Sau khi ly hôn, cậu quay về cuộc sống độc thân.

Cậu về thăm bố mẹ, nhưng họ đóng cửa, không gặp cậu. Cậu đứng ngoài cửa hỏi họ đã mang ảnh chụp Thanh Nhiên đi đâu. Mẹ không chịu nổi, đành mở cửa, tự cao như xưa mà tuyên bố:

– Xé hết rồi! Vứt hết rồi! Mớ ảnh đó, giữa lại để người ta sỉ nhục mình hay gì?

Cậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt ấy của mẹ. Vì sao mẹ chưa từng yêu thương anh em cậu? Mẹ chỉ xem cậu như công cụ để so kè với người khác, Thanh Nhiên không có gì khiến mẹ hơn được người ta nên mẹ mới bỏ Thanh Nhiên đi. Giờ đến lượt cậu?

Cậu hỏi:

– Tại sao con lại mất trí nhớ về Thanh Nhiên?

Mẹ cậu im bặt. Bố cậu gằn giọng nhắc nhở:

– Nhớ lại rồi thì đừng hỏi nữa.

Trong đầu cậu có một suy đoán mơ hồ. Bố mẹ liên hệ người làm thủ thuật y khoa nào ư? Quá trình cụ thể thì cậu không rõ, nhưng kết quả thì ai cũng thấy.

Không quan trọng.

– Thật ra… – Cậu thừa nói – thật ra, chính con thích Thanh Nhiên trước, chính con ép Thanh Nhiên yêu con, ở bên con. Mấy chuyện bố mẹ không chấp nhận được ấy, do con chủ động cả.

Nghe thế, mẹ trợn mắt. Đây là lần đầu cậu thấy mặt nạ của mẹ vỡ vụn.

Thật sảng khoái.

Cậu nhẹ nhàng chốt một cậu:

– Chính chúng ta đã cùng nhau hại chết… Thanh Nhiên.

Rồi cậu quay lưng, bỏ đi.

*

Cậu lại sờ nhẫn.

Năm đó, nhẫn này do cậu mua đấy. Hè năm nhất đại học, cậu đi làm công. Lúc tình cờ thấy cặp nhẫn đôi này, cậu nhớ đến ngón tay thon trắng nuột của Thanh Nhiên chuyên cầm bút vẽ. Thanh Nhiên mang nhẫn, chắc đẹp lắm.

Trước đó cậu đã sờ tay Thanh Nhiên rồi, sờ vô số lần. Xác định kích thước xong xuôi, cậu chọn nhẫn làm quà tặng anh.

Thanh Nhiên hích lắm.

Thanh Nhiên mang nhẫn lên, chưa từng tháo xuống.

Cho đến ngày cậu cưới.

*

Sau khi cậu mất trí nhớ, tuy lúc đó Thanh Nhiên đã ra riêng nhưng vẫn liên lạc với cậu. Anh từng cho cậu xem nhẫn, còn hỏi cậu có ấn tượng gì không.

Anh nhắn: Đây là vật chứng chứng minh chúng ta đang yêu nhau đó, Tiểu Khoa.

Lúc đó, cậu chỉ thấy tởm thôi. Đã thế, trên ngón tay cậu cũng có một chiếc nhẫn giống hình anh gửi nên cậu vội tháo nhẫn, vứt nó vào thùng rác.

Cậu còn chụp hình ảnh nhẫn cậu từng đeo nằm trong thùng rác gửi cho Thanh Nhiên, nhắn: Đừng khiến ghê tởm anh nữa được không? Anh hai của em ơi?

Thanh Nhiên không trả lời nữa.

Kế đó, cậu chặn số này của Thanh Nhiên.

Lần tiếp theo nhìn thấy chiếc nhẫn ấy là ở đám cưới của cậu, Thanh Nhiên tròng nó qua dây chuyền rồi đeo lên cổ.

“Anh gửi nó lại cho em được không?”

“Đằng nào thì em cũng không còn nhớ.”

Lúc anh nói vậy, anh cười gượng, cười rất miễn cưỡng, rất xất,

*

Hình như cả đời này của anh chẳng cầu gì nhiều.

Anh không mong của cải dồi dào, bao năm vẫn dùng đồ cũ: áo khoác, áo thun tay ngắn, áo sơ mi, quần cứ giặt sạch rồi lại mặc. Hơn nửa số đồ mới của anh có được là nhờ cậu em trai này mua đấy.

Nhưng mà con người chẳng cầu gì nhiều ấy, trong lúc cậu mất trí nhớ, lại tìm mọi cách khiến cậu chú ý, dùng mọi manh mối anh có giúp cậu nhớ lại.

Cậu nhớ lại hết rồi. Cậu hiểu rõ cả rồi.

Người duy nhất có thể chứng minh Hạ Thanh Nhiên từng tồn tại và được yêu thương chính là cậu, Hạ Diệc Khoa.

Người đã chết, sẽ bị quên sạch.

Và khi cậu không còn yêu Thanh Nhiên nữa, mọi nỗ lực cũng như quỹ đạo cuộc sống của anh trở nên uổng phí.

*

Thanh Nhiên à, trước khi anh nhảy, anh cảm thấy thế nào?

Trên đời này chẳng còn gì chứng minh anh đang tồn tại nữa, ngoại trừ… chiếc nhẫn chỉ mình anh nâng niu này.

Anh cứ thế mà biến mất.

Trắng tay.

*

Mây trắng lượn lờ quanh đỉnh núi Cảnh Đức. Núi non lớp lớp trùng điệp, cậu mơ màng nghe được tiếng thở dài.

“Tiểu Khoa à…”

Em hiểu mà, Thanh Nhiên.

Đừng cản em.

Cậu tiến về phía trước, thả mình giữa tầng mây mờ.

《Hết》

Tác giả có lời muốn nhắn: Xong chính truyện rồi, có thể bổ sung ngoại truyện nếu rảnh nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play