*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Beta: Rya
“Vậy thì cũng không tới mức đó, cơm phần của nhà ăn số một xem như ở mức bình thường, không tới nỗi quá khó ăn.” Sau khi chàng trai đăng bài nói một lời công bằng, quyết định làm việc thiện, nói cho các sinh viên tới sau đừng bị lừa.
Các đàn em năm nhất nhìn thấy bài đăng đừng nghe những kẻ xấu bên trên dao động, trường học chúng ta có mấy nhà ăn thì chỉ có nhà ăn số một là khó ăn nhất.
Đương nhiên, lúc cuối tháng không có tiền kiến nghị đến nhà ăn số một, giá cả rẻ còn nhiều, bao no.
Lúc anh ta trả lời trong bài đăng xong xuôi, âm thầm khen mình thật sự là một đàn anh tốt đến cảm động trời đất, lại thấy có người trả lời mình.
[Anh mới là người đang dao động, nhà ăn số một rõ ràng ăn rất ngon.]
[Không thể nào không thể nào, nhìn ảnh hình nền của đàn anh cũng không tệ, anh có cần phải hẹp hòi thế không, chẳng lẽ sợ chúng em cướp nhà ăn số một với anh?]
[Anh này, người mới vừa nhìn thấy bài đăng tỏ vẻ bản thân đều bị mấy người nói tới ngơ người, nhà ăn số một rốt cuộc có ngon hay không.]
[Người vừa ăn xong hôm nay chạm vào lương tâm nói cho cậu biết, đây không phải ngon bình thường, rõ ràng rất ngon nhưng cái tên này nói không ngon, vậy chắc chắn là không muốn quá nhiều người xếp hàng.]
“Hừ thực sự là khiến ông đây tức cười, với vị đồ ăn của nhà ăn số một, ông đây phải sợ có người cướp à?” Nam sinh hiếm khi muốn làm người tốt một lần đọc bình luận trả lời cảm thấy hơi cạn lời.
Thấy anh ta vẫn chưa lướt bài đăng xong, bạn cùng phòng đang chơi game bèn hỏi thăm: “Diễn đàn trường có gì hay mà lướt hoài vậy, đến chơi game nào.”
Bỏ đi, mình cũng là kẻ tẻ nhạt mới cãi nhau với bọn họ.
Nam sinh vốn còn muốn đáp lại phát hiện quả thực đã lãng phí không ít thời gian ở trên diễn đàn, xóa hết những lời mới bấm sau đó chơi game với bạn.
Bảy giờ sáng hôm sau, Lâm Sở Trì vừa tới nhà ăn đã phát hiện mọi người đã sớm đứng trước những ô cửa khác.
“Tiểu Lâm đến rồi, có muốn ăn bánh bao nóng mới vừa hấp không?”
“Bánh quẩy mới vừa chiên này, lại ăn thêm một cái.”
“Tiểu Lâm đến rồi, ăn trứng luộc nước trà đi.”
Trong nhà ăn số một đều là bạn bè cũ ở chung mấy chục năm, quan hệ vốn không tệ, nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều vô cùng thương tiếc đối với Lâm Sở Trì, vừa thấy cô đã dồn dập bắt chuyện.
Sau khi Lâm Sở Trì nói cám ơn cũng bày tỏ mình đã ăn sáng ở nhà ăn, vẫn bị một dì trước cửa sổ số hai cưỡng ép nhét một quả trứng luộc nước trà nóng hổi vào trong tay.
Mắt thấy dì Vương trước cửa sổ số ba lại bảo cô đến ăn mì, Lâm Sở Trì mau mau nhanh chân chạy đến trước ô cửa của mình.
Trong nhà ăn, mọi người vẫn còn hiểu ngầm với nhau, ví dụ như trước cửa sổ số một bán những món ăn đựng trong chén nhỏ, bọn họ sẽ không bán bữa sáng nữa, dù sao chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa và xào rau cũng phải tốn thời gian, nhà họ Lâm đương nhiên cũng như thế.
Vì thế trước tiên không nhắc tới lầu hai, sáng sớm ở lầu một chủ yếu là trước mấy ô cửa số hai, ba, bốn, sáu đang bận bịu.
Còn trước ô cửa số năm, nhà này bán cơm chiên, nếu có sinh viên muốn ăn món này vào sáng sớm thì bọn họ cũng sẽ xào.
Lâm Sở Trì đi tới ngoài ô cửa của mình không vội vã đi vào, mà giải quyết trứng luộc nước trà trong tay mình trước.
Vỏ trứng còn chưa lột cô đã biết quả trứng luộc nước trà này không ngon, chờ lúc lột ra lòng trắng, có một cảm giác quả là như thế.
Trứng luộc nước trà luộc trong thời gian lâu lại không ngon, ăn vào thực sự rất bình thường, cũng may tuy rằng tay nghề nấu nướng của Lâm Sở Trì rất tốt, nhưng cũng không giống vài đầu bếp khác, soi mói nghiêm khắc với đồ ăn.
Cô ăn xong trứng luộc nước trà, lúc này mới đi ra sau bếp, đến xem nguyên liệu nấu ăn đã được đưa tới.
Đại học H dù sao cũng là trường học chứa mấy vạn người, dù cho nhà ăn số một là nhà ăn tồn tại dưới đáy trường học, mỗi ngày bởi vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn có hơn ngàn người tới dùng cơm, đến cuối tháng còn có thể có nhiều người hơn.
Hơn ngàn người nên nguyên liệu nấu ăn cần tiêu hao cũng không nhỏ, bởi vậy nhà ăn số một có nhà cung ứng nguyên liệu nấu ăn riêng, trên cơ bản đều là ngày trước chọn nguyên liệu nấu ăn, sáng sớm hôm sau sẽ đưa tới.
Chiều hôm qua rất nhiều sinh viên đều nói ngày mai còn muốn đến ăn cơm trứng chiên cà chua, Lâm Sở Trì cố ý bảo người ta đưa cà chua đến nhiều hơn.
Cô ngồi chồm hỗm kiểm tra chất lượng cà chua, hài lòng gật đầu, thoáng chốc lại nhìn những nguyên liệu nấu ăn khác bên cạnh.
Lâm Sở Trì là đầu bếp linh động, sau khi trải qua sự khác nhau giữa cơm tập thể trong nhà ăn và cơm bình thường, đương nhiên sẽ không kiên trì làm ngay ăn luôn, duy trì độ ngon nhất của thức ăn gì đó.
Cô khử trùng xong mặc tạp dề rồi bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, xử lý từng nguyên liệu nấu ăn cần dùng vào buổi trưa.
Nếu như bây giờ có người ở bên cạnh vây xem, sẽ phát hiện nhìn cô xử lý nguyên liệu nấu ăn thật sự là một chuyện vui tai vui mắt, trong sự gọn gàng kèm theo vẻ thong dong, cô tự có một động tác trật tự của mình, khiến lòng người có thể lắng đọng theo.
Lúc cô bận rộn xử lý nguyên liệu nấu ăn còn có một khúc nhạc dạo ngắn, khoảng tám giờ thậm chí có sinh viên chạy đến trước ô cửa muốn mua cơm.
Lúc đó Lâm Sở Trì sửng sốt mới mở miệng: “Nào có chuyện sáng sớm ăn cơm phần chứ?”
“Cũng không ai quy định sáng sớm không thể ăn cơm phần.”
Lâm Sở Trì ngẫm lại quả thực không ai quy định, thế nhưng bây giờ đừng nói cơm phần, dù là gạo cũng chưa bắt đầu vo, chỉ có thể như nói với cô ấy đúng sự thật.
“Được rồi, vậy buổi trưa em trở lại.”
Lâm Sở Trì nhìn theo cô ấy thất vọng rời đi, hơi buồn cười lắc đầu một cái rồi tiếp tục bắt đầu bận túi bụi.
Hơn chín giờ, cô rốt cuộc cũng bắt đầu nấu cơm.
Trong nhà ăn dùng nồi cơm điện, may là trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua từng gặp thứ này khi giao lưu tay nghề nấu nướng với một người ở khách sạn nào đó, lúc đó bởi vì tò mò nên hỏi, bây giờ trái lại có thể dùng tới kinh nghiệm của đối phương chỉ dạy.
Nếu muốn nấu cơm ngon, đầu tiên phải chú ý số lần vo gạo, vượt qua ba lần trở lên sẽ giảm thiểu mùi gạo, tiếp đó trước khi nấu có thể ngâm cho gạo nở, gạo đã hấp thu nước nấu sẽ mềm ẩm hơn.
Mà dùng nồi cơm điện nấu cơm, ngoại trừ phải chú ý tỉ lệ gạo và nước, lúc nấu còn có thể nhỏ vài giọt dầu ăn, như vậy nấu xong độ óng ánh của cơm sẽ rất đẹp, trông càng thêm lấp lánh ngon miệng.
Sau khi nấu cơm, cô xoay người bắt đầu xào rau.
Trước tiên xào mấy nồi thịt xào dưa chua và măng chứa đầy hai thau to, sau đó Lâm Sở Trì bắt đầu đổi một món ăn.
Từ những nguyên liệu nấu ăn như thịt sợi, măng thái sợi, cà rốt thái sợi, ớt xanh thái sợi bên tay bên tay cô thì cũng không khó đoán ra, có lẽ cô muốn làm món thịt sợi sốt vị cá.
Thịt thái sợi sốt vị cá là một món bắt cơm, dùng để làm cơm xào không thể thích hợp hơn.
Kỳ thực ban đầu thịt thái sợi sốt vị cá chỉ có thịt, chỉ là phát triển đến bây giờ, bán trong nhà hàng đều bỏ thêm ớt xanh thái sợi, cà rốt thái sợi.
Lâm Sở Trì đều biết làm hai kiểu, có điều nếu bán cơm phần chắc chắn vẫn nên kết hợp chạy mặn thì tốt hơn, cho nên hiện tại món cô làm là kiểu sau.
Hạ lửa nhỏ sau đó bỏ hành gừng tỏi vào xào thơm, chuyển lửa to bỏ thịt sợi đã xử lý từ trước vào trong nồi, mùi thịt nồng nàn trong nháy mắt bay ra.
Lúc bắt đầu làm món này độ lửa rất quan trọng, nguyên do đang xào rau lại để lửa lớn là vì bảo đảm giữ được độ mềm của thịt.
Chỉ xào thịt đã rất thơm, đợi khi cho nấm mèo thái sợi màu đen, cà rốt thái sợi màu đỏ, măng thái sợi màu vàng, ớt xanh thái sợi màu xanh cùng với nước dùng cô đã nêm nếm từ trước, mùi thơm đặc biệt của thịt thái sợi sốt vị cá dần dần tỏa ra.
Sau khi món ăn ra nồi, màu sắc đỏ hồng ngon mắt, trên tất cả nguyên liệu nấu ăn đều bao bọc nước luộc màu đỏ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Lúc Lâm Sở Trì không ngừng động tác tiếp tục xào nồi tiếp theo, mùi thơm cuồn cuộn không ngừng bay ra từ ô cửa số bảy khiến người trong ô cửa số năm và số sáu gần cô nhất thèm không chịu nổi.
“Thơm quá, đang làm thịt thái sợi sốt vị cá nhỉ?”
“Trước đây đúng là không biết con gái của lão Lâm thậm chí còn có tay nghề giỏi như vậy.”
“Ngửi mùi thôi mà tôi cùng đói bụng, nếu không thì trưa nay chúng ta sang ăn cơm phần của Tiểu Lâm đi.”
“Tôi thấy được đó.”
Trước ô cửa số sáu bán bánh cuốn, lúc này đã không còn sinh viên nào đến ăn bánh cuốn, hai vợ chồng nói chuyện phiếm hai câu, trái lại đã quyết định xong bữa trưa từ sớm.
Khi đã vượt qua mùi thơm của món thịt xào dưa chua và măng, chịu đựng mùi thơm của thịt thái sợi sốt vị cá thì mùi thơm của trứng chiên cà chua ập tới, khiến bụng của bọn họ thèm thuồng tới mức đói bụng.
“Sắp mười một giờ, chúng ta đi gọi cơm ngay bây giờ đi.”
“Được.”
Hai vợ chồng mới đi ra từ bên trong đã đụng vào người trước ô cửa số năm, hai bên liếc mắt nhìn nhau sau đó đều không nhịn được bật cười.
Lúc Lâm Sở Trì nhìn thấy bọn họ thì có chút kinh ngạc, biết đám người tới ăn cơm, lập tức bắt đầu múc cơm.
Cô vốn không chịu lấy tiền, nhưng với tình huống hiện tại của nhà họ Lâm, bọn họ làm sao có thể chiếm hời, lấy lý do nếu cô không lấy tiền lần sau cũng ngại lại đây ăn, vẫn đưa tiền cho cô.
Bọn họ vừa mới đi, mấy người của ô cửa khác cũng đều ăn ý lại đây, hiển nhiên đều đã ăn ngán cơm của mình, bị tay nghề của Lâm Sở Trì hấp dẫn.
Hôm qua dì Vương đã ăn hai món khác của cô, ngày hôm nay chọn phần cơm kèm thịt thái sợi sốt vị cá.
Bề ngoài của thịt thái sợi sốt vị cá không cần phải nói, chỉ nhìn đã thấy hấp dẫn, ăn vào trong miệng càng tuyệt vời, trước ngọt sau chua, lúc nhấm nháp có thể nếm ra được trong vị mặn có vị cay, thịt sợi vừa mềm vừa trơn không nói, món ăn kèm cũng cực kỳ sướng miệng.
Thịt thái sợi sốt vị cáDì Vương cảm thấy món thịt thái sợi sốt vị cá này không giống với món bình thường mình ăn, khi so sánh quả thực không biết ngon bao nhiêu lần.
“Sao món gì đến tay Tiểu Lâm cũng có thể nấu ngon như vậy.”
“Đúng vậy, xưa nay tôi chưa từng ăn món thịt thái sợi sốt vị cá ngon như thế.”
Bọn họ bà một câu tôi một câu khen lấy khen để, mãi đến tận khi nhìn thấy Lâm Sở Trì còn muốn tiếp tục xào thức ăn, lúc này mới vừa im lặng múc cơm phần vừa về ô cửa của mình.
Dì Vương tuột lại cuối cùng, nhìn thấy trước ô cửa số bảy bày nhiều món ăn như vậy, cảm thấy hôm nay không cần mình múc cơm giùm mới rời đi trước, nghĩ sau này chú ý nhiều hơn, nếu như cô không làm kịp mới quay lại giúp đỡ.
Bọn họ đi rồi, Lâm Sở Trì tiếp tục nấu mấy nồi đồ ăn mới ngừng tay, có điều lúc chờ đám sinh viên lại đây cũng không nhàn rỗi, cầm một khúc cà rốt tiện tay chạm trổ, luyện tập kỹ năng dùng dao.
Lúc một đóa hoa chạm trổ xong nhanh chóng, đã có không ít sinh viên xông về phía cửa chính của nhà ăn số một, người chạy nhanh nhất lại là một nữ sinh.
Nữ sinh không phải người khác, chính là Điền Điềm đã ăn cơm thịt xào dưa chua và măng hồi trưa hôm qua, ban đầu định buổi chiều đến ăn cơm phần, ai biết chị họ cô ấy cứ nhiệt tình dẫn cô ấy đi ra ngoài trường ăn bữa tối.
Mùi vị của quán ăn ngoài trường đúng là rất ngon, nhưng Điền Điềm vẫn cảm thấy cơm phần của nhà ăn số một ngon hơn, thế nên ngày hôm nay vừa đến giờ cơm đã lập tức chạy tới.
Lúc cô ấy đến ô cửa số bảy thì nhìn thấy Lâm Sở Trì đang khắc hoa, trong lòng “Oa” một tiếng, có điều kiêng kỵ Lâm Sở Trì cầm dao trong tay nên không dám kêu lên, tránh cho hại người ta cắt trúng tay.
Lâm Sở Trì phát hiện có sinh viên đến, tốc độ lập tức tăng nhanh, trong mười mấy giây tiện tay để dao gọt hoa quả và củ cà rốt đã khắc xong qua một bên.
“Chị gái nhỏ, chị thật lợi hại.”
Điền Điềm thấy cô ấy có thể sử dụng cà rốt khắc hoa thì thôi, lại có thể tăng tốc, trong mắt lộ ra sùng bái, cảm thấy nếu như đổi thành mình, đừng nói khắc được hoa đẹp như thế, mà có lẽ bàn tay đã chung một màu với củ cà rốt rồi.