*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Lâm Sở Trì vốn tưởng Cố Hoài Dục chỉ nói vậy thôi, không ngờ từ sau khi xác định quan hệ, anh thật sự liên tục đưa bữa sáng ba ngày liền.

“Anh rất rảnh sao?” Nói là nói như vậy, lúc cô nhận bữa sáng, bên môi lại mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Mới viết xong hai bài hát, nếu mấy tháng tiếp theo không có linh cảm gì, quả thực rất rảnh.”

Hai bài hát trong lời Cố Hoài Dục dĩ nhiên là ca khúc đầu phim và ca khúc cuối phim của “ngày hè”, đạo diễn Vương đã tìm ca sĩ hát xong, đoán chừng trước khi phim phát sóng sẽ đăng bài hát lên tạo nhiệt trước.

Anh đã thừa nhận mình rất rảnh, Lâm Sở Trì nghĩ anh rảnh cũng rảnh đó, vốn định bảo anh không cần đưa bữa sáng nữa, nhưng sau đó lại nuốt về.

“Hôm nay có tôm hùm đất và cua sốt cay, anh thích ăn cua không?”

Cố Hoài Dục không nói thích hay không mà nói: “Em nấu gì anh đều thích ăn.”

Phát hiện từ sau khi xác định quan hệ, anh ngày càng biết ăn nói, trên mặt Lâm Sở Trì không khỏi lộ ra nụ cười.

“Vậy buổi trưa anh tới thẳng nhà bếp, đừng xếp hàng ở bên ngoài.” Cô không cần đoán cũng biết hôm nay chắc chắn nhà ăn rất nhiều người, cảm thấy không cần để anh chen chúc với các sinh viên.

Vốn dĩ hôm qua cô đã định nói, kết quả quên mất, cũng may bây giờ nhớ ra.

“Được.”

Cố Hoài Dục đồng ý xong, nghĩ ngợi rồi móc thẻ trong túi ra đưa tới.

“Sao nào, ăn bữa cơm anh còn muốn tính toán rõ ràng với em như thế?” Lâm Sở Trì nhìn thấy thẻ cơm, hơi nghiêng đầu nhìn anh, quơ nhẹ đồ ăn sáng đang xách trong tay.

“Không phải, chỉ là tiền đã nạp vào không hoàn lại được, anh giữ lại cũng lãng phí.” Cố Hoài Dục nói xong, nhìn đôi mắt hạnh trong veo của cô, rốt cuộc vẫn bổ sung một câu thật lòng: “Hơn nữa chú với dì cũng ở đó, để họ nhìn thấy anh đi ăn ké, sợ là họ có ấn tượng không tốt với anh.”

Lâm Sở Trì nghe xong câu nói phía sau của anh, lúc này mới đưa tay nhận thẻ cơm.

Hai người nói chuyện đôi ba câu đơn giản, Lâm Sở Trì vẫy tay với anh rồi xách bữa sáng lên lầu. Cố Hoài Dục đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất trước mặt, nghĩ về nhà cũng rảnh rỗi, dứt khoát tới văn phòng chú họ mình.

Buổi sáng thầy Cố có tiết, lúc này đã tới văn phòng ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy anh tới, hỏi một tiếng trước: “Ăn chưa?”

Sau khi Cố Hoài Dục gật đầu bày tỏ đã ăn sáng rồi, ông ấy ăn mấy miếng giải quyết bữa sáng còn lại rồi vội vã ngẩng đầu hỏi: “Nghe nói cháu yêu đương rồi.”

Thân thích hai bên đều rất quan tâm chung thân đại sự của anh, Trương Dự lại không phải người có thể giữ được bí mật, truyền tới tai thầy Cố cũng rất bình thường.

“Đúng.”

Vốn dĩ thầy Cố còn tưởng là tin giả, thấy anh thừa nhận, vội vàng truy hỏi: “Bạn gái cháu là ai, chú từng gặp chưa?”

“Gặp rồi.” Cố Hoài Dục nói xong thì tự giác lấy đồ dùng trà từ văn phòng của ông ấy, bắt đầu pha trà uống.

Biết được là người mình từng gặp, thầy Cố đoán một lượt trong lòng cũng không đoán được là ai, chỉ có thể lên tiếng hỏi anh lần nữa.

Khi biết là Lâm Sở Trì, ông ấy kinh ngạc nhưng không phải rất kinh ngạc.

“Hóa ra là con bé, trước kia chú hỏi cháu, cháu còn không thừa nhận, bây giờ có bản lĩnh rồi.”

Thầy Cố nói mãi nói mãi lại cười lên, hiển nhiên là cảm thấy vui thay anh.

Nhà ăn.

Gia đình ba người nhà họ Lâm vừa tới nhà ăn đã bắt đầu bận rộn xử lý tôm hùm đất và cua, hôm nay trong nhà bếp chủ yếu chính là hai nguyên liệu này, hiển nhiên là không định làm món khác.

So với Lâm Sở Trì chỉ dùng mấy giây là có thể xử lý xong một con tôm hùm đất, cha mẹ Lâm chậm hơn nhiều.

“Mẹ với cha con đều không đuổi kịp tốc độ của con.” Mẹ Lâm cười nói.

Lâm Sở Trì: “Trước kia ở đoàn phim con từng xử lý, quen tay mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, cô lại xử lý xong mấy con tôm hùm đất ném vào trong chậu.

“Wow, nhiều tôm hùm đất quá, còn có cua.”

Có sinh viên rảnh rỗi dạo tới nhìn thấy một sọt lớn tôm hùm đất và cua trong nhà bếp, hưng phấn reo lên.

Cô ấy vừa dứt tiếng, lập tức thu hút sinh viên khác ở gần đó chạy tới vây xem, sau khi phát hiện là thật, hận không thể ăn ngay bây giờ.

“Thất Thất, chị quả nhiên nói lời giữ lời, em thật sự yêu chị muốn chết.”

“A, là tôm hùm đất mà em yêu nhất.”

“Thất Thất, khi nào ăn được vậy?”

Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng bên ngoài cửa sổ, bật cười nói: “Không nhanh như thế đâu, các em nên ăn sáng thì ăn sáng, nên đi học thì đi học đi.”

“Em không ăn sáng đâu, phải để dành bụng ăn tôm hùm đất.”

Bữa sáng có thể không ăn, nhưng tiết học chắc chắn không thể trốn, sinh viên có thể tới nhà ăn ăn sáng, ngoài một phần là làm việc nghỉ ngơi có quy luật, phần lớn còn lại đều là bởi vì lát nữa có tiết, cho nên ở ngoài cửa sổ số 7 vây xem một lát rồi chỉ có thể rời đi trước.

Hơn chín giờ, thầy Cố đã đi dạy, Cố Hoài Dục một mình ở trong văn phòng có chút không ngồi yên, dứt khoát tới nhà ăn trước.

Đương nhiên, trước khi tới anh còn không quên vòng tới siêu thị trường mua chút trái cây.

Tới nhà ăn, anh thấy Lâm Sở Trì đang bận xử lý nguyên liệu ở trong nhà bếp, lập tức muốn phụ giúp.

“Tiểu Cố tới rồi, không cần cháu phụ.” Khác với cha Lâm, mẹ Lâm nhìn thấy anh, mỉm cười vô cùng nhiệt tình.

Sau khi chào hỏi bà và cha Lâm, Cố Hoài Dục bày tỏ bây giờ mình cũng rảnh, sau đó đi hỏi Lâm Sở Trì lấy khẩu trang và tạp dề.

“Vậy anh phụ lột tỏi là được.”

Để anh đứng ngốc trong nhà bếp cũng không phù hợp, Lâm Sở Trì nghĩ tới trước đây anh còn bị càng tôm kẹp, dứt khoát phân phối công việc lột tỏi cho anh.

“Không tồi, giống như làm việc.”

Mẹ Lâm liếc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lột tỏi của anh, gật đầu bày tỏ nhận định. Cha Lâm lại bĩu môi mang theo vài phần xem thường nói: “Lột tỏi tính là làm việc cái gì, tôi nhắm mắt cũng có thể lột.”

“Vậy ông nhắm mắt lột đi.”

“Tôi nói rốt cuộc bà theo phe ai.”

“Ai có lý thì tôi theo, ông được rồi đó, Tiểu Cố người ta lễ phép biết bao, ông đừng có ngày nào nhìn thấy cậu ấy cũng tỏ thái độ.”

“Tôi lười nói với bà.”

Lúc cha mẹ Lâm nhỏ tiếng cãi nhau, Cố Hoài Dục đã kê ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lâm Sở Trì.

Lâm Sở Trì thấy anh tiến tới, thuận miệng hỏi: “Tỏi dễ lột không?”

“Cũng được.” Cố Hoài Dục nói xong, nhìn thấy trong nhà bếp còn có nhiều tôm hùm đất cần cô xử lý như thế, không khỏi nói: “Sao không nhờ người xử lý xong rồi hãy chuyển tới.”

“Tự mình xử lý vẫn yên tâm hơn.”

Chủ yếu là chuyển tôm sống tới, tươi hay không rất dễ phân biệt, cô tự xử lý cũng sạch sẽ hơn một chút, cho sinh viên ăn yên tâm hơn.

Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc của mình, hiệu suất vẫn rất cao.

“Anh thích ăn tôm hùm đất vị tỏi, cay tê, cay thơm, hay là kho dầu?”

Sau khi xử lý một lúc, Lâm Sở Trì cảm thấy có thể nấu hai nồi trước, thế là hỏi người bên cạnh.

Trước đây từng ăn vị tỏi và cay tê ở đoàn phim, Cố Hoài Dục nghe vậy cũng không khách sáo với cô, trực tiếp lựa chọn cay thơm.

“Được.”

Lúc Lâm Sở Trì bắt đầu nấu tôm đã hơn mười giờ, cửa sổ số 7 đã sớm có sinh viên xếp hàng.

Phân lượng tôm hùm đất phải nấu hôm nay sẽ nhiều hơn lần ở đoàn phim, dù sao cũng có nhiều sinh viên gào khóc đòi ăn như vậy mà.

Tôm hùm đất có hai cách chiên dầu và không chiên dầu, cô quyết định hôm nay vẫn dùng cách chiên dầu.

Tôm hùm đất chiên qua dầu không chỉ có màu sắc đẹp hơn, còn có thể khiến tôm hùm đất dễ thấm vị hơn, lúc ăn không chỉ dễ bóc vỏ, thịt cũng sẽ đàn hồi hơn.

Lúc bắt đầu chiên tôm trong chảo, vị tươi đã bắt đầu bay ra, đợi lúc chiên xong bắt đầu kho, kết hợp với gia vị phong phú, mùi thơm cay thơm tươi ngon đó càng khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Trong tôm hùm đất hôm nay, Lâm Sở Trì không bỏ quá nhiều nguyên liệu ăn kèm, chỉ bỏ ít lát ngó sen.

Sau khi tôm hùm đất ra lò, mùi thơm bay tứ phía, sinh viên ngoài cửa sổ đã vội vàng muốn nếm thử. Lúc cha Lâm bưng tôm hùm đất cay thơm đến trước cửa sổ múc cơm cho các sinh viên, Lâm Sở Trì lại bưng tôm hùm đất tới trước mặt Cố Hoài Dục: “Anh nếm thử tôm hùm đất trước, ăn xong rồi làm tiếp.”

Cô không có kiểu có bạn trai liền quên cha mẹ, vừa nãy lúc nấu xong cô đã gọi cha mẹ Lâm, nhưng họ đều bày tỏ vẫn chưa đói, đợi lát nữa mới ăn.

Lâm Sở Trì đưa bát cho anh rồi tiếp tục nấu một nồi tôm hùm đất cay tê, sau khi ra lò bèn ngồi xuống bắt đầu xử lý cua.

Tuy còn chưa tới mùa ăn cua, nhưng số cua trước mặt này trông cũng không tồi, kích cỡ có hơi nhỏ, nhưng thịt bên trong vẫn khá đầy ắp, hơn nữa còn có gạch.

Lúc cô đang chuyên tâm xử lý cua, khẩu trang bỗng nhiên bị kéo xuống, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Cố Hoài Dục đang gắp đuôi tôm đã bóc xong đưa tới bên miệng mình.

Lâm Sở Trì vô thức nhìn xung quanh, thấy góc này ngoài cửa sổ không nhìn thấy, cha mẹ Lâm cũng đều đang bận việc, lúc này mới mở miệng ăn.

Thịt tôm ăn vào vừa đàn hồi vừa non, cay thơm vừa miệng, càng ăn càng thơm.

Cố Hoài Dục bóc xong tôm hùm đất, bản thân chưa ăn con nào, thấy cô nguyện ý tiếp nhận mình đút cho, trực tiếp đưa tới bên miệng cô hết.

“Được rồi, anh tự ăn đi.” Lâm Sở Trì lại ăn thêm một con, sau đó lắc đầu với anh.

Xác định cô không chịu ăn tiếp, Cố Hoài Dục đặt bát đũa xuống, lấy khăn giấy tới, lau miệng giúp cô rồi lại kéo khẩu trang lên.

Động tác còn thân mật hơn so với khi đút tôm khiến khoảnh khắc mặt Lâm Sở Trì được khẩu trang che phủ, bỗng nhiên có chút bỏng nóng.

May mà Cố Hoài Dục đeo khẩu trang giúp cô xong thì không quấy rầy cô làm việc nữa, mà bưng tôm hùm đất còn lại trong bát ngồi vào vị trí gần cửa nhà bếp ăn một mình.

Ngoài cửa sổ.

Sinh viên mua được tôm hùm đất cay thơm đầu tiên đã tìm chỗ ngồi xuống, có người ngay cả bao tay tiện lợi cũng không kịp mang đã trực tiếp cầm tôm lên ăn.

Vẻ ngoài đỏ au và mùi thơm của tôm hùm đất đều rất mê người, khoảnh khắc cầm tôm lên, Vương Hạ vô thức mở miệng mút nước sắp nhỏ xuống, tư vị cay thơm mặn tươi đó còn chưa ăn đã khiến cậu ấy bắt đầu hồi vị rồi.

Vỏ tôm đã được chiên qua mang theo vài phần giòn giã, nhẹ nhàng bóp một cái đã có thể dễ dàng bóc ra, thịt tôm bên trong trông rất chắc, ăn vào trong miệng quả nhiên vừa đàn hồi vừa non mềm.

Kích thước tôm hùm đất không nhỏ, nhưng thịt tôm bóc ra lớn mấy cũng không lớn tới đâu, sau khi nuốt xuống khiến người ta càng ăn càng thèm, căn bản không đã nghiện.



Tôm hùm đất xào cay

Vương Hạ tách càng tôm đưa vào trong miệng, cắn xuống mới phát hiện bên trong lại có nước, tư vị vô cùng đủ đầy.

Thịt bên trong càng tôm càng ít, nhưng bởi vì hút nước, ăn vào rất có vị.

Gặm xong hai cái càng, cậu ấy lập tức cầm lên một con tôm ăn tiếp, chỉ cảm thấy trước giờ chưa từng ăn tôm hùm đất ngon như vậy.

Tôn Hạo Đạt ở bên cạnh cậu ấy cũng cảm thấy như vậy, thậm chí không nhịn được vừa ăn vừa nói: “So với tôm hùm đất này, thứ mà chúng mình ăn ở bên ngoài vào tuần trước là thứ gì?”

Theo thời tiết ngày càng nóng, cửa tiệm bán tôm hùm đất bên ngoài ngày càng nhiều, tuần trước khi họ ra ngoài chơi, không nhịn được mê hoặc ăn một bữa tôm hùm đất.

Lúc chưa vào quán, ngửi mùi bay ra từ bên trong rất thơm, nhưng vừa vào ăn, mùi vị thật sự không thơm như đã ngửi, thịt tôm có con cũng ổn, có con ăn vào lại rất rã, hơn nữa không hề thấm vị chút nào.

“Đúng vậy, vẫn là tôm hùm đất Thất Thất làm ngon, thịt tôm vừa mềm vừa ngon, mùi vị nước sốt này cũng ngon.”

Khi họ đang ăn, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm rất thơm nhưng có chút khác biệt với tôm hùm đất, phản ứng lại là cua cay thơm đã xong, lập tức bưng tôm hùm đất chưa ăn xong tới xếp hàng trở lại.

Trong nhà bếp.

Cua cay thơm ra lò, Lâm Sở Trì vẫn bưng cho Cố Hoài Dục ăn trước.

Đồ kèm trong tôm hùm đất là lát ngó sen, trong cua cay ngọt là ngô, ngô màu vàng non kết hợp với cua vàng rực, trông vô cùng bắt mắt.

Đều nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, sinh viên mua được tôm hùm đất trước đó còn phải xếp hàng trở lại, sinh viên kịp lúc tôm và cua đều có trực tiếp mua mỗi thứ một phần.

Hôm nay quá hạnh phúc rồi.

Ngửi cua cay thơm và tôm hùm đất thơm ngát, toàn thân Điền Điềm đều lộ ra vui sướng.

Cô ấy bưng khay đi tìm chỗ ngồi, hoàn toàn không kịp để ý tới bạn tới ăn cơm cùng mình.

“Đây là cua cay thơm thần tiên gì, Thất Thất đúng là quá hiểu em.”

Cô ấy ngồi xuống còn chưa bắt đầu ăn, vừa gắp nửa con cua lên liền không nhịn được cảm thán.

Cua cay thơm một cắt làm hai, chỗ vết cắt dùng bột bịt lại, giữ lại gạch cua hoàn chỉnh trên thân cua, đồng thời chỗ không thể ăn được như mang cua đều bị bỏ đi, chỉ cần trực tiếp ngoạm ăn là được.

Bên ngoài cũng có cửa tiệm có thể xử lý thành thế này, nhưng rất nhiều chỗ bán cua cay thơm đều là đơn giản một cắt làm hai, chỗ không thể ăn đều phải tự mình bỏ đi.

Điền Điềm thích ăn cua, nhưng mỗi lần ăn, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy phiền phức, bây giờ kiểu cua cay thơm có thể ăn ngay này quả thực là cua cay thơm hoàn mỹ trong lòng cô ấy.

Cảm thán xong, cô ấy vội vã cúi đầu trực tiếp ăn, cắn một miếng vào chỗ cắt của cua, bột dùng để bịt lại ở đó đã hút đầy tư vị nước sốt và độ tươi của cua, ăn vào cực kỳ ngon.

Chỉ là bột đơn giản đã ngon như thế, cắn xuống chút nữa, gạch cua tươi đến khảm vào lòng người, chỉ đáng tiếc lúc này gạch cua vẫn chưa được nhiều lắm, vừa nếm được vị đã hết rồi.

Điền Điềm liếm môi, cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, nhưng đợi tiếp tục cắn tiếp, thịt cua tươi non khiến mắt cô ấy cong lên lần nữa.

Ngon quá.

Thịt cua ăn vào vừa tươi vừa mềm, không hề có mùi tanh, ngược lại nhai thêm hai cái có thể cảm nhận được cảm giác ngọt tươi như có như không. Ăn trực tiếp như vậy là một tư vị, nhúng sốt ăn, vị cay thơm sẽ càng thấm đẫm hơn.



Cua cay thơm

“Đột nhiên phát hiện hóa ra cua cay thơm ngon như vậy.”

Ở gần chỗ cô ấy, có một sinh viên thường vô cảm với cua cay thơm, mỗi lần người nhà ăn đều không khách sáo chê phiền phức, hôm nay bỗng nhiên yêu thích tư vị của cua cay thơm.

Được thôi, ngoại trừ cua cay thơm do Lâm Sở Trì làm quả thực mê người, chỉ có thể nói cậu ta cũng thật sự lười, dù sao thì nếu không phải cua do Lâm Sở Trì làm có thể ăn ngay, e là cậu ta còn phải do dự một lúc.

Nhưng sau khi nếm qua tư vị của cua cay thơm, cậu ta cũng không lười được nữa, gặm xong thân cua, không còn chê ăn cua phiền phức, mỗi cái chân cua đều được cậu ta ăn rất nghiêm túc.

Không chỉ cua cay thơm ngon, ngô ăn kèm bên trong cũng rất mỹ vị, ngô giòn thanh ngọt mềm nhuốm vị tươi của cua, ăn vào khẩu cảm vô cùng phong phú.

Hôm nay Lâm Sở Trì có nấu cơm, nhưng không nấu nhiều lắm, còn mì, miến, cô không định làm nữa, dù sao thì chỉ làm cua và tôm hùm đất đã có hơi không lo xuể rồi.

Cho nên sinh viên muốn ăn cơm còn đỡ, muốn dùng nước tôm, nước cua trộn mì, trộn miến ăn thì phải tới cửa sổ khác mua.

Nhờ phúc của cô, hôm nay cửa sổ số 3 của dì Vương buôn bán cực kỳ tốt, rất nhiều sinh viên đều tới mua miến, mua mì.

“Tôi biết ngay nước này trộn miến ăn chắc chắn ngon.”

Miến trộn đều trong nước tôm hùm đất, ăn vào vừa tươi vừa thơm, ngon vô cùng.

“Quá ngon, sao lại có tôm hùm đất ngon như thế này.”

“Cua cay thơm cũng rất ngon, mùi vị này quá tuyệt.”

Các sinh viên ăn tới mức khóe miệng toàn dầu, nhưng căn bản không màng lau.

Sau khi qua mười hai giờ, người trong nhà ăn ngày càng nhiều, mùi thơm cũng ngày càng đậm.

“Cha, mẹ, hai người ăn cơm trước đi, muốn con nấu món khác cho hai người không?” Lâm Sở Trì sợ họ không thích ăn tôm hùm đất và cua cay thơm, còn đặc biệt hỏi thêm một câu.

“Không cần.”

Cha mẹ Lâm luôn ở trong bếp, ngửi hương thơm mê người như vậy cũng có chút không chống đỡ nổi, không từ chối nữa.

Cố Hoài Dục thấy vậy, chủ động đi nhận việc múc cơm.

Vừa nãy có sinh viên chú ý tới hôm nay trong nhà bếp có thêm một người, nhưng bởi vì tôm hùm đất và cua quá mê người, họ không dư thừa tâm tư nghĩ tới cái khác.

Bây giờ Cố Hoài Dục đã đứng trước cửa sổ, sinh viên còn đang xếp hàng lại không thể ngó lơ anh nữa.

“Thất Thất, đây là nhân viên chị mới tuyển sao?”

Nghe thấy sinh viên tò mò hỏi, Lâm Sở Trì cười lắc đầu nói: “Không phải.”

“Vậy anh ấy là ai?”

“Bạn trai của chị.”

Lâm Sở Trì nói xong, khóe môi dưới khẩu trang của Cố Hoài Dung giương cao lên, ngay cả giữa chân mày cũng lộ ra vài phần vui vẻ.

Các sinh viên không ngờ cô lại có bạn trai rồi, kinh ngạc xong đều không nhịn được nhìn Cố Hoài Dục, muốn xem xem rốt cuộc là thần tiên phương nào lại có thể đoạt đi trái tim của thực thần trường học bọn họ.

May mà lúc này Cố Hoài Dục vừa đeo kính vừa đeo khẩu trang, nếu không e là thật sự sẽ bị người khác nhận ra, nhưng cho dù như vậy, vẫn có sinh viên khác luôn cảm thấy anh có chút quen mắt, nhưng dưới sự quấy nhiễu của mùi thơm của tôm hùm đất và cua cay thơm, rốt cuộc vẫn không nhận ra anh.

Đối với một số sinh viên dạ dày nhỏ mà nói, cua cay thơm và tôm hùm đất có thể ăn như cơm, nhưng đối với sinh viên dạ dày tốt mà nói, lại còn phải ăn kèm với thức ăn chính.

Có người đến cửa sổ khác mua miến, mì, hoặc đồ ăn kèm khác, có người lại trực tiếp mua bát cơm.

Đương nhiên, cơm kết hợp với tôm hùm đất cũng không có vấn đề, chỉ là bóc tôm hùm đất bóc tới tay đầy dầu, sau đó đi ăn cơm có chút bất tiện.

Nhưng việc này lại không làm khó được những người thông minh, chỉ thấy có người trực tiếp vo cơm thành từng nắm đặt trong tôm hùm đất, hoặc chấm chút nước ăn liền, hoặc bỏ lên lát ngó sen ăn cùng, hoặc bóc tôm, gói thịt tôm lại ăn chung, khỏi phải nói sung sướng cỡ nào.

Quả thật tôm hùm đất rất ngon, nhưng thịt cũng ít thật, muốn có cảm giác no bụng còn phải dựa vào thức ăn chính, ăn mấy miếng tôm rồi thêm vài miếng cơm như vậy, quả thực cực kỳ thoải mái.

Ăn như vậy cảm giác vẫn ổn, nhưng có một số người có phương pháp ăn cơm có khẩu vị hơi nặng.

“Cậu không chê dầu à.”

Vương Hạ nhìn bạn học đối diện trực tiếp đổ nước tôm hùm đất vào trong cơm, mắt trừng to lên.

Miến hoặc mì làm như vậy còn có thể hiểu được, dù sao thì năng lực hút nước của hai loại này không nhanh như thế, nhưng cơm đổ nhiều nước như vậy vào, nhìn thôi đã cảm thấy ngán.

“Vẫn ổn, nước ngon như vậy lãng phí thì đáng tiếc lắm, nước tôm do Thất Thất làm không dầu như bên ngoài, ăn với cơm tớ cảm thấy rất ngon.” Cậu ta nói xong trực tiếp ăn một miếng to.

Vương Hạ không còn lời gì để nói, chỉ có thể giơ ngón cái bái phục cậu ta.

Nhưng nói thật, ăn món ăn như tôm hùm đất và cua này, ngoài nguyên liệu và quá trình, quan trọng nhất chính là điều vị, cho nên nước ngon cũng rất bình thường.

Cảm thấy nước còn thừa đáng tiếc không phải chỉ có một người, rất nhiều sinh viên đều cố tình tìm thứ khác ăn kèm để không lãng phí nước.

“Không được, ngon thế này quả thực không chịu nổi, ông xem tiệm, tôi đi mua một ít về ăn đỡ thèm.”

Sau khi mỗi một góc trong nhà ăn đều bị mùi thơm của tôm hùm đất và cua cay thơm lấp đầy, dì Vương trực tiếp nhát vá nấu miến vào trong tay chồng mình, mình thì đi ra ngoài.

Có sinh viên tới mua miến nhìn thấy bà ấy đi ra, không khỏi trêu đùa: “Bà chủ bà đi đâu vậy, không buôn bán nữa à?”

“Dì cũng đi mua chút tôm hùm đất, cua cay thơm, thấy các cháu ăn dì cũng thèm.” Dì Vương nói xong, thuận miệng hỏi: “Tôm hùm đất và cua cay thơm, cái nào ngon?”

“Cua cay thơm có gạch cua cực kỳ ngon, thịt cua rất non, tôm hùm đất chắc thịt.” Sinh viên được hỏi khen một tràn, tổng kết lại chính là cái nào cũng ngon.

Dì Vương nghe vậy càng thèm, vội vã sải bước đi xếp hàng.

Trong nhà bếp cửa sổ số 7.

Cha mẹ Lâm ăn no uống đủ còn có chút chưa tận hứng, hồi vị tươi ngon của tôm và cua, coi như đã hiểu vì sao các sinh viên đều giành ăn. Đừng nói sinh viên, cho dù là họ ăn cũng có chút không dừng lại được, nếu không phải bụng đã no, họ còn muốn ăn tiếp nữa.

Họ ăn xong liền bắt đầu giục Lâm Sở Trì ăn cơm, cô vừa rửa tay sạch sẽ, tháo khẩu trang xuống, Cố Hoài Dục liền đưa một bát cơm phủ thịt tôm đã bóc sẵn.

Cua cay thơm không giống cua hấp, cộng thêm kích thước của cua này không to lắm, thực sự có hơi khó lấy thịt, nếu không anh còn muốn tách chút thịt cua ra.

Tôm hùm đất và cay cay thơm quả thực rất ngon, nhưng ở trước nồi ngửi lâu như thế, kỳ thực có chút ảnh hưởng khẩu vị của cô. Nhưng lúc này nhận lấy cơm phủ thịt tôm do anh làm, Lâm Sở Trì lại khôi phục không ít cơn thèm ăn.

Trong bát không chỉ có thịt tôm, còn có bông cải xanh luộc, vẻ ngoài của phần cơm rất bắt mắt.

“Bông cải xanh ở đâu vậy?” Lâm Sở Trì nhớ hình như trong nhà bếp không có bông cải xanh.”

“Anh đến cửa sổ khác mua.”

Trước đây ở đoàn phim từng cùng ăn cơm mấy tháng, dĩ nhiên Cố Hoài Dục từng quan sát khẩu vị của cô, biết cô có thể ăn món khẩu vị nặng, nhưng ăn xong phải có món thanh đạm đổi khẩu vị, cho nên đặc biệt ra ngoài mua một phần bông cải xanh luộc.

“Anh đã ăn no chưa?” Lâm Sở Trì thấy anh thế mà lại chuẩn bị sẵn cả cơm cho mình, ngữ khí bất giác dịu dàng đi.

“Ăn no rồi.”

Vừa nãy không chỉ có cô bưng tôm hùm đất và cua cay thơm cho anh, mẹ Lâm sợ anh chưa ăn no, sau đó lại thêm không ít, còn múc một bát cơm lớn cho anh. Bây giờ Cố Hoài Dục đâu chỉ no, thực sự là ăn có hơi căng trướng.

Xác định anh đã ăn no, lúc này Lâm Sở Trì mới cúi đầu ăn.

Thịt tôm không chỉ có một hương vị, mà là ba loại cay thơm, tỏi, cay tê, đại khái là sợ lẫn vị, anh còn đặc biệt bày xếp tách ra một chút.

Lâm Sở Trì nhai thịt tôm tươi non, đang cảm thấy vị tôm mình nấu hôm nay không tồi, bỗng nhiên phát hiện gì đó, sau khi xoay bát một vòng, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

“Mau ăn cơm đi.” Vừa nãy khi Cố Hoài Dục xếp trái tim không cảm thấy có gì, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, bây giờ bị cô nhìn như vậy, đột nhiên có hơi ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play