Khắc Cốt - Cương Thi Ma Ma

Chương 13


1 tháng

trướctiếp

Sau ba ngày nằm ở nhà ngủ mê mệt, Minh Vi nhận được đơn đặt hàng từ một khách hàng mới. Không đợi hỏi thêm chi tiết, cô đã không chút do dự nhận lời.

Lần này, khách hàng yêu cầu gặp mặt trực tiếp, có lẽ muốn tự mình đánh giá xem cô có xứng đáng để chi một khoản tiền lớn thuê hay không.

Minh Vi vui vẻ đến gặp. Tối hôm đó, cô hẹn khách hàng tại một nhà hàng chuyên món ăn gia đình. Cô đến trước, báo danh với tên “Cô Lý”, nhân viên phục vụ dẫn cô vào một phòng riêng cực kỳ thanh lịch, tiếng đàn piano vang lên, đèn pha lê lấp lánh.

Khi cô đang xem thực đơn, cô Lý đến. “Xin lỗi, tôi vừa tan làm, đường hơi tắc.”

Cô Lý là một phụ nữ chuyên nghiệp, khoảng ba mươi lăm tuổi, trang điểm tỉ mỉ, trên tay đeo nhẫn và đồng hồ, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn, đơn giản nhưng chất liệu rất tốt, tôn lên sự thanh lịch và trí thức.

Minh Vi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy, bởi vì những người phụ nữ độc lập như vậy thường không thèm dùng các thủ đoạn để thử thách bạn đời, điều này có thể làm tổn hại đến sự tự tin và kiêu hãnh, thậm chí phẩm giá của họ.

Cô Lý đặt túi xuống, kín đáo quan sát Minh Vi, cười nói: “Không ngờ văn phòng thám tử lại có dịch vụ này, lúc đặt lịch và thanh toán tôi còn nghĩ không đáng tin.” Cô ấy rất hài lòng với ngoại hình của Minh Vi: “Vậy là khách hàng của cô đều đến từ nguồn này?”

“Không hẳn, có người là bạn bè giới thiệu, cũng có những khách hàng tìm đến tôi qua các trang mạng xã hội hoặc ứng dụng tình cảm.”

Cô Lý gật đầu cười: “Định vị khách hàng rất chính xác. Cô có nhiều đơn đặt hàng không?”

“Cũng không nhiều lắm, tôi tính phí khá cao.”

“Tôi mong là đồng tiền sẽ đáng giá.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí hòa hợp đến mức khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

“Cô Minh, xin phép hỏi thẳng một câu, giới hạn công việc của cô là gì? Cô có sẵn lòng để khách hàng bắt gian tại trận không?” Cô Lý nói thẳng.

Minh Vi lắc đầu: “Không, tôi phải đảm bảo an toàn cho mình, nhiều lắm là đồng ý thuê phòng nhưng tôi sẽ không xuất hiện.”

Cô Lý dường như có chút thất vọng: “Nhưng chắc chắn đã có người yêu cầu điều đó chứ?”

“Phần lớn khách hàng chỉ muốn thử thách trái tim của bạn đời, không mong tôi thật sự lên giường với người đàn ông của họ. Tuy nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như khi có tranh chấp về lợi ích, muốn nắm giữ bằng chứng của đối phương, những đơn hàng như vậy tôi không nhận.”

Minh Vi thản nhiên nói, rồi hỏi: “Cô Lý thuộc loại nào?”

Đối phương cười.

“Tôi và chồng đã ở bên nhau hơn mười năm, từ thời đại học. Hai năm sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn, tình cảm luôn ổn định, trong mắt bạn bè và người thân, chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo.” Cô Lý nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng thực tế, sau khi con cái ra đời, tình yêu của chúng tôi bị những rắc rối cuộc sống mài mòn thành tình thân, không còn cảm giác rung động và mãnh liệt như trước nữa.”

Cô ấy nói rồi cầm lấy chiếc bật lửa: “Cô không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?”

Minh Vi nhún vai: “Cô cứ tự nhiên.”

Cô Lý từ từ nhả ra làn khói: “Những năm đầu mới bên nhau, giai đoạn yêu đương nồng cháy, mỗi ngày đều như núi lửa phun trào, sự nhiệt huyết không bao giờ cạn. Sau đó, khi bận rộn với công việc, chúng tôi vẫn duy trì tần suất vài lần mỗi tuần, cho đến khi con cái ra đời, mặc dù tôi đã phục hồi vóc dáng như trước khi sinh, sức hấp dẫn của tôi với anh ấy dường như đột nhiên biến mất. Một tuần một lần, rồi dần dần trở thành một hoặc hai lần một tháng. Anh ấy dành nhiều đam mê cho công việc và con cái hơn là cho tôi.”

Minh Vi lặng lẽ lắng nghe.

“Ban đầu tôi nghi ngờ anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài, đã thuê thám tử tư điều tra, nhưng không tìm được chút manh mối nào. Tất cả các hoạt động xã hội của anh ấy đều có tôi tham gia, anh ấy cũng không giấu diếm điện thoại, cho phép tôi xem thoải mái. Vì không có chuyện ngoại tình, tôi đã trò chuyện với anh ấy, hy vọng có thể khơi lại ngọn lửa tình yêu, không để cuộc hôn nhân trở thành vũng nước tù. Nhưng anh ấy lại rất hài lòng với hiện trạng, cho rằng mối quan hệ nam nữ không thể tránh khỏi sự nhàm chán, đối với một gia đình, sự ổn định mới là điều quan trọng nhất.”

Cô Lý lắc đầu mỉa mai: “Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, thái độ của anh ấy có nghĩa là trong tương lai, tôi phải tiếp tục chịu đựng sự trống trải và thất vọng, chịu đựng cơ thể mà tôi đã chăm sóc kỹ lưỡng mà không ai đánh giá cao, cạn kiệt, khô héo. Cô hiểu cảm giác cô đơn đó không?”

Minh Vi không nói gì.

“Tôi không thể chấp nhận việc mình đã trở thành một người phụ nữ không còn sức hấp dẫn trong mắt anh ấy, đó không phải là tình yêu mà tôi mong muốn, thế nên tôi đã ngoại tình.”

Nghe đến đây Minh Vi không hề ngạc nhiên, chỉ nhướng mày gật đầu.

“Ban đầu, tôi chỉ muốn kích thích anh ấy, không thật sự có ý định vượt quá giới hạn. Nhưng anh ấy hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của tôi, dù tôi có cố tình đi sớm về muộn. Tôi cố tình gọi điện thoại với người khác giới, dùng những lời lẽ ám chỉ, đùa cợt, nhưng anh ấy cũng không mảy may nghi ngờ. Thậm chí khi hỏi qua loa vài câu, bất kể tôi trả lời qua loa thế nào, anh ấy cũng tin hết, thật là buồn cười.”

Cô Lý cười khẩy: “Anh ta lấy cái gì mà tin tưởng như vậy? Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta, nên đã mất đi cảm giác nguy cơ, phớt lờ những nhu cầu của tôi.”

Minh Vi hỏi: “Anh ta biết cô ngoại tình không?”

Cô Lý đáp: “Ừ, bây giờ ở nhà chúng tôi còn khủng khiếp hơn cả người xa lạ, anh ta chỉ nói chuyện với con, coi tôi như vô hình. Anh ta cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, tôi biết, anh ta đang dùng chiến tranh lạnh để trả đũa tôi.”

Minh Vi suy nghĩ: “Vậy trong tình huống hiện tại, cô muốn tôi làm gì?”

Cô Lý châm điếu thuốc thứ hai: “Sau khi phát hiện tôi ngoại tình, anh ta đã nói rất nhiều lời làm tổn thương nhân cách của tôi. Nhưng rõ ràng chính sự lạnh nhạt của anh ta đã đẩy tôi đến sự phản bội, chẳng lẽ anh ta không có chút trách nhiệm nào sao? Cái cách anh ta đứng trên cao nhìn xuống, tự cho mình là đúng thật đáng ghét, tôi rất tò mò, liệu anh ta có thực sự cao thượng đến mức không dao động trước cám dỗ?”

Đây không còn là vấn đề đơn thuần thử thách lòng chung thủy của bạn đời nữa, nhưng Minh Vi nóng lòng muốn quay trở lại trạng thái bình thường, cuối cùng quyết định nhận đơn hàng này.

Cô Lý gửi cho Minh Vi một bức ảnh: “Hãy làm theo phong cách này.”

Minh Vi nhìn kỹ, đó là một bức ảnh cũ, trong đó cô Lý để tóc dài, vẫn còn là một nữ sinh văn vẻ, và người đàn ông bên cạnh cô ấy đang âu yếm ôm cô ấy, thậm chí quên cả nhìn vào ống kính.

“Khi đó chúng tôi yêu nhau mãnh liệt, anh ấy nói tôi giống như một bông hoa bách hợp, ha… hoa bách hợp, thật nực cười.”

*

Tại sao mối quan hệ giữa nam và nữ lại đầy sự thử thách, nghi ngờ và phản bội? Tại sao một cuộc hôn nhân hạnh phúc lại trở nên tan vỡ? Phụ nữ không tin tưởng đàn ông, đàn ông không hiểu phụ nữ. Tình yêu thực sự tồn tại, hay đó chỉ là một phản ứng hoóc môn, hay một sự tự phản chiếu?

Trên đường về nhà, Minh Vi nghĩ về bố mẹ. Khi còn nhỏ, gia đình họ cũng từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng khi tình yêu phai nhạt, hôn nhân tan vỡ, những cặp vợ chồng từng yêu nhau sâu đậm trở thành người xa lạ, và cô, đứa con của tình yêu đó, trở thành một sự tồn tại đầy lúng túng.

Thực ra cô luôn có một nhận thức mơ hồ, dường như sau khi bố mẹ ly hôn, tình yêu của họ dành cho cô cũng dần phai nhạt.

“Những người đó hoàn toàn không xứng đáng để cô lãng phí cuộc đời tươi đẹp.”

Thiệu Thần nghĩ rằng Minh Vi có một cuộc đời tươi đẹp phía trước. Nhưng Minh Vi lại cảm thấy thế giới này vô cùng nhàm chán, với những cảm xúc mong manh dễ vỡ và mọi người đều mệt mỏi chạy theo cuộc sống. Cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì đáng để mình dành trọn trái tim và công sức.

Thực ra, Minh Vi không đòi hỏi nhiều. Cô rất cô đơn, chỉ mong có một người thật lòng đối xử tốt với cô, ở bên cạnh cô, chỉ vậy thôi.

Ban đầu, cô nghĩ Thiệu Thần là người đó.

Tại sao lại là Thiệu Thần chứ? Minh Vi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại yêu cầu một bệnh nhân ung thư nói những lời lãng mạn sao? Điều đó chẳng khác gì đòi kẹo từ một người đang đói không có cơm ăn. Quá xa xỉ.

“Tôi chẳng thể cho em được gì, đừng lãng phí thời gian với tôi.”

Minh Vi lắc đầu mạnh mẽ, cố gắng không nghĩ về anh nữa. Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô như bị kéo vào một đêm đen không đáy, nơi ấy vô cùng nguy hiểm nhưng cũng cuốn hút, làm người ta muốn sa ngã.

Cô Lý đã đưa cho Minh Vi một tấm danh thiếp: Văn phòng Luật Kim Thành, Luật sư Đoàn Văn Phú.

Đây là lần đầu tiên Minh Vi phải lừa dối một người đàn ông bị phản bội, và cô sẽ phải làm điều đó bằng cách sử dụng hình ảnh của cô Lý khi còn trẻ. Minh Vi không còn quan tâm việc cô Lý muốn thử thách tình yêu hay sự sa ngã của chồng, và muốn dùng kết quả đó để chứng minh điều gì.

Cô cảm thấy mệt mỏi với những mối quan hệ nam nữ phức tạp, vặn vẹo, như chất độc ăn mòn mọi vẻ đẹp của chữ “tình yêu.”

Minh Vi thở dài, lúc này đã ngoài giờ làm việc, đúng lúc để tạo ấn tượng. Cô gọi điện thoại cho Đoàn Văn Phú.

“Alo, xin chào.”

“Chào anh, có phải là Luật sư Đoàn không ạ?”

“Xin hỏi ai vậy?”

“Tôi có một số vấn đề pháp lý muốn nhờ anh tư vấn. Anh xem lúc nào có thể gặp được không?”

Bên kia im lặng một lúc, giọng điệu rất trang trọng: “Cô có thể đặt lịch hẹn qua lễ tân của văn phòng chúng tôi, họ sẽ sắp xếp cho cô.”

Minh Vi nhẹ nhàng cười: “Không thể đặt trực tiếp với anh sao?”

Anh ta hỏi lại: “Xin lỗi, làm sao cô có số của tôi?”

Minh Vi đáp: “Cô Lý, vợ anh, đã đưa danh thiếp cho tôi.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

“Tôi không quen biết ai ở đây, cũng không biết văn phòng luật nào đáng tin cậy. Cô Lý nói, chồng cô ấy là luật sư giỏi nhất.”

Đoàn Văn Phú im lặng thêm vài giây nữa rồi hỏi: “Cô muốn tư vấn về vấn đề gì?”

“Về ly hôn.”

Anh ta trả lời lạnh lùng: “Chiều mai lúc 4 giờ cô đến văn phòng tôi, mang theo các giấy tờ liên quan.”

Minh Vi mỉm cười nhẹ nhàng: “Vâng, cảm ơn anh.”

Chiều hôm sau, Minh Vi chuẩn bị xong xuôi, tóc được làm thẳng tỉ mỉ, cô mặc một chiếc váy màu trắng ngà cùng đôi giày Mary Jane, đeo đôi khuyên tai ngọc trai.

Cô Lý kể rằng Đoàn Văn Phú đã phải lòng cô ấy ngay từ lần đầu gặp, khi nhìn thấy cô ôm một bó lau đi ngang qua sân bóng rổ.

Vì vậy, Minh Vi ghé qua cửa hàng hoa mua một bó hoa lau, bỏ vào chiếc túi cói của mình, để những cành lau mềm mại thò ra ngoài.

Trên đường đi, Minh Vi tự nhủ: “Mình là một quý cô, là hoa bách hợp, là dòng suối mát lạnh chảy qua thung lũng…”

Khi đến tòa nhà văn phòng, cô đi thang máy lên, lễ tân nói rằng Luật sư Đoàn đang tiếp khách, và dẫn cô đến khu vực chờ.

Đó là một khu vực mở, có vài chiếc ghế sofa nhỏ thoải mái, gần cửa sổ có thể nhìn ra quang cảnh thành phố.

Minh Vi vừa bước tới đã thấy hối hận.

Cô nhìn thấy một chiếc áo khoác quen thuộc, một chiếc áo gió đen có mũ, đặt trên tay vịn ghế sofa. Nhưng điều quen thuộc hơn chính là chủ nhân của chiếc áo. Anh quay lưng lại với cô, bên cạnh là một bà cụ, trông giống người mà cô đã gặp ở Đền Thiện Thủy lần trước.

Minh Vi lùi lại, suýt chút nữa quay người rời đi. Tim cô đập loạn xạ, bước chân điềm tĩnh bỗng trở nên do dự, ngập ngừng.

Lễ tân quay đầu lại, tỏ vẻ kỳ lạ. Minh Vi hít sâu một hơi, cúi mắt xuống, đi đến ngồi ở chiếc ghế sofa đơn trong góc.

“Tôi sẽ rót nước cho cô.”

“Không cần, cảm ơn.”

