30.
Kết thúc rồi.
Tất cả đã kết thúc.
Cũng không biết Diên Nương mang theo tro cốt của muội muội đã đến biển chưa.
Tạ Chi Hành chẳng có hứng thú làm hoàng đế, thế là tùy tiện tìm trong đám hoàng tộc một công chúa rồi lập nàng làm nữ đế. Việc này quá trái đạo trời, nhưng vì Tạ Chi Hành ở trên triều chém giết như điên nên chẳng ai dám đứng ra ngăn cản.
Nữ hoàng nắm quyền, nữ nhân liền được tham gia thi cử, cũng không phải chấm chu sa để kiểm tra trinh tiết, gian dâm sẽ bị dùng hình phạt triệt sản nữa…
Từ trước tới nay không ai có thể đoán được Tạ Chí Hành đang nghĩ gì, đương nhiên hiện tại cũng không có người dám chất vấn.
Đại tướng quân đến từ biệt hắn, gương mặt cương nghị bây giờ chỉ còn lại vẻ tang thương, hạ mình rụt rè hỏi Tạ Chi Hành về đứa con gái chưa từng gặp mặt kia của mình.
– Mẫu thân của con bé là tướng tài khó có được trên đời này, chỉ tiếc là nữ nhân không thể tòng quân, nàng lấy thân phận của ca ca để vào quân doanh, sau này trong sách sử cũng không có tên của nàng. Mẫu thân của con bé cao lớn mạnh mẽ, vô tư, quyết đoán, thông minh xuất chúng, yêu rượu thích cay. Tang Tang con bé… chắc cũng giống vậy nhỉ?
Đôi mắt phượng của Tạ Chi Hành hiện lên vẻ mệt mỏi, lười biếng nói:
– Không giống.
Tang Tang lương thiện, mềm mại, thích đồ ngọt.
Rõ ràng là tính nết khác hẳn với nữ tướng kia.
Đại tướng quân có chút kinh ngạc:
– Thích đồ ngọt sao?
Ông tự lẩm bẩm với chính mình, “Nghe vậy có vẻ là một cô gái nhỏ ngọt ngào ấm áp nhỉ.” rồi chậm chạp muốn rời đi. Trước khi đi, giọng điệu trầm thấp sâu xa nói:
– Con người ta không thể để cả đời này bị mắc kẹt trong hận thù được. Quên con bé đi thôi.
Tạ Chi Hành dùng ánh mắt tiễn ông ấy đi khỏi.
Nhiều năm rồi, Tạ Chi Hành mới về lại ngôi nhà cũ trong thôn nhỏ. Ta cứ tưởng rằng mộ phần của mình đã bị cỏ bao vây rồi, nhưng lại không hề, nơi ấy thế mà lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, từng viên ngói từng miếng gạch đều y như cũ.
Mộ phần của ta cũng không hề có cỏ mọc, hương khói thường xuyên, rõ ràng là có người chăm nom.
Tạ Chi Hành không đích thân trở về, nhưng vẫn sắp xếp người coi sóc.
Hắn rải hạt giống hoa trước mộ ta, vuốt ve tấm bia, hiếm khi biểu lộ ra vẻ hoang mang cùng yếu ớt: “Tang Tang, ta làm vậy có đúng không?”
Đột nhiên ta hiểu ra vì sao hắn không hề trở lại đây, hắn không dám đối mặt với ta.
Muốn trả thù người khác không từ thủ đoạn nào, dĩ nhiên là sẽ không tránh được phải dùng đến một số cách không sạch sẽ. Hắn sợ ta không thích những thứ đó, hình như trước kia ta từng nói, không thích dùng trinh tiết của phụ nữ để đối phó với người khác.
Ta bay đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, “ Đồ ngốc”.
Sau đó ta liền cười không nổi, ta nhìn hắn bận bịu nguyên một ngày, làm một bàn lớn đầy ắp đồ ăn, lấy rượu dâu không biết hắn đã ủ từ khi nào ra rót vào hai cái chén.
Hắn còn làm bánh hoa quế, mùi hương tràn ngập căn phòng.
Hắn còn học được cách may quần áo, làm thật nhiều những bộ y phục nhỏ, mua trống lúc lắc mới đặt ở góc tường, cũng làm lại bài vị của bà lão, đặt ở chính giữa…
Tất cả đều y như hồi trước.
Sau đó, hắn thả một mồi lửa, lặng im ngồi trước bàn ăn, gắp thức ăn vào bát đối diện không người, dáng vẻ dịu dàng như ngày thường, dường như lửa cháy bùng lên cũng không hề tồn tại.
Ta điên cuồng túm tay hắn kéo ra ngoài, nhưng lần nào cũng không túm được, ta gấp gáp đến mức bay vòng vòng, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Thời khắc hắn bị ngọn lửa dữ dội nuốt chửng, lúc hấp hối, đôi mắt phượng sâu thẳm liếc nhìn vị trí của ta.
Hắn vươn tay ra, đánh tan thân thể trong suốt của ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT