17
Chúng tôi cứ chạy mãi đến nhà dì, chui vào tầng hầm.
Nơi đây giờ đã trống không, chờ ngày mai bị phá dỡ.
Ngay cả đèn cũng không có, chỉ có ánh trăng chiếu vào.
“Bùi Giác…”
“Tuế Tuế…”
Chúng tôi không hẹn mà cùng cất tiếng.
Cuối cùng quyết định để tôi nói trước.
“Trước đây, mỗi ngày anh đều đưa em về nhà?”
“Ừ, con đường về nhà em khá vắng vẻ, trước kia thường có người quấy rối con gái trên con đường này. Em đi một mình, anh không yên tâm.”
“Sao hồi đó không nói cho em biết?”
“Nói với em để làm gì?” Anh lười biếng nói, “Em nhát gan, nói ra em sẽ sợ. Em là người sắp thi đại học, học hành cho tốt là được, những chuyện khác cứ để anh lo.”
Tôi lại chỉ vào dòng chữ khắc trên mặt đất: “Vậy những cái này, là ý gì?”
“Có nghĩa là anh thích em.”
Tôi sững sờ một lúc: “Năm 18 tuổi, anh đã không nói.”
Bùi Giác cúi mặt xuống, chậm rãi cất lời: “Bởi vì, trước đây anh không biết phải nói thế nào…”
Quá khứ của Bùi Giác hơi đặc biệt.
Cha mẹ anh, có cũng như không.
Lớn lên trong một gia đình lạnh nhạt như vậy nên không ai dạy anh phải yêu một người như thế nào.
Cũng chẳng ai bảo anh nên thể hiện tình yêu ra sao.
Bùi Giác cho rằng, có mặt mỗi khi gọi, chi tiền cho tôi, chính là tỏ tình.
Trước sự chủ động bất ngờ của tôi, thực ra anh rất vui.
Nhưng vì không quen được yêu, không quen thân mật, nên anh rất thụ động.
Bùi Giác đã tập luyện khi đứng trước gương nhưng vẫn rất gượng gạo.
Anh nói không nên lời, đành viết ra.
Anh gấp một nghìn con hạc giấy, mỗi con đều viết “Anh thích em”.
Định đợi đến sinh nhật của tôi, tặng cho tôi.
Tiếc là, không đợi được đến ngày đó.
Sau này anh đóng phim, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau, cuối cùng đã học được cách thể hiện.
Nhưng người muốn tỏ bày, đã không còn nữa.
Im lặng một lúc, tôi tiếp tục hỏi:
“Vậy còn Tô Chu Nhiên? Sao anh đối xử với cô ta tốt như vậy?”
Bùi Giác lắc đầu: “Anh đối xử tốt với cô ta, là vì cô ta đã cứu mạng anh.”
Tôi trợn tròn mắt: “Gì cơ?”
“Hồi nhỏ, ba mẹ không quan tâm đến anh, chỉ có cô ta thường xuyên đến chơi với anh. Có lần anh bị sốt, cô ta là người đầu tiên phát hiện… Cô ta vừa khóc vừa la hét thu hút sự chú ý của người lớn, họ mới phát hiện anh bị bệnh. Bác sĩ nói nếu đến muộn hơn một chút nữa, não anh sẽ bị tổn thương.”
Nhắc đến quá khứ, Bùi Giác tự giễu cười một tiếng.
“Sau đó, anh đã hứa với cô ta, sẽ coi cô ta như em gái ruột, đối xử tốt với cô ta. Bao nhiêu năm nay, anh cũng thực sự chỉ coi cô ta như em gái… Nhưng mà, mùa hè năm ấy, còn có một ẩn tình khác nữa.”
“Tô Chu Nhiên đe dọa anh, nếu không dung túng cô ta, thì cô ta sẽ đến trước mặt ba mẹ anh mách lẻo, khiến họ hoàn toàn chán ghét em. Ba mẹ anh vốn rất tin tưởng Tô Chu Nhiên, nếu cô ta thêm mắm thêm muối, sẽ rất bất lợi cho em.”
“Hơn nữa, anh không tin tưởng nhân phẩm của ba mẹ mình, nếu họ trút giận lên em, có thể sẽ ngấm ngầm hành động, khiến em không thể có cơ hội học đại học.”
Tôi chợt hiểu ra: “Cho nên, anh bảo em đừng chọc giận cô ta…”
“Đúng vậy.”
Bùi Giác hiểu tôi đang nói đến chuyện nào.
“Tô Chu Nhiên nói em vu khống cô ta, anh không tin một chữ nào. Lúc đó anh chỉ hy vọng em đừng có bất cứ tiếp xúc gì với cô ta, ngay cả nói chuyện cũng không, như vậy em mới an toàn.”
Bùi Giác gục đầu xuống, như một con chó dữ đang thất vọng.
“Anh không ngờ sẽ khiến em hiểu lầm sâu sắc như vậy, Tuế Tuế, thực ra em có thể hỏi thẳng anh.”
Nghĩ lại quá khứ, trong lòng tôi cảm thán vô cùng.
Anh không biết phải yêu một người thế nào, vậy tôi có biết không?
Không, tôi cũng không biết.
Liên tiếp bị cha mẹ ruột bỏ rơi, tôi đã mất đi dũng khí để chất vấn.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ biết phục tùng.
Trong thế giới của tôi, chỉ có phục tùng, nghe lời, ngoan ngoãn, mới nhận được một câu khen ngợi hiếm hoi.
Mới không bị bỏ rơi nữa…
Cho nên đối mặt với Bùi Giác, tôi thà buồn ch//ết, cũng không nỡ chất vấn anh một chữ.
Càng không dám nổi giận.
Không biết yêu, là bệnh chung của hai chúng tôi.
Bùi Giác là ch//ó dữ.
Chẳng lẽ tôi không phải sao?
Tôi cũng chỉ là một chú cún khao khát được cứu rỗi mà thôi.
Trăng lạnh như nước, Bùi Giác nắm lấy tay tôi, từ nãy đến giờ không buông ra.
“Nhưng còn một chuyện.”
Tôi nghiêm túc trình bày với Bùi Giác: “Tiền em dùng để đi du học, là do ba mẹ anh chi trả.”
“Anh đoán được rồi.”
“Thực ra em cũng có thể không đi… Nhưng đó có lẽ là cơ hội duy nhất để em được đi du học, em đã ích kỷ một lần.”
“Anh hiểu mà.” Bùi Giác cười, hiếm khi dịu dàng như vậy, “Tuế Tuế, em vẫn luôn rất ngoan, ngoan đến mức khiến anh đau lòng, nhưng anh càng hy vọng em ích kỷ một chút, đừng bị tổn thương bởi thế giới bên ngoài.”
“… Sau này em cũng sẽ lấy sự nghiệp làm trọng.”
“Không sao, anh sẽ theo em.”
“Anh là ảnh đế, tiền đồ vô lượng, sao phải theo em?”
“Thì đã sao? Ngay cả chuyện trở thành ảnh đế, cũng bắt nguồn từ em. Tuế Tuế, anh muốn trở thành vệ sĩ riêng của em.”
Giống như đã từng.
Đồng hành đi qua mỗi con đường tối đen.
Tôi hơi mệt, dựa đầu vào vai anh.
“Bùi Giác, chúng ta chỉ hẹn hò có ba tháng.”
Bùi Giác cẩn thận hôn lên trán tôi.
“Nhưng sự thích của anh, không chỉ có ba tháng.”
18
Năng lực hành động của Bùi Giác là level max.
Ngay ngày hôm sau khi hiểu lầm được giải quyết, anh đã công khai đăng một bài trên Weibo.
Còn tag cả tôi.
“Ba tháng, đổi lấy cả đời.”
Hot search suýt chút nữa đã bị tê liệt, tất cả cư dân mạng đều đồng loạt ăn dưa.
Tôi rất lo lắng cha mẹ Bùi Giác sẽ lại gây phiền phức cho anh, nhưng tôi đã lo xa rồi.
Bùi Giác hai mươi lăm tuổi, cho dù cha mẹ không đồng ý, thì cũng còn cách nào khác nữa đây?
Với tính cách mềm rắn không ăn của Bùi Giác, họ hoàn toàn không thể can thiệp.
Cũng có thể, bảy năm trước họ đã không quản được, nên mới ra tay từ phía tôi.
Chỉ là tôi đã thua vì thiếu dũng khí.
Sau khi Bùi Giác công khai, còn có một người lên hot search.
Tô Chu Nhiên.
Cùng ngày hôm đó, Tô Chu Nhiên mang theo khí thế hung hăng tìm đến tôi.
Cô ta nói: “Tôi nói mà sao lại thấy cô quen quen, hóa ra cô chính là Trình Á Nam.”
“Là Trình Tuế Nghi.”
“Tôi không cần biết cô tên gì… Tôi nói cho cô biết, mau chóng chia tay với anh Bùi, tôi mới là người có hôn ước với anh ấy!”
