của hắn cũng là giả… không nên thế này, không nên thế này…”

Thấy nàng ta như vậy, Thẩm Tự Kiên nhíu mày: “Con đang nói lung tung gì? Chuyện này liên quan gì đến nhị muội con!”

Ta thầm cười lạnh, nhưng cúi đầu: “Tỷ tỷ có lẽ bị kích động, phụ thân mau gọi đại phu đến xem xem.”

Cốt truyện mà Thẩm Sơ Ngưng đọc, tên nhân vật và tình tiết đều dựa trên phần đầu của truyện ta viết rồi thêm bớt, là truyện ngôn tình cung đấu.

Trong truyện lậu đó, hoàng tử ngốc nghếch đáng yêu, cung đấu cũng ngây thơ, kết thúc nhân vật phụ thật sự bị ném xuống hồ lấp.

Nhưng đó là sách lậu, trong nguyên tác, Thái tử không sống quá năm sau.

Thẩm Sơ Ngưng phát hiện cốt truyện không đúng, điên cuồng tìm ta xin cách.

Ta làm sao có thể giúp nàng ta? Nàng ta còn mong Thái tử ném ta xuống hồ lấp lại kia mà.

Thẩm Tự Kiên sợ nàng ta làm loạn, đành giam lỏng nàng ta trong phòng, cử người canh gác suốt ngày đêm, cho đến khi vào phủ Thái tử thì không cho ra ngoài.

Thẩm Sơ Ngưng đập cửa phòng, mắng ta từ ngoài sân cũng nghe rõ.

“Thẩm Lăng Sương! Ngươi là tiện nhân! Nhất định là ngươi giở trò! Ta nói cho ngươi biết, ta mới là nữ chính, ngươi chỉ là nhân vật phụ, không đấu lại ta! Thái tử phi chỉ có thể là ta! Chỉ có thể là ta!”

Thẩm Tự Kiên nhíu mày: “Nếu không phải nhị muội con thay con gả cho thiếu gia Đàm gia, con đến cửa phủ Thái tử còn không vào được, bình thường thấy con cứ lao vào Thái tử, có được vị trí trắc phi đã tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa!”

“Phụ thân, tất cả đều là âm mưu, là Thẩm Lăng Sương âm mưu, con vốn nên là Thái tử phi, là ả ta hãm hại con! Là ả ta hại con!”

Mọi người nghe đều không hiểu, Thẩm Tự Kiên đành phất tay áo: “Các ngươi canh giữ kỹ đại tiểu thư, không có lệnh của ta, không cho ra khỏi phòng một bước!”

Ta gãi gãi tai, ung dung rời khỏi sân.

Chưa kịp về viện mình, đã thấy Thải Hoàn từ cửa sau chạy về, ta ngạc nhiên: “Tìm được người nhanh vậy sao?”

Thải Hoàn gật đầu: “Hàng ngày nô tỳ đều dẫn người giao Ngọc Chi Xuân đến cửa, phu nhân nhà họ thích lắm, nên nói đỡ giúp nô tỳ.”

Nói rồi, Thải Hoàn lấy một chiếc hộp từ trong ngực ra: “Hai tấm thẻ này đều là của những nữ tử mất tích năm nay, vì chưa báo tử nên vẫn dùng được, nhưng người ta bảo làm càng sớm càng tốt, sang năm hộ bộ kiểm tra dân số mất tích, sợ rằng sẽ khó làm.”

Ta cầm thẻ cười nhẹ: “Được, vừa kịp lúc.”

18.

Cốt truyện đến đây, Thẩm Sơ Ngưng đành bị ép làm trắc phi vào phủ Thái tử.

Thẩm Sơ Ngưng vào phủ Thái tử chưa đầy một tháng, Thái tử lại tổ chức tiệc lớn đón thiên kim của Ninh Viễn Hầu phủ, Lý Thừa Huyên.

Cho dù là cưỡng cầu ban hôn, mười dặm hồng trang đó so với khi Thẩm Sơ Ngưng xuất giá, như trên dười dưới đất.

Nếu không biết Thái tử không sống quá năm sau, nhìn sự phô trương này, Lý Thừa Huyên còn giống nữ chính hơn.

Tin tức từ phủ Thái tử chỉ là chuyện vui sau bữa ăn, Thẩm Sơ Ngưng rời Thẩm gia, cũng không còn đe dọa được ta.

Ta lập tức đẩy nhanh việc kinh doanh.

Nhờ sự điều hành của ta, “Ngọc Chi Xuân” ngày càng nổi tiếng, thậm chí thu hút được sự chú ý của các hoàng thương.

Ta không đến cửa hàng, cũng không xuất hiện, đối phương không tìm được người, đành gửi thiệp mời đến cửa hàng.

Ta đang xem sổ sách gần đây tính lợi nhuận, Thải Hoàn mang thiệp mời đến: “Nếu có thể hợp tác với hoàng thương, sau này thuế sẽ giảm, nhưng chúng ta lại định rút lui, thật tiếc.”

Tính xong khoản cuối cùng, ta đặt bút xuống cầm thiệp mời lên: “Tham lam quá sẽ tự làm hại mình, nếu hoàng thương muốn hợp tác, chi bằng để họ tiếp quản toàn bộ cửa hàng.”

“Tiểu thư định bán toàn bộ cửa hàng cho hoàng thương?”

“Bây giờ việc kinh doanh phát đạt, chắc chắn sẽ được giá tốt.”

Ở kinh thành thêm một ngày là thêm nguy hiểm, bây giờ hoàng thương đã chú ý, Dương Thầm chắc chắn cũng sẽ chú ý.

Nếu hoàng thương có ý với “Ngọc Chi Xuân”, chi bằng bán đi, trực tiếp bán cả công thức với giá cao, rồi cùng Thải Hoàn chạy về phía nam kinh doanh nhỏ.

Trưa hôm sau, ta che mặt rồi đi xe đến Thiên Địa Lâu.

Thiên Địa Lâu là tửu lâu do quan tổ chức, không chỉ Thái tử đến chơi, các thương nhân cũng thích đến đây giải trí “tao nhã”.

Nhưng thương nhân cũng có năm bảy hạng, thiệp mời ghi rõ hạng “thiên”, nhìn không phải do quản lý bình thường đến, ta không dám chậm trễ, đành tự mình đến đàm phán.

Vừa bước vào hạng chữ “thiên”, ta lập tức dừng bước.

Ngẩng lên nhìn, nam nhân ngồi bên trong mặc áo bào rồng tím, tóc đen búi cao trên vương miện vàng ngọc, trông rất quý phái và khí chất.

Sao hắn lại ở đây? Vì ta đứng yên một lúc lâu, người ngồi bên trong mới chậm rãi ngẩng lên: “Chỉ mới mấy tháng, nhị muội đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Ta quay đầu muốn chạy, nhưng nghĩ lại, nếu không bán cho hoàng thương, còn ai dám tiếp quản nữa?

Nghĩ đến bán cửa hàng, ta cắn răng bước vào phòng.

Dương Thầm vẫy tay, hai hộ vệ đằng sau lập tức lui ra.

Dương Thầm uống trà không nói, ta cúi đầu ngón chân cọ đất.

Cọ một lúc lâu, tách trà trước mặt hạ xuống: “Đúng là xem thường ngươi rồi, nhị muội.”

Ta giật mình, vội đứng lên quỳ xuống: “Dân nữ sợ hãi!”

“Hoảng cái gì, ngồi đi.”

Tôa rón rén ngồi xuống, Dương Thầm xoa nhẫn, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ: “Mới nửa năm, mấy thứ ngươi bán ra đã nổi tiếng khắp kinh thành, sao hôm đó ta không nhìn ra, ngươi, một tiểu thư khuê các, lại là kỳ tài kinh doanh nhỉ?”

Nhiếp chính vương trong nguyên tác ban đầu để tìm bằng chứng Thái tử thông đồng với kẻ địch, tra không ít sổ sách thuộc về Thái tử, trong đó không tránh khỏi tìm đến nữ chính, vô tình gây thù, hai người đấu đá kịch liệt, rất đặc sắc.

Nhưng lửa cháy đến thân mình, ta lại gặp khó khăn.

Kịch bản nữ chính ta biết, nhưng kịch bản nhân vật phụ ta chưa đi xa đến vậy, lỡ nói lời nào sai, hắn giet ta thì sao?

Đó không phải tự đẩy nhanh cái chet sao?

Gặp Dương Thầm, ta không kìm được run rẩy, một lúc lâu, ta tự véo mình, cười gượng: “Vương gia quá khen.”

Một lúc sau, Dương Thầm nói: “Ngồi gần chút.”

“Được.” Ta nhấc mông, tiến lên một chút.

“Gần hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play