*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Cố Hoài Dục phát hành ca khúc mới, đồng thời cũng biến tướng tuyên bố quả thực anh đang yêu đương.

Giống như cư dân mạng nào đó nói, mọi người đều cảm thấy quả thực “Ngày hè” có độc, rõ ràng là một bộ phim vườn trường, kết quả mọi người xem xong lại chỉ nhớ mỹ thực.

Được thôi, mỹ thực thì mỹ thực, nhưng khi họ bắt đầu đu người làm mỹ thực trong phim, lại bị nhét một họng cẩu lương, thuận tiện còn nghe tình ca ngọt như mật.

Còn đừng nói, đu couple thật khá ngọt ngào, các cư dân mạng ngoài miệng bóc phốt, trên thực tế lại đu rất chân thành.

Cảnh quay về Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục trong “Ngày hè” không nhiều, cắt ra còn chưa tới hai phút, nhưng rất nhanh có cư dân mạng lanh trí phát hiện đồ tốt, đó chính là hậu trường.

Trước đây mọi người xem hậu trường đều chỉ lo theo dõi mỹ thực và chuyện thú vị trong đoàn phim, bây giờ mọi người đi xem lại, lại phát hiện điểm sáng.

Trong hậu trường, chỉ cần là nơi có Lâm Sở Trì xuất hiện thì chắc chắn có Cố Hoài Dục, hơn nữa mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ánh mắt của anh luôn rơi trên người cô.

Lúc xem phim chỉ cảm thấy cặp này rất xứng đôi, xem lại hậu trường một lần, tôi chỉ muốn nói, đạo diễn, chú bị mù sao? Couple ngọt như vậy chú không quay nhiều một chút, thế mà còn cho họ BE (bad ending).

Tuy cảnh diễn của họ ít tới đáng thương nhưng xem xong toàn là cảm giác couple, tôi hoài nghi trước khi quay phim họ đã là người yêu rồi.

Nhìn ra được Cố thần thật sự yêu Thất Thất, ánh mắt lặng lẽ dõi theo này quá đỉnh rồi.

Hóa ra lúc nhìn thấy người mình thích, trong mặt thật sự sẽ có ánh sáng, ngọt quá.

Mau mau mau, ai biết cắt video mau xông lên, sau ba phút tôi muốn nhìn thấy video của couple tôi đu.

Sinh viên đang học ở đại học H bày tỏ, video có là gì, trong cuộc sống hiện thực, hai người họ càng ngọt.

Nhìn thấy thảo luận liên quan trên mạng, có một sinh viên đại học H không nhịn được nổi bong bóng.

Rất nhanh, video về couple Cố Thất trên mạng đã xuất hiện rất nhiều, tư liệu sống cơ bản tới từ phim và hậu trường “Ngày hè”, ca khúc lồng vào là “Nơi con tim hướng về”.

Bài tình ca do Cố Hoài Dục đích thân biểu diễn kết hợp với video giữa anh với Lâm Sở Trì, đúng là ngọt tới mức người ta bất giác lộ ra nụ cười di mẫu.

Một làn nhiệt độ còn chưa nguôi, lại một làn nhiệt độ khác lên, khiến cho ngày càng nhiều người muốn trà trộn vào đại học H.

Hôm tết Trung Thu, mới sáng sớm Lâm Sở Trì đã bắt đầu xử lý cua, chuẩn bị làm cua sốt cho các sinh viên.

Trước khi nghỉ hè, cô từng làm cua sốt cay thơm một lần, nhưng khi đó còn chưa phải mùa ăn cua, cua vẫn chưa phát triển trọn vẹn, không giống bây giờ, chất thịt cua căng đầy, gạch cua mỡ cua đều rất nhiều.

Cô mua hai loại cua, một loại là cua ghẹ, một loại là cà ra, đồ ăn kèm là chân gà, khoai tây, bánh tổ.

Trung thu vốn dĩ chính là mùa ăn cua, chỉ nhìn con cua vàng óng đã khiến tâm trạng người ta tốt lên.

Hôm nay, Lâm Sở Trì rất bận, bởi vì buổi chiều định cùng đón lễ với người nhà nên không kinh doanh, cho nên buổi sáng không chỉ phải xử lý cua, còn phải làm bánh gạo quế hoa đã hứa với các sinh viên.

Trước khi xử lý cua, cô bỏ bánh gạo đã làm xong vào trong xửng hấp hấp, lúc này mùi thơm đã chậm rãi bay ra.

“Thất Thất, Trung Thu vui vẻ.”

“Wow, hôm nay có cua ăn lễ thật tốt.”

“Trung Thu vui vẻ.”

Lâm Sở Trì nghe thấy lời chúc của các sinh viên, mỉm cười ngẩng đầu đáp lại: “Trung Thu vui vẻ.”

Bây giờ thời gian còn sớm, các sinh viên đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc, nên đi ăn sáng thì ăn sáng, nên đi học thì chuẩn bị đi học.

Trong nhà bếp.

Ba người nhà họ Lâm tiếp tục xử lý cua một lúc, sau đó mẹ Lâm nhớ ra hỏi: “Con nói với Tiểu Cố bảo buổi tối nó tới nhà chúng ta ăn cơm chưa?”

“Bây giờ đã bảo nó tới nhà, có phải quá nhanh rồi không?”

Từ sau khi xác định quan hệ với Lâm Sở Trì, Cố Hoài Dục biểu hiện thật sự rất tốt, bây giờ cha Lâm không còn bài xích với anh như thế nữa, chỉ là trong nhà chỉ có một cô con gái như vậy, trong lòng luôn có chút lưu luyến.

“Nhanh cái gì, lúc đầu ông vừa hẹn hò với tôi, chưa tới nửa tháng đã tới nhà nói chuyện cưới xin, ông quên rồi?” Mẹ Lâm lườm ông một cái nói.

Cha Lâm: “Sao có thể giống nhau được, chúng ta đều là ngày tháng xưa cũ bao nhiêu năm về trước rồi.”

“Được rồi, đứa trẻ Tiểu Cố này rất tốt, ông đã ăn bao nhiêu bữa sáng, trái cây người ta tặng tới rồi, đến lễ bảo người ta tới nhà ăn bữa cơm thì làm sao?” Mẹ Lâm biết ông lo lắng cái gì, nói xong bổ sung một câu: “Chỉ đơn thuần bảo cậu ấy tới nhà ăn bữa cơm mà thôi.”

Kỳ thực nếu không phải biết trưởng bối trong nhà Cố Hoài Dục đều mất, mẹ Lâm cũng sẽ không bảo anh tới nhà nhanh như thế, nhưng bây giờ tình huống không phải là khác sao.

Cha Lâm nghe thấy lời của bà, quả nhiên không còn nói gì nữa.

Đợi họ nói xong, Lâm Sở Trì mới lên tiếng nói: “Nói với anh ấy rồi, có lẽ buổi trưa anh ấy sẽ tới.”

Lúc hơn chín giờ, Lâm Sở Trì đứng dậy bỏ chân gà đã xử lý xong vào nồi hầm.

Chân gà phải hầm tới mềm thấm vị, ngoạm một cái liền có thể rút xương đi mới ngon, cho nên phải hầm lâu một chút.

Cua sốt còn chưa nấu xong, bánh gạo quế hoa đã ra lò trước, mùi thơm của hoa quế thơm ngọt từ trong nhà bếp bay ra, khiến các sinh viên lần lượt xúm lại.

Bánh gạo trắng như tuyết còn bốc hơi nóng, bên trên điểm xuyến chút hoa quế, tỏa ra mùi thơm ngọt, chỉ nhìn đã khiến người ta muốn cắn một miếng, xem xem rốt cuộc mềm mại cỡ nào.

“Bánh gạo quế hoa thơm quá.”

Sinh viên bình thường không thích ăn đồ ngọt lắm khi ngửi được mùi thơm ngọt mang theo hương hoa quế này đều có chút thèm.

Nếu bây giờ ăn bánh gạo quế hoa, vậy thì phải xếp hàng lại, cho nên cuối cùng các sinh viên vẫn định đợi thêm nữa, đợi cua sốt làm xong rồi ăn cùng luôn.

Rất nhanh, hương hoa quế bị mùi thơm nồng của cua sốt áp đảo.

Vị thơm mặn của chân gà, thơm tươi của cua, thơm thanh của khoai tây, thơm gạo của bánh tổ, mùi thơm của cua sốt làm từ bốn loại nguyên liệu quả thực khiến người ta thèm chết.

Lúc cua sốt ra lò, các sinh viên đều không nhịn được rướn đầu vào trong cửa sổ nhìn, chỉ hận mình không phải người xếp trước nhất.

Cuối cùng, sau khi bắt đầu lấy cơm, cua sốt thơm nức mũi và bánh gạo quế hoa tỏa ra mùi thơm ngọt khiến trên mặt các sinh viên đều bất giác lộ ra nụ cười.

Đừng thấy bánh gạo quế hoa có vị ngọt không bá đạo bằng cua sốt, nhưng không ít sinh viên lại bị lớp da mang theo chất cảm mềm mại và điểm thêm hoa quế bên trên cho hấp dẫn, họ vừa ngồi xuống đã đưa tay cầm lên.

Bánh gạo tỏa ra mùi thơm của hoa quế cầm lên tay liền có thể cảm nhận được độ mềm mại của nó, đợi khi đưa vào trong miệng mới càng trải nghiệm được khẩu cẩm mềm mại đó.

“Ngon thật.”

Hương hoa quế và hương gạo dung hợp hoàn mỹ trong miệng, ngọt mà không ngấy, mềm mại vừa miệng, thực sự khiến người ta rất thích.



Bánh gạo hoa quế

Bánh gạo quế hoa cắt thành hình tam giác, mỗi người chỉ có một miếng, cô ấy cắn hai cái liền đặt xuống, hiển nhiên là không nỡ ăn một hơi hết sạch.

Dư vị của bánh gạo quế hoa trong miệng còn chưa hoàn toàn tỏa ra, trên đũa cô ấy đã gắp lên nửa con cua, bị gạch cua bên trên hấp dẫn.

Trung Thu chính là thời điểm tốt ăn cua, gạch cua tỏa ra mùi thơm mê người, cắn vào một cái, khẩu cảm mang theo cát cát đó, tươi thơm ngon ngọt, khiến người ta hồi vị bất tận.



Cua sốt cay

Cua đúng mùa ăn vào càng tươi ngon, khiến người ta căn bản không thể dừng ăn được, cho tới khi ăn liền mấy miếng mới đặt đũa lên nguyên liệu khác.

“Không chỉ cua ngon, chân gà cũng rất ngon, tôi thích nhất kiểu chân gà mềm dai thấm vị này.”

“Ngon thật, chân gà mút nhẹ một cái đã tróc xương hết, hơn nữa còn mang theo vị cua, ăn vào vừa tươi vừa mềm.”



Chân gà sốt cay

“Nước sốt cũng tươi, khoai tây hút đầy nước ăn vào thơm thơm mềm mềm, quá ngon.”

“So với cua sốt bán bên ngoài ngon hơn nhiều, đỉnh nhất là bên trong không ăn trúng vỏ cua nhỏ, quả nhiên đồ ăn do Thất Thất làm vĩnh viễn hoàn mỹ như vậy.”

Có sinh viên vốn thích loại món ăn như cua sốt này, trước đây cũng ở bên ngoài ăn không ít không nhịn được lên tiếng cảm thán.

“Đúng, cua sốt ở tiệm tôi ăn lần trước, kỳ thực mùi vị cũng được, nhưng vỏ cua vụn bên trong thật phiền, rất nhiều đều đâm vào khoai tây và bánh tổ, kiểu cảm giác cắn một cái đã ăn trúng vỏ đó, thật sự rất buồn nôn.”

“Tôi hiểu, giống như ăn trứng gà ăn phải vỏ vậy, có thể khiến người ta mất hết khẩu vị.”

Nước cua sốt cực kỳ tươi, khoai tây và bánh tổ ngâm bên trong nước sốt, ăn vào mùi vị cũng rất ngon. Đối với người có dạ dày nhỏ mà nói, bánh tổ và khoai tây đều có thể ăn như đồ ăn chính, nếu không muốn lãng phí nước sốt còn thừa lại, có thể dùng đũa nghiền khoai tây nhuyễn ra, như vậy có thể hút được nhiều nước hơn, khoai tây ăn vào hương vị cũng đậm đà hơn.

Đương nhiên đối với người có dạ dày khá tốt mà nói, nước sốt ngon như vậy, không dùng để trộn cơm ăn quả thực đáng tiếc, họ trực tiếp mua thêm phần cơm bỏ vào, ăn cực kỳ ngon lành.

“Quá ngon.”

Một phần cua sốt, các sinh viên thực sự ăn ra hoa, thế mà lại còn có người cầm mai cua trên tay, sau đó đặt thịt chân gà, thịt cua, khoai tây, cơm vào bên trong, tưới nước sốt lên ăn cùng.

“Cậu thật nhàm chán.” Sinh viên cùng bàn nhìn thấy không khỏi bóc phốt.

“Cậu hiểu cái gì, ăn như vậy mới thú vị.”

Lúc hơn mười hai giờ, Cố Hoài Dục xách trái cây, bánh trung thu, lá trà, hộp quà cà ra tới.

Bây giờ các sinh viên nhìn thấy anh trong nhà ăn đã không còn lấy làm lạ nữa, cộng thêm hôm nay có cua sốt ngon, cho nên cho tới khi anh đi tới nhà bếp cũng không có ai dư hơi theo dõi anh.

“Tiểu Cố tới rồi, sao lại cầm nhiều đồ tới như thế, cháu cũng quá khách sáo rồi.” Mẹ Lâm nhìn thấy anh xách túi lớn túi nhỏ tới, không nhịn được nói vài câu.

Cố Hoài Dục cười cười không nói gì, đặt đồ xuống rồi tới bên cạnh Lâm Sở Trì rửa tay.

“Anh muốn ăn loại cua nào, hay là lấy mỗi loại hai con cho anh?”

Lâm Sở Trì dứt tiếng, Cố Hoài Dục trực tiếp gật đầu nói được.

Lúc cô múc cua sốt cho Cố Hoài Dục, mẹ Lâm nói: “Con cũng nghỉ ngơi chút, ăn cơm cùng Tiểu Cố trước đi.”

Lâm Sở Trì nghĩ ăn mau rồi đổi ca cho họ ăn cơm, đáp một tiếng rồi tiếp tục động tác trong tay.

“Muốn cơm hay là bánh gạo quế hoa?”

Cố Hoài Dục thấy cô múc cho mình một phần cua sốt lớn như thế, cảm thấy ăn không nổi quá nhiều cơm, thế là lựa chọn bánh gạo quế hoa.

Hôm nay Lâm Sở Trì cũng không muốn ăn cơm, dứt khoát bưng một đĩa bánh gạo quế hoa cùng anh tới bên cạnh ăn.

Vốn dĩ hôm nay là ngày rất tốt, vừa là lễ, vừa có đồ ăn ngon, mọi người đều nên vui vẻ mới đúng, nhưng khi hai người họ sắp ăn cơm xong, lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền tới tiếng huyên náo.

“Sao vậy?” Lâm Sở Trì vô thức quay đầu hỏi.

Mẹ Lâm đang múc cơm ở trước cửa sổ, nghe vậy lại không màng trả lời cô, mà nói với ra ngoài: “Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau.”

Nghe thấy bên ngoài có người đánh nhau, Lâm Sở Trì hơi nhíu mày, rút tờ khăn giấy lau sạch miệng rồi chuẩn bị đứng dậy.

Cố Hoài Dục ăn xong trước cả cô, cùng cô từ nhà bếp đi ra.

Lúc họ đi ra, hai bên đánh nhau đã bị ngăn lại, có hai giảng viên vừa hay tới ăn cơm đang xử lý chuyện này.

Nếu đã có người quản, Lâm Sở Trì cũng yên tâm, nhưng lại không lập tức quay lại nhà bếp, mà đứng bên cạnh nghe một lúc.

Hóa ra hai người đánh nhau một người là sinh viên trong trường, người còn lại là nhân viên ngoài trường, nguyên nhân họ đánh nhau là sinh viên bóc phốt luôn có người ngoài trường giành đồ ăn với họ, đối phương nghe xong liền cảm thấy cậu ta đang nói mình, thế là cãi nhau với cậu ta.

Vốn dĩ chỉ là cãi nhau, kết quả sinh viên lấy cơm xong lại bị anh ta đụng một cái, bánh gạo quế hoa trực tiếp rơi xuống đất, thế là hai người liền đánh nhau. Cũng may người xếp hàng phía sau ngăn cản nhanh, nếu không e là cua sốt mà sinh viên đó vừa mới lấy cũng bị lãng phí rồi.

Trên thực tế, sở dĩ người xếp hàng lập tức ngăn cản, một phần nguyên nhân cũng là vì cua sốt, lúc ngăn đánh nhau đều hô: “Cẩn thận cẩn thận, đừng vung cua sốt xuống đất.”

Có giảng viên có mặt ở đây, chuyện này được giải quyết rất nhanh, nhưng khi Lâm Sở Trì quay lại nhà bếp, chân mày vẫn hơi nhíu lại.

“Làm sao vậy?” Cố Hoài Dục quan tâm hỏi.

Lâm Sở Trì lắc đầu, nhưng rất nhanh liền lên tiếng nói: “Chỉ là cảm thấy dạo này người ngoài trường tới ăn cơm nhiều, lúc xếp hàng ngày càng dễ phát sinh mâu thuẫn.”

Thực ra đây đã không phải lần đầu tiên, hai ngày trước cũng suýt đánh nhau, nguyên nhân là người ngoài trường lấy cơm xong còn đóng gói mang về không ít cơm phủ, khiến sinh viên xếp hàng phía sau rất tức giận.

Sinh viên đại học H có một khế ước ngầm ở cửa sổ số 7, đó chính là mọi người ăn cơm đều lấy phần mình, không được mang cơm cho người khác, nếu không không công bằng với người tới xếp hàng trước.

Về cơ bản, các sinh viên đều sẽ tôn trọng quy tắc ngầm này, nhưng người ngoài trường không quan tâm nhiều như thế, sẽ nảy sinh mâu thuẫn cũng không kỳ quái.

Khi họ đang ở nhà bếp nói về vấn đề này, ngoài cửa sổ số 7, các sinh viên vừa xếp hàng vừa bóc phốt.

“Đúng là cạn lời, trường học không phải không cho người khác tùy tiện vào trường sao, sao còn có người có thể chạy tới nhà ăn?”

“Vốn dĩ trong trường chúng ta, người của mình đều không đủ ăn, còn luôn có nhiều người ngoài tới giành ăn như thế, đúng là quá đáng ghét.”

Lúc này, trong hàng còn có một số người ngoài, nghe các sinh viên bóc phốt đều có hơi ngại ngùng.

Vốn dĩ bị bóc phốt vài câu họ sẽ nhịn, nhưng khi nghe có sinh viên càng nói càng quá đáng, có người không nhịn được lên tiếng: “Đều là bỏ tiền tới ăn cơm, các cậu lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như thế?”

“Có tiền thì đến nhà hàng ngoài kia mà ăn, tùy ý ăn cũng không ai nói anh, chạy tới nhà ăn người khác giành cơm tính là bản lĩnh gì?”

“Đúng đó, đây là nhà ăn trường, là nhà ăn cho các sinh viên bọn tôi ăn, không có liên quan gì tới tiền hay không tiền.”

“Tôi tiêu tiền, muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó.”

“Cạn lời, trường chúng tôi đều quy định không cho người khác tùy ý vào, có một số người da mặt thật dày.”

May mà lần này không đánh nhau, cãi một lúc đợi xếp tới họ lấy cơm, đại khái là vì cua sốt quá ngon, họ không tiếp tục cãi nữa.

Nhưng khi giọng nói truyền vào trong nhà bếp, biểu cảm của Lâm Sở Trì vẫn có chút bất lực.

Hiếm khi có cua sốt ăn, cộng thêm biết buổi tối cô không kinh doanh, sau một giờ còn có sinh viên tới xếp hàng không dứt.

Cũng may Lâm Sở Trì chuẩn bị đủ nguyên liệu, nếu không thật sự không đủ cho họ ăn.

Phân đoạn đánh nhau và cãi nhau qua đi, sinh viên tới phía sau vẫn ăn rất vui vẻ.

Khi Phùng Ngọc Ngọc tới nhà ăn, người xếp hàng ngoài cửa sổ số 7 vẫn rất nhiều, cô ấy dứt khoát đi thẳng tới cửa nhà bếp, thấy Cố Hoài Dục cũng ở trong, không khỏi nói: “Thất Thất, cô đúng là trọng sắc khinh bạn, có cua sốt thế mà lại không gọi tôi tới ăn.”

“Cua sốt không phải trước đây cô từng ăn rồi sao, hơn nữa hôm nay là Trung Thu, tôi tưởng cô sẽ đón lễ ở nhà.”

Trước đây ở tiệc đóng máy, Lâm Sở Trì từng làm cua sốt, khi đó cô ấy đã ăn cùng, cho nên hôm nay cô không đặc biệt nói với cô ấy.

“Cua sốt cô làm, ăn rồi tôi cũng muốn ăn nữa, tết Trung Thu tới tối mới đón thôi, dù sao thì ban ngày cũng không có mặt trăng mà ngắm.”

Lâm Sở Trì nghe vậy, mỉm cười lấy phần cua sốt cho cô ấy.

Ăn cua sốt vẫn có chút phí thời gian, dù sao thì cua phải nhả vỏ, chân gà phải nhả xương, cho nên người trong nhà ăn bây giờ vẫn rất đông.

Phùng Ngọc Ngọc cũng lười ra ngoài tìm chỗ, dứt khoát bê cái ghế ngồi ngay cửa ăn.

“Ưm, vẫn là cua do Thất Thất cô làm ngon, vừa tươi vừa ngon.”

Cua gạch nhiều thịt căng quả thực ngon tới khảm vào lòng người, Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy chuyến này thật sự không tới uổng.

Vừa cắn một miếng gạch cua, lại cắn thêm cái nữa toàn là thịt cua, ngon tới mức trên mặt cô ấy lộ ra biểu cảm hưởng thụ.

Ăn cua xong lại ăn chân gà, chân gà còn nhỏ sốt nhẹ nhàng mút một cái, vị tươi ngon tràn ngập khắp khoang miệng, răng chạm nhẹ một cái, thịt chân gà non trơn từ trên xương tuột xuống, ăn dai dai sừng sực.

So với cua và chân gà, khoai tây mềm càng lấp bụng hơn, trước khi ăn lăn vào trong nước sốt một vòng, mùi vị càng đậm đà.

Phùng Ngọc Ngọc tới nhanh đi cũng nhanh, cô ấy ăn xong một phần cua sốt thơm ngon, để lại hộp bánh trung thu rồi mang gương mặt thỏa mãn rời khỏi nhà ăn, hiển nhiên buổi chiều còn có chuyện khác.

Cô ấy đi chưa được lâu, nguyên liệu trong nhà bếp đều dùng hết, cuối cùng Lâm Sở Trì bọn họ cũng có thể tan ca đóng cửa.

“Hai đứa về trước đi, mẹ với cha con lát nữa còn phải ra ngoài mua chút đồ.”

Múc phần cua sốt cuối cùng, mẹ Lâm xoay đầu bảo Lâm Sở Trì dẫn Cố Hoài Dục về nhà trước.

Lâm Sở Trì vừa nãy còn thuận tay thu dọn sạch sẽ nồi và bếp bên này, nghe vậy, gật đầu cùng Cố Hoài Dục rời khỏi nhà bếp.

“Sao anh cầm nhiều đồ tới như thế?”

Lâm Sở Trì vươn tay muốn lấy bớt từ tay anh, Cố Hoài Dục lại lắc đầu bày tỏ không nặng.

“Dù sao thì đây cũng là lần đầu tới nhà, quà nhiều không ai trách.”

Lâm Sở Trì nghe anh nói vậy thì cười, vẫn kiên trì lấy hai cái túi giấy từ trong tay anh, đề phòng anh khó xách.

Giờ này, các sinh viên hoặc là đi học, hoặc là về ký túc xá nghỉ ngơi, trên đường không có bao nhiêu người.

Hai người xách đồ vừa đi vừa nói chuyện, họ lại gặp được mấy con mèo đầu tiên.

“Meo meo.”

“Ngoan, đợi muộn chút nữa chị lấy cá khô tới cho các em ăn.”

Lúc này Lâm Sở Trì không mang theo đồ ăn, hơn nữa trong tay đang xách đồ cũng không tiện, dỗ một câu rồi tiếp tục dẫn Cố Hoài Dục về nhà.

Dĩ nhiên nhà họ Lâm không to bằng nhà Cố Hoài Dục, nhưng hơi thở cuộc sống lại vô cùng nồng hậu.

“Có muốn uống nước không?” Lâm Sở Trì tìm chỗ đặt đồ trong tay xuống, thuận miệng hỏi.

Hai vị trưởng bối vắng mặt, Cố Hoài Dục không căng thẳng lắm, quan sát đơn giản hai cái rồi ngồi xuống sô pha.

Đợi khi cha mẹ Lâm về, nhìn thấy hai người họ ngồi trong phòng khách xem tivi, bầu không khí rất hòa hợp.

“Tiểu Cố, buổi tối muốn ăn chút gì?” Trong tay mẹ Lâm đang xách túi lớn túi nhỏ, hiển nhiên vừa nãy là cùng cha Lâm đi mua nguyên liệu.

Cố Hoài Dục lập tức đứng dậy nhận lấy đồ: “Đều được cả, cháu không kén ăn.”

“Không kén ăn à, rất tốt.” Mẹ Lâm khen một câu rồi bảo anh đừng khách sáo, tiếp tục ngồi xem tivi là được.

Bây giờ đã hơn bốn giờ, xử lý nguyên liệu rồi hầm canh, đợi nấu cơm xong cũng vừa hay tới giờ cơm.

Bố cục nhà họ Lâm rất dễ hiểu, thấy bà và cha Lâm cầm đồ đi thẳng vào nhà bếp, Cố Hoài Dục lập tức vào theo.

Lâm Sở Trì thấy vậy cũng không tiện ngồi một mình, thế là cũng đứng dậy tới nhà bếp.

“Nhà bếp chỉ lớn từng đó, đều chen vào đây thì không cần làm gì nữa rồi, hai đứa ra ngoài xem tivi là được.” Mẹ Lâm vung tay nói.

Lần đầu tiên tới nhà, Cố Hoài Dục muốn biểu hiện tốt một chút, kiên trì muốn ở lại nhà bếp phụ.

Thế là cuối cùng lại biến thành mẹ Lâm với Lâm Sở Trì từ nhà bếp đi ra, anh và cha Lâm ở lại bên trong.

Mẹ Lâm và cha Lâm ở nhà luân phiên nấu cơm, cho nên cho dù tay nghề của con gái tốt cách mấy, cũng không muốn sau này cô kết hôn phải ở nhà phụ trách nấu cơm mỗi ngày.

Nhìn thấy biểu hiện này của Cố Hoài Dục, trong lòng bà rất hài lòng, nụ cười trên mặt muốn che đậy cũng không che đậy được.

So với cha Lâm thường có hơi không thích anh, mẹ Lâm thật sự là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Trong tivi là “Ngày hè” đang chiếu lại, trước đây mẹ Lâm từng xem một lần, bây giờ xem lại vẫn xem rất nghiêm túc, không bao lâu đã chìm đắm vào trong tình tiết.

Lâm Sở Trì cùng bà xem một lúc liền không nhịn được đứng dậy tới cửa nhà bếp, thấy trước kệ bếp là Cố Hoài Dục đang cầm vá, khóe môi bất giác giương lên.

“Dầu quá ít rồi.” Thấy anh chuẩn bị chiên cá, cô nhắc nhở xong lại nói: “Rắc thêm chút muối vào, chiên như vậy không dễ bắn dầu, da cá cũng không dễ nát.”

Rất nhanh, cơm tối đã được nấu xong toàn bộ dưới sự chỉ điểm thi thoảng của Lâm Sở Trì, bày đầy một bàn lớn.

Tối nay vừa là lễ Trung Thu, cũng là lần đầu tiên Cố Hoài Dục tới nhà, bữa tối thịnh soạn một chút cũng rất bình thường.

Tuy buổi trưa đã ăn cua, nhưng cà ra do anh đặc biệt mang tới không nhân lúc còn tươi ăn cũng có chút đáng tiếc, thế là buổi tối vẫn hấp mấy con cua.

Ngoài cà ra hấp, còn có cá kho, gà kho hạt dẻ, thịt xào cọng tỏi, trứng chần ớt xanh, nạm bò hầm củ cải, còn có canh vịt.

“Tay nghề của Tiểu Cố thật không tồi.” Sau khi bắt đầu ăn cơm, mẹ Lâm chưa ăn đã bắt đầu khen.

Khen xong, bà lại quay đầu nói với cha Lâm vài câu, nói ông chỉ biết lười biếng, thế mà lại để Cố Hoài Dục nấu nhiều món như vậy.

“Không phải chú bảo cháu nấu, là cháu tự muốn nấu.” Cố Hoài Dục vội vàng nói.

Cha Lâm nghe vậy, nhìn thấy anh thuận mắt hơn một chút, chủ động mời anh uống rượu với mình.

Mẹ Lâm không cho ông uống rượu trắng, cho nên trên bàn chỉ có rượu gạo do Lâm Sở Trì tự ủ.

Tay nghề của Cố Hoài Dục chắc chắn không bằng với Lâm Sở Trì, nhưng dưới sự chỉ điểm của cô, món ăn nấu ra vẫn khá bắt mắt, mùi vị cũng được.

“Rất ngon.” Lâm Sở Trì nếm một miếng cá, cười ghé tới bên tai anh khen.

Cố Hoài Dục vừa múc bát canh đặt bên tay cô, vừa bóc cua đáp: “Là em dạy tốt.”

Cà ra anh mua tới to hơn cà ra Lâm Sở Trì nấu ở nhà ăn, phẩm chất cũng tốt hơn, vừa mở mai ra đã đầy ắp gạch cua.

Cố Hoài Dục dùng muỗng múc gạch cua ra bỏ vào trong mai, lại chan chút nước chấm do cô điều chế, rồi đưa cho cô, sau đó tiếp tục bóc thịt cua.

Cua là do Lâm Sở Trì đích thân hấp, dù sao thì hấp cua nhìn như đơn giản, muốn hấp ngon lại cần có chút kỹ xảo.

Thời gian cô hấp cua vừa chuẩn chỉnh, hơn nữa không ngửi thấy chút mùi tanh nào, ăn ngay vào là vị tươi ngon thuần chất, kết hợp với nước chấm, khỏi phải nói ngon cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play