*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

“Thơm quá à, là ai nhà làm thịt thơm thế?”

Người lớn còn có thể chịu được, trẻ con ngửi thấy mùi này không nhịn được chạy đến trước cửa sổ hét lên.

Cậu nhóc mới vừa hét xong đã bị người trong nhà dạy bảo, bảo cậu nhóc đêm hôm khuya khoắt đừng hét lung tung, mau nằm lên giường đi ngủ.

Trong tòa nhà này đều là hàng xóm cũ của nhà họ Lâm, Lâm Sở Trì nghe ra tiếng kêu ấy chính là của cậu nhóc đang học tiểu học của nhà nọ, ngẫm lại buổi tối kho thịt bò quả thật có hơi ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cô vội đóng hết cửa sổ, đến khe hở cũng lấp kín.

Đợi đến khi có thể tắt lửa để thịt bò ngâm trong nước kho cho thấm vị, cô cuối cùng cũng coi như có thể đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Sở Trì tỉnh lại trước hết vào nhà bếp kiểm tra bò kho.

Mới vừa mở nắp lên, mùi thịt nồng nặc trong nháy mắt bay ra, lộ ra thịt bò được kho thành màu nước tương ở bên trong.

Xác định thịt bò đã kho xong, sau khi cô đi đánh răng rửa mặt thì lấy mấy tảng thịt bò to cắt gọn bọc lại trước, đi ra ngoài đưa cho hàng xóm lầu trên lầu dưới.

Lúc vợ chồng già nhà kia nhận được bò kho cô đưa, đầu tiên là nói cô quá khách sáo, rồi lập tức khen ngợi: “Tối hôm qua ngửi thấy mùi bác đã đoán được nhất định là cháu làm, dù sao ở tòa chúng ta cũng chỉ có cháu có tay nghề tốt như vậy.”

“Tối hôm qua thực sự làm phiền mọi người rồi ạ.”

Hai vợ chồng ai cũng tỏ vẻ không sao cả, mà bé trai đứng ở bên cạnh bọn họ thì nhìn chằm chằm vào bò kho trong tay bà nội, thèm thuồng không thôi.

Mắt thấy bên khóe miệng cậu nhóc sắp chảy nước miếng, bà nội vội nhét một miếng thịt bò vào trong miệng cậu nhóc trước.

“Chị Tiểu Lâm, chị làm thịt bò ngon thật.”

“Ăn ngon vậy thì em từ từ ăn.” Lâm Sở Trì thấy lúc cậu nhóc nói chuyện lại sắp chảy nước miếng, cười vẫy tay một cái đi đưa cho lầu dưới.

Chờ cô đi rồi, ông cụ vốn còn rụt rè lập tức xoay người đi vào trong nhà cầm đũa, hiển nhiên cũng muốn nếm thử này món bò kho cực kỳ thơm này.

“Thịt bò này được kho thật đủ vị.”

Thịt bò nhừ mà không khô, càng ăn càng thơm lại không dính răng, thoắt cái khiến ông cụ yêu luôn mùi vị ấy.

Bò kho ngon như thế không kèm chút rượu cũng thật đáng tiếc, ông ấy lập tức muốn đi lấy rượu của mình, lại bị bạn già của ông ấy ngăn cản: “Sáng sớm đã uống rượu, ông có tin tôi vứt ly rượu của ông không?”

“Bò kho ngon như vậy làm sao có thể không uống kèm chút rượu, tôi chỉ uống một chút thôi.”

“Muốn uống rượu thì ông đừng ăn.” Bà cụ nói xong, bưng thịt bò lên bàn bào cháu trai ăn sáng.

Có thịt bò thơm ngát, bé trai khỏi nói vô cùng tích cực, ngay lập tức ngoan ngoan ngồi ngay ngắn trước bàn.

Mắt thấy hai bà cháu bọn họ đều sắp ăn hết thịt bò, ông cụ không dám nhắc tới uống rượu nữa, cũng vội đi qua cùng ăn.

Sáng sớm nhà bọn họ ăn mì sợi, thêm bò kho vào trong mì khiến mùi vị trong nháy mắt tăng lên một bậc.

“Ăn ngon, Tiểu Lâm nấu món bò kho ngon thật.”

Các hàng xóm lầu trên lầu dưới không nghĩ tới sáng sớm có thể ăn bò kho thơm như vậy, có ý khách sáo một lúc rồi đều nhận sạch, cũng bày tỏ cô đừng khách sáo, muốn nấu cơm lúc nào cũng được.

Chỉ với món bò kho thơm như thế, hàng xóm thật lòng cảm thấy, buổi tối bị gợi lên cơn thèm thì tính là gì, bọn họ nguyện mỗi ngày bị kích thích vị giác.

Lúc Lâm Sở Trì đưa đồ xong về nhà, trong tay có thêm không ít trái cây, đồ ăn vặt của các hàng xóm cho, mắt thấy thời gian không còn sớm, cô nấu tô mì thịt bò ăn uống xong cuôi dọn dẹp đồ đạc rồi đi tới nhà ăn.

Phần nhỏ bò kho được cô cất vào hộp giữ tươi đặt trong tủ lạnh, phần dư lại thì đóng gói cẩn thận chuẩn bị mang tới nhà ăn chờ Cố Hoài Dục tới lấy.

Phần nước bò kho còn dư lại cô cũng không lãng phí, mà bọc lại chuẩn bị mang tới nhà bếp có thể làm ít món rau kho cho bọn sinh viên nếm thử.

Đợi đến giờ cơm, bọn sinh viên vui mừng phát hiện ngày hôm nay thậm chí có món kho.

“Thất Thất, sao chị không làm thịt kho?”

“Ngửi đã thấy thơm rồi, nhưng tại sao chỉ có khoai tây, ngó sen?”

“Không có nói chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước, trước hết làm ít món cho các em nếm thử, chờ sau tết Nguyên Đán trở về chị làm thêm món kho khác cho các em có được hay không?” Lâm Sở Trì nói.

Trên thực tế vốn chỉ có khoai tây kho, còn ngó sen được cô đổi lấy từ ô cửa khác.

“Có thật không ạ?”

“Quá tốt rồi, em thích ăn món kho nhất.”

Thấy cô đồng ý qua Nguyên Đán sẽ làm món kho, bọn họ lập tức không còn xoắn xuýt ngày hôm nay tại sao chỉ có khoai tây cùng ngó sen, dù sao là bữa sáng miễn phí, còn kén chọn nhiều như vậy làm gì, có ăn là tốt lắm rồi.

Nước thịt bò kho rất tươi, khoai tây và ngó sen được kho đều dính ít vị thịt, khỏi nói thơm cỡ nào. Chính là nước thịt kho có hạn, vì thế cũng không nấu quá nhiều, chỉ có thể tới trước được trước.

Bữa sáng miễn phí muốn ăn đủ chắc chắn không thể, mỗi phần cơm cũng chỉ có thể chia vài miếng.

“Oa là ngó sen tớ thích nhất, ăn ngon quá.”

Một miếng ngó sen giòn tiến vào miệng, vị trong vắt, bên trong vị mặn kèm theo hơi cay, ăn ngon không tả được.

“Tớ cũng thích ăn ngó sen giòn, miếng ngó sen được Thất Thất kho thật ngon, mùi vị cũng khác với ngó sen kho trước đây tớ mua ở bên ngoài.”



Ngó sen kho

Không chỉ ngó sen ngon, khoai tây cũng rất mỹ vị, bọn sinh viên ăn xong cảm giác như được kích thích vị giác, hoàn toàn không đủ ăn.

“Thất Thất, không phải chị dùng nước bò kho kho khoai tây đấy chứ, em ăn ra vị thịt bò này.”

Cái miệng chỉ cần nếm thử một tí, nhận ra vị nước thịt kho cũng không phải việc khó gì, Lâm Sở Trì nghe vậy cũng không phủ nhận.

Bọn sinh viên nghe vậy, lập tức bày tỏ bọn họ cũng muốn ăn bò kho.

Một nửa bò kho chừa cho Cố Hoài Dục, còn dư lại chia cho hàng xóm cùng với những người khác trong nhà ăn, hiện tại trong nhà cũng không còn lại bao nhiêu.

Lâm Sở Trì nghe thấy bọn họ nói muốn ăn, bèn ngỏ ý chờ qua Nguyên Đán đi.

“Lần đầu tiên còn chưa được nghỉ mà tớ đã bắt đầu ngóng trông kỳ nghỉ kết thúc.”

“Tớ cũng thế.”

Nghe cô nói vậy, bọn sinh viên hận không thể nhảy thẳng qua kỳ nghỉ Nguyên Đán, như vậy là có thể ăn được món kho do cô làm.

Chỉ là món chay kho đã ngon như vậy, bọn họ nhắm mắt lại nghĩ cũng biết, nếu như là thịt kho chắc chắn càng ngon hơn.

Hơn mười một giờ, lúc Cố Hoài Dục tới ăn cơm thuận tiện chờ lấy bò kho, món chay kho trước cửa sổ đã bị bọn sinh viên cướp sạch.

“Hu hu hu, sớm biết vậy tớ đã đến sớm một chút, nghe nói những người tới trước có món kho ăn đấy.”

“Tớ không nên về ký túc xá sớm, nếu không lẽ ra tớ có thể ăn được rồi, đáng giận.”

“Thất Thất nói chờ kỳ nghỉ kết thúc sẽ làm bò kho, nhưng giờ tớ rất muốn ăn.”

“Ai mà không muốn chứ, tớ cũng rất muốn ăn.”

“Ôi, còn chưa nghỉ đã bắt đầu ngóng trông kỳ nghỉ kết thúc.”

Nghe thấy bọn sinh viên trong hàng oán niệm không được ăn món kho, hoặc ngóng trông có thể được ăn bò kho sớm một chút, Cố Hoài Dục khẽ nhúc nhích lông mày, tâm trạng không hiểu sao có chút sung sướng.

Trình độ của Lâm Sở Trì ổn định, món cơm phần hôm nay vẫn mỹ vị trước sau như một, Cố Hoài Dục ăn cơm xong không hề rời đi, mà ngồi tại chỗ nhìn điện thoại di động, phát hiện có sinh viên thỉnh thoảng nhìn về phía mình, bèn dứt khoát đứng dậy đi tới cửa phòng bếp của ô cửa số bảy.

Cửa lớn nhà bếp ở bên trong, vị trí này không dễ bị chú ý tới, anh cứ thế tựa ở cạnh cửa nhìn Lâm Sở Trì nấu ăn.

Mãi đến tận khi anh đứng ở cửa hơn mười phút, lúc Lâm Sở Trì xoay người lấy đồ mới phát hiện anh, cầm nồi thịt bằm cà tím đã nấu chín trong tay đi tới thật nhanh.

“Anh tới bao lâu rồi, sao không gọi tôi?”

“Vừa qua thôi.”

Lâm Sở Trì gật đầu, vừa lấy bò kho đặt bên cạnh cho anh vừa thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, sườn xào chua ngọt ngon lắm.”

Lâm Sở Trì nở nụ cười, đưa đồ cho anh.

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây.” Biết cô còn bận bịu, Cố Hoài Dục nhận lấy túi nói lời tạm biệt cô.

Anh mới đi ra khỏi nhà ăn đã bị thầy Cố đuổi theo từ phía sau, vỗ cánh tay anh nói: “Thằng nhóc cháu giờ đến trường học sao cứ âm thầm thế, không muốn ăn cơm chung với chú thế à?”

Đối với đứa cháu này, thầy Cố rất đau lòng, bình thường muốn quan tâm anh cũng không có cơ hội nào, hiếm khi anh thích cơm nước trong nhà ăn chịu chạy qua trường học, ngẫm lại cảm thấy rất tốt, ai biết anh toàn lại đây mà không nói cho mình.

“Làm sao có thể, cháu sợ làm lỡ chuyện của chú.”

“Lúc ăn cơm có thể làm lỡ chuyện gì của chú, chú còn chưa bận đến mức cơm cũng không có thời gian ăn.”

“Vậy lần sau cháu sẽ nói sớm với chú.”

“Thế còn tạm được.” Thầy Cố nói xong bỗng nhiên chú ý tới đồ trong tay anh, theo bản năng nói, “Sao cháu còn đóng gói nhiều cơm thế cơm, đám sinh viên không nói gì cháu à?”

“Không phải cơm.”

“Thế…”

Cố Hoài Dục luôn cảm thấy nói ra e là sẽ bị “thấy phải chia phân nửa”, nhưng lại không đến nỗi vì chút chuyện này mà nói dối ông ấy, chỉ có thể nói thật: “Là bò kho ạ.”

“Bò kho mang cho chú nhỉ, thật là có tâm.” Thầy Cố rất thích ăn bò kho, nghĩ trong nhà ăn không có bò kho để mua, nên cảm thấy là anh mua từ bên ngoài mang đến cho mình.

Cố Hoài Dục có thể làm sao, chỉ có thể tỏ vẻ mình cũng muốn ăn, cho ông ấy một hộp.

Chưa nếm thử mùi vị bò kho nên thầy Cố cảm thấy mình cũng không ăn hết, cũng không chê một hộp ít, trái lại vui vẻ kéo anh vào phòng làm việc của mình.

Tiến vào trong phòng làm việc, Cố Hoài Dục lấy ra một hộp từ trong túi đặt lên bàn ông ấy sau đó buộc chặt túi lại.

“Cháu làm gì thế, chú cũng sẽ không cướp của cháu đâu.” Thầy Cố nói xong, không tới năm phút đã bị vả mặt, đi tới bên cạnh anh kéo túi nói, “Hoài Dục à, cho chú một hộp nữa đi.”

“Đã nói sẽ không cướp của cháu mà.” Cố Hoài Dục nhìn ông ấy nhắc nhở.

“Lời chú nói rồi không quan trọng, dù sao cháu cho chú một hộp nữa đi.”

Chủ yếu là bò kho này thực sự quá ngon, chẳng qua ông ấy nói sẽ không cướp trước khi mở hộp mà thôi, nếu ngửi thấy mùi thơm của thịt bò ông ấy cũng sẽ không nói câu nói như thế.

Cố Hoài Dục không lên tiếng, dùng tay che túi lại, dùng hành động tỏ ý từ chối.

Thầy Cố cũng không thể cướp thật, chỉ có thể hỏi: “Vậy cháu nói cho chú biết mua ở quán nào được không?”

“Không phải mua.”

“Không phải mua còn có thể là đồ trên trời rơi xuống à?”

Sau khi Cố Hoài Dục nói rõ ràng với ông ấy là Lâm Sở Trì làm, phản ứng đầu tiên của ông ấy là bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy khó trách bò kho ngon như vậy, hóa ra là cô làm, có điều lại nghĩ, ông ấy lập tức nhìn về phía cháu trai mình: “Lúc nào thì cháu có quan hệ với người ta tốt như thế, cháu nói thật với chú, không phải là các cháu đang quen nhau đấy chứ?”

“Chú họ, chú đừng nói bậy.”

Thầy Cố nghĩ tầm tuổi này của anh cũng nên mau mau thành gia lập nghiệp, thấy anh nghiêm mặt phủ nhận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Được được được, coi như các cháu không quen nhau, vậy cháu nói thật với chú, có phải cháu thích người ta không?”

Cố Hoài Dục không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với ông ấy, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Ai cháu đi thì đi, chừa lại một hộp bò kho cho chú với.” Thầy Cố vội vàng đuổi theo, cũng không phải nhất định muốn anh trả lời, mà do còn nhớ nhung bò kho.

Cố Hoài Dục nghe vậy, bước chân rõ ràng nhanh hơn một chút, không bao lâu đã đi thẳng xuống lầu.

“Thằng nhóc thúi này.” Thầy Cố thấy anh đi nhanh như vậy, đứng tại chỗ chửi một câu sau đó quay về văn phòng.

Đi ra lại bước vào trong một lần nữa, mùi thơm của bò kho càng rõ ràng, ông ấy hít mùi thơm nồng của thịt kho, trong nháy mắt ném vấn đề tình cảm của cháu trai ra sau đầu.

Thầy Cố nhấm nháp bò kho ngon miệng, trong mắt lộ ra vẻ say sưa: “Bò kho này ngon thật.”

Bình thường ông ấy cũng ăn bò kho, nhưng xưa nay chưa từng ăn bò kho ngon như thế còn không dính răng, đồng thời càng ăn càng thơm.

Không chỉ ông ấy cảm thấy ngon, Cố Hoài Dục cầm bò kho về nhà, Border Collie mũi thính lập tức đảo quanh bên cạnh anh.

“Đây không phải đồ mày có thể ăn.”

Cố Hoài Dục nhìn bộ dạng thèm thuồng của nó, cầm túi xách lên cao hơn, tránh cho nó dây nước miếng vào.

“Gâu gâu gâu.” Border Collie phát ra tiếng kêu kháng nghị, dường như đang hỏi tại sao mình không thể ăn.

Cố Hoài Dục không để ý đến nó, đặt túi ở nơi nó không nhìn thấy, đi rửa tay trước sau đó mới lấy một hộp mở ra.

Trước đó ở trong phòng làm việc lúc nhìn chú họ ăn anh đã ngửi thấy mùi thơm của bò kho, hiện tại đối mặt với mùi vị ấy, anh lập tức gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng.

Thịt bò mềm mà không khô, món kho nồng nặc rồi lại không che lấp toàn bộ vị thịt, đồng thời có thể nếm được độ tươi của thịt nhưng không hề có một chút vị tanh, khiến người ta có cảm giác càng ăn càng thơm.

Lúc anh đang cẩn thận thưởng thức, Border Collie thèm đến mức chảy nước dãi ròng ròng bên khóe miệng, liên tục dùng móng vuốt lay anh cố gắng xin ăn.

Cố Hoài Dục ăn liên tục vài miếng thịt bò sau đó mới cúi đầu nhìn về phía nó: “Mày không thể ăn, không muốn phát thèm thì ra ngoài chơi đi.”

“Gâu gâu gâu.”

“Kêu cũng vô dụng.” Anh nói xong không thèm để ý tới Border Collie đang thèm thuồng.

Cố Hoài Dục luôn cảm thấy nói ra e là sẽ bị “thấy phải chia phân nửa”, nhưng lại không đến nỗi vì chút chuyện này mà nói dối ông ấy, chỉ có thể nói thật: “Là bò kho ạ.”

“Bò kho mang cho chú nhỉ, thật là có tâm.” Thầy Cố rất thích ăn bò kho, nghĩ trong nhà ăn không có bò kho để mua, nên cảm thấy là anh mua từ bên ngoài mang đến cho mình.

Cố Hoài Dục có thể làm sao, chỉ có thể tỏ vẻ mình cũng muốn ăn, cho ông ấy một hộp.

Chưa nếm thử mùi vị bò kho nên thầy Cố cảm thấy mình cũng không ăn hết, cũng không chê một hộp ít, trái lại vui vẻ kéo anh vào phòng làm việc của mình.

Tiến vào trong phòng làm việc, Cố Hoài Dục lấy ra một hộp từ trong túi đặt lên bàn ông ấy sau đó buộc chặt túi lại.

“Cháu làm gì thế, chú cũng sẽ không cướp của cháu đâu.” Thầy Cố nói xong, không tới năm phút đã bị vả mặt, đi tới bên cạnh anh kéo túi nói, “Hoài Dục à, cho chú một hộp nữa đi.”

“Đã nói sẽ không cướp của cháu mà.” Cố Hoài Dục nhìn ông ấy nhắc nhở.

“Lời chú nói rồi không quan trọng, dù sao cháu cho chú một hộp nữa đi.”

Chủ yếu là bò kho này thực sự quá ngon, chẳng qua ông ấy nói sẽ không cướp trước khi mở hộp mà thôi, nếu ngửi thấy mùi thơm của thịt bò ông ấy cũng sẽ không nói câu nói như thế.

Cố Hoài Dục không lên tiếng, dùng tay che túi lại, dùng hành động tỏ ý từ chối.

Thầy Cố cũng không thể cướp thật, chỉ có thể hỏi: “Vậy cháu nói cho chú biết mua ở quán nào được không?”

“Không phải mua.”

“Không phải mua còn có thể là đồ trên trời rơi xuống à?”

Sau khi Cố Hoài Dục nói rõ ràng với ông ấy là Lâm Sở Trì làm, phản ứng đầu tiên của ông ấy là bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy khó trách bò kho ngon như vậy, hóa ra là cô làm, có điều lại nghĩ, ông ấy lập tức nhìn về phía cháu trai mình: “Lúc nào thì cháu có quan hệ với người ta tốt như thế, cháu nói thật với chú, không phải là các cháu đang quen nhau đấy chứ?”

“Chú họ, chú đừng nói bậy.”

Thầy Cố nghĩ tầm tuổi này của anh cũng nên mau mau thành gia lập nghiệp, thấy anh nghiêm mặt phủ nhận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Được được được, coi như các cháu không quen nhau, vậy cháu nói thật với chú, có phải cháu thích người ta không?”

Cố Hoài Dục không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với ông ấy, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Ai cháu đi thì đi, chừa lại một hộp bò kho cho chú với.” Thầy Cố vội vàng đuổi theo, cũng không phải nhất định muốn anh trả lời, mà do còn nhớ nhung bò kho.

Cố Hoài Dục nghe vậy, bước chân rõ ràng nhanh hơn một chút, không bao lâu đã đi thẳng xuống lầu.

“Thằng nhóc thúi này.” Thầy Cố thấy anh đi nhanh như vậy, đứng tại chỗ chửi một câu sau đó quay về văn phòng.

Đi ra lại bước vào trong một lần nữa, mùi thơm của bò kho càng rõ ràng, ông ấy hít mùi thơm nồng của thịt kho, trong nháy mắt ném vấn đề tình cảm của cháu trai ra sau đầu.

Thầy Cố nhấm nháp bò kho ngon miệng, trong mắt lộ ra vẻ say sưa: “Bò kho này ngon thật.”

Bình thường ông ấy cũng ăn bò kho, nhưng xưa nay chưa từng ăn bò kho ngon như thế còn không dính răng, đồng thời càng ăn càng thơm.

Không chỉ ông ấy cảm thấy ngon, Cố Hoài Dục cầm bò kho về nhà, Border Collie mũi thính lập tức đảo quanh bên cạnh anh.

“Đây không phải đồ mày có thể ăn.”

Cố Hoài Dục nhìn bộ dạng thèm thuồng của nó, cầm túi xách lên cao hơn, tránh cho nó dây nước miếng vào.

“Gâu gâu gâu.” Border Collie phát ra tiếng kêu kháng nghị, dường như đang hỏi tại sao mình không thể ăn.

Cố Hoài Dục không để ý đến nó, đặt túi ở nơi nó không nhìn thấy, đi rửa tay trước sau đó mới lấy một hộp mở ra.

Trước đó ở trong phòng làm việc lúc nhìn chú họ ăn anh đã ngửi thấy mùi thơm của bò kho, hiện tại đối mặt với mùi vị ấy, anh lập tức gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng.

Thịt bò mềm mà không khô, món kho nồng nặc rồi lại không che lấp toàn bộ vị thịt, đồng thời có thể nếm được độ tươi của thịt nhưng không hề có một chút vị tanh, khiến người ta có cảm giác càng ăn càng thơm.

Lúc anh đang cẩn thận thưởng thức, Border Collie thèm đến mức chảy nước dãi ròng ròng bên khóe miệng, liên tục dùng móng vuốt lay anh cố gắng xin ăn.

Cố Hoài Dục ăn liên tục vài miếng thịt bò sau đó mới cúi đầu nhìn về phía nó: “Mày không thể ăn, không muốn phát thèm thì ra ngoài chơi đi.”

“Gâu gâu gâu.”

“Kêu cũng vô dụng.” Anh nói xong không thèm để ý tới Border Collie đang thèm thuồng.

Sau khi xem một lát nữa, một bạn nhỏ trong đó quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Trì: “Chị Tiểu Lâm, chị biết làm cơm chiên trứng phát sáng không?”

Hiển nhiên, dù cho thời gian trôi qua hơn hai tháng, các bạn nhỏ trong thôn vẫn nhớ cô nấu ăn rất ngon.

Không đợi Lâm Sở Trì trả lời, một bạn nhỏ khoảng mười tuổi ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Cậu thật ngốc, trên TV đều là giả, cơm chiên sẽ không phát sáng.”

“Cậu mới ngốc.”

Lúc hai bạn nhỏ cãi nhau, Lâm Sở Trì nhìn màn hình TV lại hơi xuất thần.

Cơm chiên trứng có thể phát sáng nhìn như có hơi khoa trương, những bạn nhỏ lớn một chút rõ ràng đều biết không thể nào, nhưng trong lòng Lâm Sở Trì lại biết, cô thật sự có thể làm ra loại cơm chiên trứng này, không, phải nói là cô đã từng làm ra món ăn phát sáng.

Lúc xuyên qua tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô thông minh đã biết ngay, một số phương pháp nấu nướng tập mãi thành quen ở thế giới này hình như có hơi khoa trương, vì thế bình thường sẽ không vận dung.

Nhà ăn là nơi nấu ăn tập thể, mà nấu cơm tập thể vốn cũng không cần quá chú ý như nấu tỉ mỉ từng món, bây giờ cô cũng đã quen dùng vài cách nấu ăn đơn giản mà cơ bản để nấu món ăn.

Thế nhưng lúc xem phim hoạt hình trên TV, Lâm Sở Trì bỗng nhiên có cảm giác nhìn thấy thế giới trước xuyên qua.

Đương nhiên, không phải nói thế giới trong phim hoạt hình giống như thế giới của cô trước khi xuyên qua, mà là kiểu giống như toàn bộ thế giới đều đang vây quanh mỹ thực, phương pháp nấu ăn của mọi người đều hoa lệ mà đặc sắc.

Thực ra đừng nói là phát sáng, Lâm Sở Trì nhớ lúc đấu vòng chung kết ở cuộc thi nấu ăn thế giới, cô thành công đạt tới cảnh giới tối cao của mỹ thực, đặt tình cảm của bản thân vào trong món ăn, khiến mọi người ở đấy ngửi thấy mùi đồ ăn đều dồn dập rơi nước mắt, giám khảo thưởng thức món ăn càng thông qua món ăn nhìn thấy người và chuyện nhớ thương giấu ở trong lòng.

Lâm Sở Trì không ngốc, hồi trước cũng bởi vì sự khác biệt của hai thế giới mà cô từng nảy sinh không ít nghi hoặc, giờ khắc này xem phim hoạt hình, nếu như nói lúc ban đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng trong khi hai bạn nhỏ cãi nhau, cô chợt lóe lên suy nghĩ, mơ hồ nghĩ đến gì đó.

Sau khi bạn nhỏ hỏi câu hỏi trước đó cãi nhau với bạn thì cũng không tiếp tục hỏi cô, mà một lần nữa dời tầm mắt trở lại ti vi.

Lúc những bạn nhỏ xem ti vi có lẽ hiếm khi chăm chú lại nghiêm túc, bởi vậy cũng không ai phát hiện Lâm Sở Trì ngồi ở bên cạnh bắt đầu thất thần.

Mãi đến tận khi sắp tới giờ cơm, từng nhà bắt đầu gọi con cái về nhà ăn cơm, Lâm Sở Trì mới hoàn hồn trong tiếng bọn nhỏ nhiệt tình kéo cô về nhà ăn cơm.

“Các em phải về nhà ăn cơm, chị cũng phải về nhà mình ăn cơm, ngày mai cùng nhau chơi nữa có được không?”

Lâm Sở Trì đương nhiên không thể đi cùng với đứa nhỏ nào đến nhà ăn cơm, bèn cúi đầu dụ dỗ nói.

“Được rồi.”

Thấy cô cũng không định đến nhà ai, lúc này bọn nhỏ mới từ bỏ, ai về nhà nấy.

Nhà họ Lâm.

Mẹ Lâm đã nấu cơm xong xuôi, Lâm Sở Trì ngửi thấy mùi cơm đi thẳng vào nhà bếp rửa tay giúp đỡ bưng thức ăn cầm chén đũa.

Mấy chuyện nhỏ này cuối cùng mẹ Lâm cũng không ngăn cô không cho làm nữa, có điều lại nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy, buổi chiều con chơi không vui hả?”

“Không có.” Lâm Sở Trì khẽ lắc đầu còn cười với bà một cái.

Cô quả thật có chút tâm sự, nhưng không tới mức không vui.

Mẹ Lâm chỉ là thấy cô trở về vẻ mặt thờ ơ mới đoán có phải cô ở bên ngoài chơi không vui không, thấy cô lộ ra ý cười bèn yên lòng: “Tối hôm qua không phải con nói măng mẹ xào ăn ngon à, mẹ lại xào một dĩa, lát nữa con ăn nhiều một chút.”

Trong thôn có rừng tre, măng xem như là món ăn thông thường trong thôn, mẹ Lâm nấu măng nhiều năm như vậy, quả thật khá ngon.

“Dạ.” Lâm Sở Trì gật đầu, lúc ăn cơm tối quả nhiên gắp món nhiều nhất chính là dĩa thịt xào măng.

Mẹ Lâm dùng măng tươi nấu thịt xào măng, ăn vừa giòn vừa tươi lại sướng miệng, so sánh với nhau, đúng là thịt không ngon bằng măng, xào hơi lâu.

Tết Nguyên Đán xem như là năm mới dương lịch, ngày hôm nay món ăn trên bàn vô cùng phong phú, không chỉ có thịt xào măng, còn có cá kho, vịt nướng, canh gà cùng với bò kho do Lâm Sở Trì mang về nhà.

Sức khỏe của cha Lâm còn hơi yếu, nhưng bây giờ đã có thể điều khiển xe lăn, thêm vào lại là đón tết, cuối cùng mẹ Lâm cũng buông lỏng, để ông có thể uống ít rượu. Thật sự chỉ là một chút, phân lượng bằng đáy ly của ly rượu nhỏ.

“Tí rượu như thế uống cũng như không, uống có ý nghĩa gì?”

“Không có ý nghĩa vậy ông đừng uống.”

Cha Lâm lập tức không nói lời nào, cúi đầu nhấp một chút rượu lại gắp miếng bò kho bỏ vào trong miệng, hưởng thụ phát ra tiếng cảm thán: “Thịt bò ngon như vậy phải kèm với chút rượu mới càng ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play