Tôi há miệng, muốn nói lại thôi.
Bùi Giác đến, đứng sau lưng Tô Chu Nhiên.
Tô Chu Nhiên vẫn còn khiêu khích.
“Cô đã thấy bình luận trên mạng chưa? Mọi người đều nói cô là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của tôi và Bùi Giác! Nếu cô không muốn mất việc, thì hãy mau chóng chia tay với anh Bùi, trả anh ấy lại cho tôi!”
“Tôi và cô có quan hệ gì, tại sao tôi lại không biết vậy?”
Bùi Giác bất thình lình lên tiếng.
Tô Chu Nhiên lập tức bày ra bộ dạng oan ức: “Anh Bùi, tại sao anh lại bị cô ta mê hoặc chứ?”
“Nói chuyện tử tế, tôi không đánh phụ nữ.” Bùi Giác nói với giọng điệu đe dọa.
Tô Chu Nhiên giật mình, mặt tái mét.
“Anh… Anh… Anh nói sẽ coi em giống như em gái, luôn đối xử tốt với em, tại sao anh lại nổi giận với em…”
“Tôi đã làm tròn bổn phận, Tô Chu Nhiên, em gái không nên mơ tưởng đến vị trí khác, nếu không thì cũng không xứng đáng làm em gái.”
Tô Chu Nhiên chưa bao giờ bị ai nói như vậy, tức giận đến mức thở hổn hển.
“Bùi Giác, anh bị bỏ bùa rồi đúng không? Em muốn tổ chức họp báo! Cứ chờ mà xem, thân phận kẻ thứ ba của cô ta sẽ không thể nào rửa sạch được!”
“Đầu tiên, hôn ước giữa chúng ta không có bất kỳ bằng chứng bằng văn bản nào. Lời nói đùa của cha mẹ hai bên, tôi cũng đã công khai phủ nhận nhiều lần.”
Bùi Giác híp mắt một cái, “Thứ hai, cô dám công khai, cũng đừng trách tôi không nể tình.”
Tô Chu Nhiên tức giận: “Nhưng người phụ nữ nghèo hèn này căn bản không xứng với anh!”
Bùi Giác bỗng nhiên có chút thương hại nhìn cô ta.
“Mỗi câu mỗi chữ đều nói về sự nghèo hèn, Tô Chu Nhiên, cô có thực sự yêu một người nào chưa?”
“Tất nhiên rồi, em thích anh…”
“Không, cô không thích tôi.” Bùi Giác ngắt lời cô, “Giả sử tôi không phải họ Bùi, không có cha mẹ là ngôi sao, giả sử tôi chỉ là một tên côn đồ hút thuốc đánh nhau, cô còn thích tôi không?”
Tô Chu Nhiên ngẩn người, dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
“Giả sử, vào một ngày mưa, cô nhìn thấy một người như tôi ngồi bên đường, cô có sẵn sàng che ô cho tôi không? Cô sẽ không. Cô sẽ chỉ buông lời mắng tôi là đồ cặn bã xã hội.”
“Cô thích thân phận của tôi chứ không phải con người tôi, thậm chí cô còn không thể chấp nhận việc tôi từng là một tên c//ôn đồ.”
Bùi Giác kéo tôi đi.
Khi tôi quay đầu lại, Tô Chu Nhiên vẫn còn ngẩn người đứng đó.
Tôi cũng không biết cô ta có hiểu hay không.
Nhưng đến ngày hôm sau, tôi nghe nói rằng…
Buổi họp báo của Tô Chu Nhiên vẫn diễn ra như dự kiến.
19
Bùi Giác không có quyền ngăn cản buổi họp báo diễn ra.
Nhưng anh đã chuẩn bị rất nhiều kế sách để đối phó với cuộc khủng hoảng sắp tới.
Chỉ là, buổi họp báo không giống như chúng tôi tưởng tượng.
Tô Chu Nhiên trang điểm tinh tế xuất hiện trước ống kính.
Mắt cô ta đỏ hoe, như thể đã khóc rất lâu.
“Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một điều…”
Cô ta cắn chặt môi.
“Tôi và Bùi Giác, không hề có hôn ước với nhau.”
Cả hội trường xôn xao.
Mọi người đều đang quan tâm đến những tin tức giật gân, ví dụ như chuyện ảnh đế có quan hệ ngoài luồng.
“Tôi và Bùi Giác cùng nhau lớn lên, bởi vì hai nhà chúng tôi có mối quan hệ hợp tác. Nhưng anh ấy coi tôi như em gái, và tôi cũng chỉ xem anh ấy như anh trai.”
“Hôn ước? Chỉ là tin đồn, cả hai chúng tôi đều không thừa nhận, và cha mẹ hai bên cũng chỉ nhắc bâng quơ, không tính là nghiêm túc.”
“Tôi chưa từng thích Bùi Giác, anh ấy cũng vậy, hy vọng mọi người không nên tiếp tục lan truyền những tin đồn thất thiệt.”
“Còn về Trình Tuế Nghi…”
Tô Chu Nhiên im lặng vài giây, rồi nghiêm túc nói:
“Cô ấy là mối tình đầu của Bùi Giác, và cũng là người phụ nữ duy nhất mà Tô Chu Nhiên này thừa nhận là chị dâu. Trước đây tôi đã đánh giá cô ấy dựa trên vẻ bề ngoài, và tôi xin lỗi vì điều đó.”
Dư luận không ngừng xôn xao.
Cư dân mạng đào lại những phát ngôn trước đây của Tô Chu Nhiên về việc đánh giá người khác dựa trên ngoại hình, càng bán tán nhiều hơn.
Nhưng điều may mắn là, những thứ Bùi Giác chuẩn bị đã không còn cần thiết nữa.
Tô Chu Nhiên đã ra nước ngoài.
Cô ta nói rằng muốn đi để khám phá một cuộc sống mới, muốn được gặp gỡ nhiều người hơn.
Nửa năm sau.
Cha của Bùi Giác bị bệnh, không thể đi làm ăn xa nữa.
Mẹ anh cũng từ chối phần lớn các hợp đồng, ở nhà chăm sóc ông.
Ngược lại, sự nghiệp của Bùi Giác ngày càng thuận lợi, anh nhanh chóng tiếp quản công ty gia đình.
Nắm giữ hầu hết mọi quyền lực, thế hệ trước hoàn toàn không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh.
Bùi Giác như lột x//ác, trở thành một con người khác.
Trước đây anh thiếu thốn điều gì, bây giờ càng muốn bù đắp.
Nửa trang Weibo của anh là về tôi, lên chương trình cũng nhắc đến tôi:
“Tôi từng là một kẻ tồi tệ, là bạn gái đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, cho tôi nhìn thấy một tia sáng.”
Nhưng cũng có di chứng.
Bùi Giác chỉ cần không tìm thấy tôi là sẽ lo lắng, sợ rằng tôi lại bỏ đi một lần nữa.
Đôi khi, giữa đêm tỉnh giấc, anh ôm chặt lấy tôi không chịu buông.
“Tuế Tuế.”
“Tuế Tuế.”
“Tuế Tuế.”
Gọi tên tôi không biết chán.
Khiến tôi nhớ đến những dòng chữ khắc dưới nền đất bụi bẩn kia.
20
Mùa xuân năm hai mươi bảy tuổi.
Bùi Giác cùng tôi về thăm trường cũ.
Thanh xuân như bốn mùa, luân phiên thay đổi.
Luôn có những người trẻ tuổi.
Luôn có những người không biết phải làm gì khi đối mặt với sự sợ hãi.
Bên ngoài lớp học năm xưa, có một cây ngô đồng to lớn.
Hai chúng tôi đứng dưới gốc cây, lắng nghe tiếng đọc sách vang vọng.
Tôi hỏi Bùi Giác: “Bảy năm đó, nếu em không quay lại thì sao?”
“Em sẽ quay lại.”
“Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?”
Bùi Giác: “Ngày mưa lớn ấy, em đã quay lại. Vậy nên anh tin, lần này, em cũng sẽ quay về.”
Tôi là người duy nhất trong cuộc đời anh từng đi rồi quay trở lại.
Và giờ đây, vẫn là như vậy.
Chúng tôi cùng đứng dưới khung cửa sổ lớp học.
Bùi Giác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tôi.
“Tuế Tuế, anh yêu em.”
… Hồi trung học, tôi đã nhặt được một tên côn đồ không ai cần.
Hôm nay, là tròn mười năm ngày tôi nhặt được anh.
Cũng là ngày chúng tôi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Nếu tương lai có ai hỏi tôi, món quà tình yêu tuyệt vời nhất tôi từng nhận được là gì.
Tôi sẽ nói với họ.
Đó là con đường tan trường.
Là những đêm bầu bạn bên nhau.
Là một chuỗi ký tự, không lời.
Mong rằng chúng ta sẽ hạnh phúc.
= Hết =
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT