Trưa hôm đó, sau khi tan học, Tống Thả yêu cầu tài xế chở mình đến tiệm cắt tóc để nhuộm lại tóc. 

Ban đầu, cậu muốn Lục Bắc Hoài đi cùng.

"Thiếu gia, tôi phải đi làm thêm, có lẽ không thể đi cùng cậu được."

Bên ngoài xe hơi màu đen, Tống Thả ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Lục Bắc Hoài đang đứng bên cửa xe không muốn lên xe, nghe hắn nói phải đi làm thêm, không khỏi nhíu mày:

"Cậu đi làm thêm gì thế?"

Lục Bắc Hoài có chút bất ngờ khi Tống Thả hỏi mình, trước đây cậu không để ý, tan học lên xe là đi về, thậm chí cũng không hỏi hắn có muốn lên xe hay không, chỉ bảo tài xế lái đi:

"Muốn kiếm thêm chút tiền thôi."

Tống Thả thật sự rất tò mò hắn đang làm thêm cái gì, nhưng hiện tại càng tò mò hơn là hắn làm thêm vì lý do gì, trước đây chị cậu hình như không nói rõ nội dung tiểu thuyết với cậu:

"Cậu kiếm tiền làm gì, định rời khỏi tôi à?"

Nói xong câu này, chính cậu cũng im lặng, thật sự, câu này nghe kỳ quái thế nào ấy.

"Ba tôi bị bệnh, tôi muốn kiếm chút tiền thuốc men để ông không phải vất vả như vậy." 

Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả, thấy cậu đang chăm chú nhìn hắn, như thể rất lo lắng cho hắn, không khỏi làm hắn phỏng đoán rồi nhận được chút xác nhận: "Tôi sẽ không rời bỏ thiếu gia."

Tên ngốc này rất có thể thích hắn rồi.

Bởi vì hắn đã cứu cậu.

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đột nhiên cười dịu dàng với mình, còn nói những lời này, tai không khỏi đỏ lên, cậu hơi hoảng loạn mà đưa tay định đóng cửa xe, lại thấy Lục Bắc Hoài bỗng nhiên cúi xuống gần mình.

Tim chợt đập nhanh hơn.

...... Gần quá, cậu không thích người khác dựa gần mình như vậy.

Đây là muốn làm gì chứ!!

"Cùm cụp" một tiếng, đai an toàn đã được cài xong.

Lục Bắc Hoài lúc này mới lùi ra sau, đứng bên cửa xe: "Cậu quên cài đai an toàn, tôi giúp cậu cài rồi, giờ tôi đi trước đây."

Nếu Tống Thả thật sự thích hắn, kế hoạch cướp hết mọi thứ của Tống Thả còn xa sao?

Tống Thả còn muốn nói chuyện, nhưng thấy Lục Bắc Hoài đã giúp mình đóng cửa xe, xoay người rời đi.

"......" Thật là, còn chưa kịp hỏi hắn làm thêm một tháng được bao nhiêu tiền.

Lại nói, ba của Lục Bắc Hoài bị bệnh sao? Chính là ba ruột của "Tống Thả", vậy thật không ổn, cậu phải nhanh chóng tìm hiểu tình hình xem sao.

Hiện tại mình nắm giữ quá ít thông tin, chưa đủ để nhanh chóng thúc đẩy cốt truyện, cậu phải suy nghĩ xem có cách nào để Lục Bắc Hoài nhanh chóng nhận ra thân phận của hắn không.

Màn đêm buông xuống, trong biệt thự xa hoa của Tống gia cũng đã sáng đèn.

"Ai da thiếu gia, tóc cậu nhuộm lại màu đen rồi đấy à, trông ngoan thật đấy."

Tống Thả vừa bước vào biệt thự, đã thấy dì giúp việc đi tới, vừa thấy đã khen cậu một tràng, khen đến mức cậu còn chưa kịp nói gì thì tai đã đỏ trước rồi, tức khắc có chút ngượng ngùng, sờ sờ tai:

"...... Chỉ là cháu muốn nhuộm lại để học tập tốt hơn thôi."

Ai da thật là, khen gì mà trực tiếp thế, người ta sẽ ngượng ngùng nha.

Dì giúp việc phát hiện gần đây tính tình của thiếu gia nhà mình thực sự tốt lên không ngừng, trước đây đừng nói là nói chuyện phiếm, chỉ cần chạm mặt nói vài câu cũng như là một quả bom, một chút là nổ tung ngay.

Nhìn Tống Thả đỏ bừng mặt sau khi được khen, dáng vẻ này khỏi phải nói ngoan ngoãn thế nào, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu ông chủ và bà chủ trở về chắc chắn cũng vui mừng lắm, xem ra một lần gặp nạn lại được phúc, hiện tại hiểu chuyện cũng không muộn.

"Làm tóc lâu như vậy có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không thiếu gia?"

Tống Thả thật sự có hơi đói, làm tóc cũng mất khá nhiều thời gian, cậu có chút ngượng ngùng:

"Vậy làm phiền dì ạ."

Dì giúp việc nghe cậu nói chuyện với ngữ khí như vậy, quả thật là cảm thấy như đổi người, trong lòng liên tục ngạc nhiên, mấy ngày nay thật sự quá lễ phép, như thoát thai hoán cốt, ngoan ngoãn lại có giáo dục.

"Không phiền, thiếu gia lên lầu tắm rửa trước đi, lát nữa tôi sẽ mang lên cho cậu."

"Vâng ạ, cảm ơn dì, vất vả cho dì rồi." Tống Thả hơi gật đầu, cười cong đuôi mắt.

Đã 11 giờ đêm.

Lục Bắc Hoài trong tay xách cặp sách, mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay, khóe môi dán băng cá nhân, tóc trên trán hơi ẩm ướt buông xuống, cánh tay rắn chắc căng đầy cơ bắp, là dấu vết của việc luyện tập, trên tay phải có vài chỗ trầy da, quanh người tản ra khí chất lạnh lùng.

Mặt hắn không biểu cảm bước vào biệt thự, vừa lúc thấy dì giúp việc đang bưng khay chuẩn bị đi vào thang máy thì thu hồi lại cảm xúc ngay lập tức.

"Bắc Hoài, cháu đã về rồi à?" Dì giúp việc nhìn thấy bộ dạng của Lục Bắc Hoài, không khỏi đau lòng mà nhíu mày: "Sao lại bị thương thế? Đói bụng không? Dì vừa nấu mì cho thiếu gia, còn dư nhiều, cháu có muốn ăn không?"

"Để cháu mang lên cho cậu ấy." Lục Bắc Hoài đưa tay nhận khay từ tay dì giúp việc.

Dì thấy cánh tay và khớp xương của Lục Bắc Hoài đều bị thương, trong mắt đầy lo lắng: "Cháu rốt cuộc đi làm thêm cái gì vậy? Lần nào về cũng bị thương, chẳng lẽ cháu đi đánh nhau à?"

Lục Bắc Hoài cười cười, mang theo vài phần mệt mỏi, lười nhác đáp lại, giọng điệu với bản thân như không sao cả: "Hiện tại cháu cần tiền, mạng sống của ba cháu quan trọng."

Nói xong, hắn bưng khay đi về phía thang máy.

Dì giúp việc cảm thán nhìn bóng dáng của Lục Bắc Hoài: "...... Lục Bắc Hoài, cháu thật sự là đứa con chịu khổ, cháu cố gắng nhịn qua nhé. Hầy."

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Lục Bắc Hoài đi về hướng phòng ngủ của Tống Thả.

Người này sinh ra là để hưởng phúc, phòng ngủ chiếm trọn tầng 3, hắn chỉ có thể nói mình là phận kẻ hầu, từ khi còn nhỏ đã được ba mẹ Tống Thả chọn để bầu bạn với cậu.

Từ tám tuổi đến bây giờ, hắn đã theo Tống Thả suốt mười năm.

Mỗi một sinh nhật đều trải qua trong góc của tiệc sinh nhật của Tống Thả, ngay cả sinh nhật 18 tuổi cũng vậy, chỉ cần hắn một ngày không đạt được điều mình muốn, hắn sẽ mãi mãi sống dưới cái bóng của Tống Thả.

Hắn biết mình sẽ không cam lòng.

Cũng sẽ không cam lòng ở trong một căn phòng kế bên phòng của Tống Thả với diện tích chỉ bằng phòng tắm của cậu.

Hắn dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tống Thả, giơ tay gõ cửa, khớp xương khi gõ cửa không cẩn thận đụng vào vết thương, mày hơi nhăn lại.

"Mời vào."

Nghe được tiếng của Tống Thả, hắn mới đẩy cửa bước vào.

Phòng ngủ của Tống Thả là kiểu năm phòng hai sảnh, đẩy cửa vào là phòng khách rộng rãi với toàn cảnh nhìn ra ngoài, là vị trí tầm nhìn tốt nhất của cả căn biệt thự.

Chỉ thấy thiếu niên vốn sẽ ở thư phòng chơi trò chơi, giờ đang ngồi xếp bằng trên thảm phòng khách, cúi đầu viết gì đó.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở mái tóc đã nhuộm lại màu đen.

"A? Cậu về rồi." Tống Thả liếc mắt thấy Lục Bắc Hoài bước vào, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh đèn chùm pha lê trong phòng khách tỏa sáng, dừng trên người thiếu niên đang tươi cười rạng rỡ ngồi trên thảm.

Mái tóc đã nhuộm lại màu đen có chút óng ánh, rõ ràng đã được chăm sóc kỹ lưỡng, mềm mại mượt mà, hàng mi cong nhiễm ý cười, đôi mắt sáng trong lấp lánh niềm vui, mặc đồ ở nhà màu trắng, cả người thật sự sạch sẽ và xinh đẹp.

Không còn nửa phần kiêu ngạo ương ngạnh, quần áo chỉnh tề, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như lưu manh trước đây, quả thực như lột xác hoàn toàn.

Khí chất hoàn toàn khác biệt

Như bùn và ngọc.

Xem ra thật sự là trăm phương ngàn kế để hấp dẫn hắn.

Tống Thả vừa ngẩng đầu lên liền thấy khóe môi Lục Bắc Hoài có dán băng keo cá nhân, cũng thấy trên cánh tay hắn có vết bầm, không khỏi nhíu mày: "Cậu làm gì mà bị thương thế này, đi đánh nhau sao?"

Lục Bắc Hoài đặt khay xuống bàn trà trước mặt: "Thiếu gia, cậu ăn khuya đi."

Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào khóe môi của hắn, động tác đứng thẳng của hắn đột nhiên dừng lại.

"Lục Bắc Hoài, cậu rốt cuộc đang làm việc gì vậy?" Tống Thả nhìn thấy vết bầm mờ mờ bên khóe môi của Lục Bắc Hoài, lại nhìn cánh tay, táo bạo suy đoán một chút: "Không phải là...... đi đánh nhau để kiếm tiền đấy chứ?"

Lục Bắc Hoài muốn nói gì đó, lại không cẩn thận đụng vào vết thương bên khóe môi, đau đến mức hít hà một hơi.

Tống Thả tức thì luống cuống, giơ tay quạt gió cho hắn, rồi cảm thấy động tác này thật ngốc, xấu hổ định buông tay, nhưng vừa định buông tay thì đột nhiên bị nắm lấy.

"......"

A, không thích bị người khác chạm vào mình đâu, rất là căng thẳng.

Hình ảnh đôi tai trắng muốt đỏ bừng của Tống Thả phản chiếu trong mắt ai đó, xác nhận suy đoán nào đó.

Tại sao đột nhiên thái độ của cậu lại hoàn toàn khác trước đây, tại sao lại muốn cùng hắn học hành đàng hoàng, tại sao lại quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân như vậy.

"Thiếu gia, cậu đang đau lòng cho tôi sao?"

Tống Thả muốn rút tay lại, nhưng lại bị nắm chặt hơn.

Cậu muốn nói lại thôi, lông mi run rẩy, một lát sau mới ngước mắt nhìn về phía Lục Bắc Hoài: "...... Không, chắc không đâu? Tôi không thể đau lòng cho cậu sao?"

Lục Bắc Hoài cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Quả nhiên, tên phế vật được nuông chiều từ bé này thật sự thích hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play