Nghe thấy giọng nói, Thiệu Thần quay đầu nhìn.

Minh Vi cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nắm chặt tay, sắc mặt không được tự nhiên.

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ lớn, cô gái trong chiếc ghế sofa đỏ sậm ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn xuống, trông giống như một bức tranh sơn dầu được cất giấu trong gác xép. Ánh sáng nhảy múa trên cánh tay thon dài của cô.

Bên ngoài là bầu trời xanh và những tòa nhà chọc trời.

Một thực tập sinh trẻ đang trò chuyện với bà cụ, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Minh Vi giữ khoảng cách của một người xa lạ, làm như không quen biết, lạnh lùng phớt lờ, nhưng không thể ngăn mình để ý đến động tĩnh ở bên kia, cô nghe hết những gì Luật sư và bà cụ nói.

Hóa ra chồng của bà cụ bị ung thư, con trai của họ đã lấy sổ hộ khẩu và giấy tờ tùy thân, tìm hai người lớn tuổi giống bố mẹ để giả mạo và làm thủ tục, thế chấp căn nhà để vay tiền rồi biến mất.

Đó là ngôi nhà duy nhất của họ, nơi bà cụ dự định sống và dưỡng già, giờ không biết phải làm sao nên đến nhờ Thiệu Thần giúp đỡ, trước hết là đến văn phòng luật hỏi ý kiến.

Minh Vi cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Người mà cô đã quyết tâm quên đi lại xuất hiện ngay trước mặt, khuấy động trái tim yên tĩnh, gợi lên những cảm xúc không nên có.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest từ cuối hành lang bước ra, nói gì đó với lễ tân rồi tiến đến khu vực chờ.

Minh Vi bừng tỉnh, người đàn ông cũng ngừng đánh giá cô: “Xin chào, tôi là Đoàn Văn Phú.”

Anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, giữa hai lông mày có một nếp nhăn nhẹ, môi mím chặt, ngũ quan sắc sảo.

Minh Vi cố nở nụ cười.

“Hôm qua cô nói muốn ly hôn, đúng không?”

Giọng anh ta không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh có thể nghe thấy. Nghe thấy vậy, mặt Minh Vi đỏ bừng. Cô đã từng nói dối không chớp mắt, nhưng tại sao lúc này lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác nhục nhã tràn ngập.

Đoàn Văn Phú thấy cô cứng người lại, do dự nói: “Cô có thể nói sơ qua về tình hình, tất nhiên nếu có yêu cầu gì, cô cứ đề xuất.”

Minh Vi nuốt khan, thần kinh căng thẳng, lạnh lùng mở lời: “Tại sao chúng ta không nói chuyện trong văn phòng?”

Đoàn Văn Phú nói: “Khách hàng trước đã hút rất nhiều thuốc lá trong đó, tôi nghĩ cô sẽ không muốn ngồi trong đó một giây nào.”

Minh Vi không nói gì thêm. Ban đầu cô đã lên kế hoạch xong xuôi, dựng lên một câu chuyện về cuộc hôn nhân thất bại, dùng sự đồng cảm để tiếp cận Đoàn Văn Phú. Nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ mời anh ta đi ăn tối tại một nhà hàng có không gian đẹp, uống rượu vang, nghe nhạc piano, hai người đang thất tình, làm sao không gần gũi nhau?

Nhưng giờ cô chẳng muốn nói thêm gì nữa.

May mắn thay, Thiệu Thần và bà cụ đã hoàn thành việc tư vấn, đứng dậy rời đi. Minh Vi cuối cùng cũng dám ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, chỉ thấy một khuôn mặt gầy gò, hàng mày rủ xuống, không có biểu cảm gì, và không hề liếc nhìn cô một cái.

Không biết có phải anh rất thất vọng về cô, hay là đã hoàn toàn không còn cảm giác gì.

Khi họ đi rồi, Minh Vi ngẩn ngơ ngồi lại trên ghế sofa.

Đoàn Văn Phú không thúc giục, mặc dù thời gian của anh rất quý giá.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh lại lên tiếng, giọng điệu không còn cứng nhắc như trước, hỏi: “Cô và vợ tôi quen nhau thế nào?”

Minh Vi trả lời thật lòng: “Quan hệ công việc.”

Đoàn Văn Phú gật đầu, chìm vào một nỗi buồn ngắn ngủi và lơ đãng, có điều gì đó khiến anh ta suy nghĩ.

Minh Vi đã tê liệt, cô nói những lời đã chuẩn bị sẵn: “Tôi và chồng đã bên nhau rất lâu, chúng tôi là bạn học đại học, từng rất yêu nhau. Nhưng sau khi kết hôn, cuộc sống gia đình đã tiêu hao hết cảm xúc, khiến chúng tôi mất đi cảm giác ban đầu. Anh ấy cho rằng tôi trở nên nhàm chán, nhưng tôi nghĩ rằng hôn nhân không phải là chuyện tình yêu, mà cần phải thực sự cố gắng để làm cho gia đình trở thành nơi trú ẩn ấm áp. Có phải tôi sai không?”

Cô chưa nói xong, Đoàn Văn Phú đã khẳng định: “Không phải lỗi của cô.”

Minh Vi nhìn anh ta.

“Hôn nhân là một hợp đồng, hai người ký tên và cam kết tình yêu và lòng chung thủy, kiềm chế bản năng động vật của chúng ta. Nếu đã tự nguyện ký, lẽ nào không nên giữ vững cam kết đó? Không thể kiểm soát được sự cám dỗ mà ngoại tình, phản bội người bạn đời, không kiềm chế được dục vọng thấp hèn, thì có khác gì súc vật?”

Sau khi nói xong, Đoàn Văn Phú nhận ra mình đã lỡ lời, anh ta nhíu mày quay đi chỗ khác.

Anh ta có một hình ảnh lý tưởng hóa về gia đình, dù bản thân anh hiểu rõ rằng Luật Hôn nhân không đảm bảo rằng tình yêu của bạn đời sẽ không phai nhạt, cũng không ràng buộc được một trái tim muốn lạc lối.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh.”

Thực ra Minh Vi cũng không biết mình đang nói gì: “Chồng tôi ngoại tình vì lý do bảy năm ngứa ngáy.”

Đoàn Văn Phú cười lạnh: “Cái cớ tầm thường.”

Cổ họng Minh Vi khô khốc, như thể có một luồng khí đục ngầu chặn trong ngực: “Có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để thảo luận kỹ hơn…”

Không biết tại sao, việc nói trở nên khó khăn như vậy, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng lên, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện ra một câu rõ ràng:

“Cô không thể sống ra dáng người hơn một chút sao?”

Một tiếng vang lớn như sấm, như muốn xé tan gan ruột. Biểu cảm trên mặt Minh Vi trở nên vô cùng cứng nhắc, một cảm giác xấu hổ mạnh mẽ như cơn sóng thần gần như nuốt chửng cô.

Mình đang làm cái gì vậy? Cô đột nhiên mất hết khí thế, giơ tay lên che trán, tim đập liên hồi, lưng áo thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Đoàn Văn Phú thấy có điều gì đó không ổn: “Cô sao vậy? Có phải không khỏe không?”

Minh Vi nhẹ lắc đầu, nhận ra rằng trò lừa đảo nực cười này không thể tiếp tục được nữa: “Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Thử thách chân thành hay kiểm tra bản tính con người, cô thực sự chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.

Cô đứng dậy, dừng lại một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Anh vừa nhắc đến tình yêu và lòng chung thủy, tôi nghĩ đến một vấn đề. Nếu chúng ta bỏ qua nhu cầu tình cảm và thể xác của bạn đời, điều đó có được coi là một sự phản bội không?”

Đoàn Văn Phú ngơ ngác, lông mày hơi nhíu lại.

Thực ra Minh Vi cũng không rõ vấn đề này, cô mệt mỏi vẫy tay: “Tôi đi trước đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp