*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Beta: Rya
Ngô Hữu Sáng không trả lời hai vị đầu bếp riêng, mà giới thiệu hai bên trước.
Hai vị đầu bếp riêng đó một người họ Cao, một người họ Hoàng, vóc người đều hơi phệ, ngược lại rất giống dáng vẻ của đầu bếp tiêu chuẩn.
Trước khi xuyên không, Lâm Sở Trì không ít lần bị người trong ngành nghi ngờ bởi vì tuổi tác và giới tính, xưa giờ cô lười dùng lời nói để phân bua, dù sao thì chuyện tài nghệ nấu nướng này, ra tay mới có thể chứng thực.
Cô không phân bua, Cố Hoài Dục là người mời cô tới đồng thời cũng đã nếm qua tài nghệ của hai bên, lại không hề khách sáo nói: “Đầu bếp Lâm là người tôi mời tới giúp, tôi đã nếm qua tay nghề của cô ấy, không chỉ hơn hai vị một bậc thôi đâu.”
So sánh với cái lưỡi độc trong chương trình giải trí trước đây, anh nói vậy không tính là gì, cũng chỉ nói thật mà thôi.
Thế nhưng rơi vào tai hai vị đầu bếp họ Cao và họ Hoàng lại cực kỳ chói tai, dù sao thì nghe xem anh nói cái gì, “hơn một bậc” đã đành, còn “không chỉ hơn một bậc”.
“Vậy hôm nay chúng tôi phải mở mang thử tầm mắt.” Cao sư phụ nghiêm mặt trông không được vui lắm.
Hoàng sư phụ không biểu hiện rõ ràng như ông ta, nhưng hiển nhiên cũng rất không phục.
“Cá trắm ở đâu?” Lâm Sở Trì không quan tâm thái độ của hai người họ, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Ngô Sáng Hữu đích thân dẫn cô đến bể cá nuôi cá, chỉ con cá trắm bên trong hỏi: “Không biết số cá này có phù hợp yêu cầu của cô không?”
Nhà họ Ngô không chỉ nhà bếp lớn, thậm chí còn có bể cá lớn chuyên môn nuôi thủy sản, khi biết cô muốn dùng cá trắm, bèn chuẩn bị trước rất nhiều cá trắm to tươi sống nuôi bên trong.
Nấu thanh ngư ngốc phế, ít nhất cần cá trắm năm cân trở lên, lấy gan ra mới có thể dùng, trong bể cá đều là cá trắm năm sáu cân trở lên, hơn nữa trông rất hoạt bát, dĩ nhiên không có vấn đề.
Hai người Cao, Hoàng nhìn thấy cô gật đầu liền đích thân ra tay cầm lưới bắt cá, bày ra dáng vẻ đợi xem trò cười.
Theo họ, cá trắm từ năm sáu cân trở lên không phải là cá mà một cô gái có cổ tay mảnh khảnh như Lâm Sở Trì có thể tùy tiện bắt được, càng đừng nói sau khi vớt xong còn phải giết cá.
Cố Hoài Dục không có suy nghĩ như họ, nhưng loại việc phí sức này không thể để một mình cô làm được, cho nên cho dù có hơi ghét mùi tanh của cá, anh vẫn vô thức đi lên vài bước.
Thế nhưng vốn không cần anh giúp, Lâm Sở Trì vung lưới xuống liền bắt ra một con cá, quăng vào trong chậu lớn đã chuẩn bị ở bên cạnh. Động tác của cô nhẹ bâng thậm chí khiến người ta không nhìn ra, cá mà cô quăng ra là đặc biệt lựa chọn chứ không phải tùy ý bắt bừa.
Làm sao có thể chứ.
Hai người Cao, Hoàng nhìn thấy cô bắt cá nhẹ nhàng như thế cũng có hơi nghi ngờ cá trong bể có phải sắp chết rồi không, nếu không sao ngay cả phản kháng cũng không có. Phải biết khi cá rời khỏi nước đều sẽ điên cuồng tung lắc tránh né, đâu thể ngoan ngoãn bị bắt.
Ôm suy nghĩ này, họ sải bước đi tới trước chậu lớn ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra cá được bắt ra, thế nhưng tay còn chưa chọc lên thân cá, cá trắm trong chậu đã búng lên hất đuôi lên mặt họ.
Hai người đau mặt không thể gạt mình đây là cá chết được, đứng dậy nhìn chằm chằm Lâm Sở Trì, kết quả phát hiện con cá hoạt náo ở trong hồ vừa bị cô bắt lên đã ngoan ngoãn, thậm chí lúc cô thả lưới xuống còn cho người ta một ảo giác cá chủ động chui vào.
Lẽ nào gặp ma rồi.
Khi hai người Cao, Hoàng đang nghi ngờ cuộc đời, Lâm Sở Trì đã bắt xong cá cần thiết, chuẩn bị giết cá lấy gan.
Vào lúc cô thả lưới xuống, hai người không tin tà cầm lưới cá thử bắt cá trong hồ, kết quả con cá đó giãy giụa tới mức cầm hai tay mới cầm được, thậm chí còn tạt cho họ một mặt nước.
Cá còn phân biệt đối xử hay sao.
Hai người Cao, Hoàng ngượng ngùng lau nước trên mặt, nghĩ tới cho dù Lâm Sở Trì giỏi bắt cá, chuyện giết cá tanh máu như thế không phải chuyện mà một cô gái như cô làm tốt được, lại tiếp tục chuyển dịch tầm nhìn sang.
Đồ dùng trong bếp được chuẩn bị rất đầy đủ, lúc này Lâm Sở Trì đã đeo tạp dề chống nước, chọn con dao vừa tay bắt đầu ra tay giết cá.
Ngô Sáng Hữu thèm thuồng, nhưng trong lòng vẫn đặt hiếu thuận làm đầu, nghĩ vẫn nên bưng tới trước mặt ông nội xác nhận một chút: “Đầu bếp Lâm quả nhiên là đầu bếp giỏi, tôi sẽ…”
Anh ta còn chưa nói xong, bên ngoài nhà bếp truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng nhắc nhở của cha anh ta: “Chậm thôi, cẩn thận”.
Nhóm người trong bếp vô thức quay đầu, nhìn thấy cha Ngô dìu ông cụ Ngô đi tới.
“Ngài Ngô, cụ Ngô.”
Hai vị Cao, Hoàng chào, Ngô Sáng Hữu và Cố Hoài Dục đồng thời đi lên giúp đỡ dìu ông cụ.
“Cha sao cha lại đưa ông nội tới nhà bếp?” Ngô Sáng Hữu khó hiểu.
Cha Ngô còn chưa nói, ông cụ Ngô đã vùng vẫy khỏi tay hai tiểu bối, tập tễnh đi về phía thanh ngư ngốc phế.
“Cá.”
Lâm Sở Trì là người gần thanh ngư ngốc phế nhất, thấy ông cụ đi tới liền muốn trực tiếp vươn tay bắt lấy, vội vàng lấy thìa từ bên cạnh đặt vào trong tay ông cụ.
Đặc điểm của món ăn này là mềm, dùng thìa ăn là tốt nhất.
Tay ông cụ hơi run, nhưng có thể tự cầm chắc thìa, đưa thìa vào trong đĩa.
Gan cá giống như vàng được múc vào trong thìa, mềm tới mức có thể thoáng nhìn thấy nó lay động, đồng thời tỏa ra mùi thơm mê người.
Từ trong động tác của ông cụ, mọi người đều đã đoán được món ăn khiến ông nhớ mãi không quên, cho dù đãng trí vẫn luôn nói bên miệng chính là món thanh ngư ngốc phế này.
Khi ông cụ cầm thìa múc một miếng gan cá, Ngô Sáng Hữu chuyển ghế tới đặt phía sau ông cụ, Cố Hoài Dục thì dìu ông ngồi xuống.
Lúc này trong mắt ông cụ Ngô chỉ có thanh ngư ngốc phế trong tay, vừa ngồi xong đã cúi đầu đưa gan cá vào trong miệng.
Lúc ông cụ thưởng thức, cả nhà bếp đều im lặng, hai người Cao, Hoàng nhìn ông, trông còn kích động hơn người nấu ăn là Lâm Sở Trì.
Có thể khiến ông cụ quên tên món ăn nhưng vẫn nhớ “mềm”, có thể biết được món thanh ngư ngốc phế này rốt cuộc mềm tới cỡ nào, khen nó một câu “mềm như tủy não” thật sự không hề quá. Thậm chí ăn vào trong miệng còn chưa kịp thưởng thức tỉ mỉ, gan cá đã tan, chỉ còn lại dư vị ngập khoang miệng khiến người ta hồi vị.
Mỹ vị của thanh ngư ngốc phế đánh thức ký ức trong lòng ông cụ Ngô, đôi mắt vẩn đục già nua bỗng nhiên khôi phục vài phần minh mẫn.
“Cha.”
Mấy đời tổ tiên của ông cụ Ngô đều là đầu bếp, tới đời ông nội ông cụ cuối cùng không cần làm thuê cho người khác nữa, mà dùng tích lũy trong nhà mở một khách sạn. Ông ấy vốn kế nghiệp cha kế thừa khách sạn trong nhà, nhưng sinh vào thời đại sông núi tan nát như thế, hễ là thanh niên có chí, ai lại không có vài phần tòng quân báo quốc.
Là con một trong nhà, ông cụ Ngô từng rối bời, từng đau khổ, ông cụ không sợ chết, nhưng lại sợ lần đi này sẽ không thể quay lại tận hiếu nữa.
Không ai hiểu con bằng cha, dĩ nhiên cha Ngô nhìn ra tâm tư của con trai vốn không nằm trong việc học nấu ăn, cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn ủng hộ giấc mộng của con trai.
Không ai có thể nhìn thấy tương lai, ở cái thời rúng động bất an đó, phân ly có thể đồng nghĩa với vĩnh biệt. Trước khi con trai đi, cha Ngô lén lút giấu phần lớn tích lũy trong nhà vào trong hành lý ông cụ, đích thân ra tay nấu một bàn thức ăn tiễn biệt thịnh soạn cho ông cụ, thanh ngư ngốc phế chưa từng ăn qua chính là món ăn khắc sâu trong ký ức của ông cụ nhất.
Thanh ngư ngốc phế là một món mới do cha Ngô học được không lâu trước, ông nghe con trai khen ngon, lập tức bày tỏ đợi khi ông cụ về sẽ nấu cho ông cụ tiếp.
Tám năm sau, ông cụ Ngô trải qua sinh tử, cuối cùng vẫn về tới quê nhà, nhưng khách sạn trong nhà đã không còn, người hứa đợi ông cụ về nấu thanh ngư ngốc phế cho ông cụ cũng nuốt lời.
Quả thực muốn nấu thanh ngư ngốc phế không hề dễ, nhưng nếu ông cụ thật sự muốn ăn, cũng không phải hoàn toàn không tìm được người nấu, nhưng món ăn này là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ông cụ, cho nên cho dù ở trước mặt con cháu, ông cũng chưa từng nhắc tới.
Chính vì như vậy, khi ông mất trí, cuối cùng đã nói ra nỗi nhớ nhung lớn nhất trong lòng, con cháu lại không hiểu, chỉ biết tìm các đầu bếp giỏi chế biến cá cho ông ấy.
“Ông nội.”
“Cha.”
Nhìn thấy ông cụ bỗng nhiên đầm đìa nước mắt, hai cha con nhà họ Ngô đều vội vàng ngồi xổm trước mặt ông, vừa lau nước mắt cho ông vừa lo lắng nhìn ông.
“Sáng Hữu.” Ông cụ Ngô đưa mắt nhìn con trai, cuối cùng dừng trên người cháu trai.
Ngô Sáng Hữu thấy ông cụ lại nhận ra mình, hơi kích động: “Ông nội, là cháu, ông có chỗ nào không khỏe không.”
Ông cụ Ngô khẽ lắc đầu, ánh mắt nhanh chóng chuyển tới đĩa thanh ngư ngốc phế đó.
Cha của ông cụ rất có thiên phú nấu ăn, bất luận là món gì chỉ cần ông ấy nếm qua một lần, rất nhanh đã có thể mày mò làm ra, thậm chí qua sự cải tiến của ông ấy, hương vị sẽ càng ngon hơn. Phần thanh ngư ngốc phế trước mắt này ngang ngửa với hương vị trong ký ức của ông cụ, thậm chí trong thoáng chốc còn khiến ông cụ như thể quay lại quá khứ.
“Đây là do ai nấu?”
Ông cụ nói, Cố Hoài Dục đi lên chào ông cụ trước, sau đó mới giới thiệu Lâm Sở Trì cho ông cụ.
“Hoài Dục cũng ở đây à.” Ông cụ Ngô nhìn cháu trai của bạn tốt, quan sát từ trên xuống dưới thấy anh trông vạm vỡ khỏe khoắn, khí sắc cũng rất tốt, lúc này mới yên tâm dời tầm mắt sang bên cạnh.
Cả đời này của ông cụ đã trải qua quá nhiều chuyện, dĩ nhiên sẽ không vì tuổi tác của Lâm Sở Trì mà nghi ngờ gì, ngược lại khen: “Quả nhiên là giang sơn nhân tài đời nào cũng có, hôm nay thật sự cảm ơn cô gái đã nấu món ăn này cho ông.”
“Cụ quá khen rồi.” Lâm Sở Trì khách sáo nói.
Hai người Cao, Hoàng vốn muốn hỏi thanh ngư ngốc phế có mùi vị thế nào, nhưng cảm nhận được trên người ông cụ tỏa ra bi thương, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Trong bếp nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ còn ông cụ Ngô ăn thanh ngư ngốc phế, thi thoảng thìa chạm vào đĩa phát ra tiếng.
Ông ấy ăn rất nghiêm túc, cho dù răng đã không còn tốt, nhưng vẫn ăn hết, ngay cả măng dùng để phối kèm trong đĩa cũng không còn.
Món ăn này không thêm nước lúc xào, mà dùng nước thịt, cho nên lúc vào miệng rất ngọt nước, gan cá ăn vào còn hơn ngon cả gan ngỗng.
Thứ mà ông cụ Ngô ăn không chỉ là hương vị, còn có nỗi tiếc nuối và tình cảm bao hàm trong món ăn này, tuy ông ấy không khóc nữa nhưng vành mắt đã đỏ au.
Nếu không phải thực sự quá bi thương, có lẽ sẽ không có ông cụ nào muốn khóc trước mặt con cháu, nhưng lúc này ông cụ đã hoàn toàn không nghĩ tới những điều này nữa.
Tới độ tuổi của ông cụ, cho dù bác sĩ đều sẽ nói ông ấy muốn ăn gì thì cho ông ấy ăn cái đó, cho nên cho dù nhìn ra ông có xu thế ăn hết đĩa thức ăn trước mặt cũng sẽ không có ai lên tiếng ngăn cản.
Cuối cùng cũng ăn xong thanh ngư ngốc phế, miếng gan cá cuối cùng vào miệng, vào khoảnh khắc nó tan ra, ông cụ đặt thìa xuống đồng thời nhắm mắt lại.
Người có mặt tại đây đều cả kinh, cha con nhà họ Ngô lập tức sợ hãi tới mức tim như thoát khỏi lồng ngực, may mà rất nhanh phát hiện ông cụ không mất đi hô hấp, lúc này mới yên tâm.
“Ông nội.”
Ngô Sáng Hữu thử gọi khẽ một tiếng, thấy ông cụ nhắm mắt giống như đã mệt, lại giống như không muốn màng tới ai cả, không nhịn được nhìn sang cha mình.
Cha Ngô trực tiếp xoay người lấy xe lăn tới, đưa ông cụ lên xe lăn chuẩn bị đẩy ông đi nghỉ ngơi.
“Con chiêu đãi Hoài Dục và khách đàng hoàng.” Trước khi đi, ông dặn dò con trai một câu.
Hai cha con rời khỏi nhà bếp, không khí trong bếp vẫn mang theo vài phần cảm xúc bi thương còn lưu lại từ trên người ông cụ Ngô, thế nên không có ai lập tức lên tiếng.
Cuối cùng là chủ nhân Ngô Sáng Hữu lên tiếng cảm ơn Lâm Sở Trì trước, giữ cô và Cố Hoài Dục ở lại dùng bữa tối.
Lâm Sở Trì vốn định từ chối, ai biết hai người Cao, Hoàng đi lên nhiệt tình níu kéo, bày tỏ muốn mời cô nếm thử tay nghề của họ, cuối cùng vẫn là thịnh tình khó khước từ.
“Vốn dĩ không nên làm phiền đầu bếp Lâm nữa, nhưng vừa nãy món thanh ngư ngốc phế đó thực sự khiến người ta thèm thuồng.” Ngô Sáng Hữu vốn mời cô và Cố Hoài Dục uống trà đợi ăn cơm ở phòng khách, thấy cô muốn trao đổi kỹ năng bếp núc với hai người Cao Hoàng ở nhà bếp, khách sáo hai câu rồi cùng Cố Hoài Dục rời đi.
“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nếu không phải cậu mời đầu bếp Lâm đó tới, e là chúng tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới thứ ông nội muốn ăn là gan cá chứ không phải là thịt cá.” Anh ta nghĩ tới trước đây tìm người chế biến cá cho ông nội, hầm nấu xào hấp gì đó, trong lòng cảm thấy may mắn.
“Tôi cũng không làm gì.”
Cố Hoài Dục theo anh ta cùng tới phòng thăm ông cụ Ngô, biết ông cụ đã ngủ, bác sĩ gia đình nói chỉ là dao động cảm xúc quá lớn, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao, cuối cùng họ mới yên tâm.
Sau đó Ngô Sáng Hữu ở bên ông cụ, anh nghĩ ngợi lại quay lại nhà bếp.
Trong bếp, theo thỉnh cầu của hai người Cao, Hoàng, Lâm Sở Trì nấu lại một phần thanh ngư ngốc phế.
“Có muốn nếm thử không?” Lâm Sở Trì thấy anh tới thuận miệng hỏi.
Vừa nãy Cố Hoài Dục rất có hứng thú với món ăn này, gật đầu nhận thìa do cô đưa tới nếm thử.
Trước đó, anh không hiểu vì sao ông cụ Ngô nhắc tới món ăn này chỉ nhớ chữ mềm, đợi khi cảm nhận được gan cá tan trong miệng, khiến người ta chưa tận hứng, hồi vị vô biên, quả thực khiến người ta khó mà quên.
“Chính là vị này, nước sốt đậm vị, mềm như óc tủy, ăn vào còn ngon béo hơn cả gan ngỗng.”
“Quả nhiên là mỹ vị nhân gian, so với món ăn này, gan ngỗng cũng chẳng là gì.”
Thanh ngư ngốc phếSo với Cố Hoài Dục, hai người Cao, Hoàng vô cùng kích động.
“Đầu bếp Lâm, sư phụ của cô là ai.”
“Là ông nội tôi.”
“Hóa ra là kế thừa gia đình, chẳng trách cô còn trẻ mà tay nghề đã tốt như thế, cách dùng dao đó, không có mấy chục năm tuyệt đối không học ra được.”
Khi họ hỏi thân phận của ông nội cô, dĩ nhiên Lâm Sở Trì không thể nói ông nội trước khi xuyên không, chỉ có thể nói ông nội của nguyên thân.
Ông cụ Lâm cũng là đầu bếp lợi hại, nhưng danh tiếng của ông ấy cũng không lớn tới mức ai ai cũng biết, ít nhất, hai người Cao, Hoàng không biết.
Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, hai người Cao, Hoàng cũng muốn thể hiện tay nghề trước mặt cô, tốt xấu cũng cho cô biết, họ có thể làm đầu bếp riêng ở nhà họ Ngô cũng có vài phần bản lĩnh thật trên người.
Do nấu thanh ngư ngốc phế, khiến bây giờ trong bếp có rất nhiều cá trắm được làm thịt xong, để không lãng phí, bữa tối hôm nay chính là bữa tiệc toàn cá.
Cố Hoài Dục cảm thấy nhìn cô nấu ăn là một loại hưởng thụ, nếm thanh ngư ngốc phế xong cũng không đi.
Vốn dĩ anh còn muốn hỗ trợ, dù sao thì không giúp được nấu nướng, giúp đưa đồ không thành vấn đề, kết quả phát hiện hình như không giúp được gì, bởi vì cả quá trình cô nấu ăn giống như có tiết tấu của riêng mình.
Phát hiện giúp đỡ ngược lại sẽ ảnh hưởng tiết tấu của cô, Cố Hoài Dục tự giác lùi lại vài bước, đáy mắt lộ ra vài phần ánh sáng.
Nói thật, cũng không biết có phải vì anh ít kiến thức không, thật sự là lần đầu tiên phát hiện có người nấu ăn còn có thể mang theo tiết tấu, thậm chí khiến anh có ảo giác nghe thấy tiếng nhạc.
Anh dùng đáy mắt quét qua hai vị đầu bếp còn lại, phát hiện tuy động tác của họ cũng rất nhanh nhẹn nhưng không có tiết tấu như trên người Lâm Sở Trì.
Đại khái là cảm thấy thú vị, Cố Hoài Dục luôn đặt mắt lên người Lâm Sở Trì, trong đầu thậm chí còn xuất hiện một số linh cảm giai điệu.
Lâm Sở Trì múc cá kho ra liền chú ý tới ánh mắt chuyên chú của anh, vô thức cảm thấy anh đói, trực tiếp đựng hai miếng cá lẻ cuối cùng trong nồi vào bát nhỏ đưa tới.
Dưới phông nền của bát sứ trắng, miếng cá kho trông càng thêm rực rỡ mê người.
Cố Hoài Dục chỉ có khi bé bà nội còn sống mới có đãi ngộ ăn vụng này, sau khi hơi mất tập trung mới nhận bát từ trong tay cô.
Cá kho không mềm như thanh ngư ngốc phế, nhưng rất ngon, bề mặt cá đậm vị thơm mềm, thịt cá bên trong mềm mại thấm vị.
“Tôi nói sao lại không thấy cậu đâu, hóa ra là trốn ở đây ăn vụng.”
Xác định sức khỏe của ông nội không có vấn đề gì, Ngô Sáng Hữu cũng yên tâm, cũng không tiện bỏ mặc Cố Hoài Dục, kết quả tìm trong tìm ngoài một vòng mới phát hiện anh lại chui vào trong nhà bếp.
“Tôi đang thử món.” Thử món sao có thể tính là ăn vụng.
Cố Hoài Dục nói xong liền tiếp tục ăn.
Nhìn thấy anh ăn ngon như thế, Ngô Sáng Hữu cũng hơi thèm, nhịn mãi cuối cùng vẫn không nhịn được, cũng nếm thử.
Chẳng trách anh ta không kiềm chế được, thực sự tay nghề của Lâm Sở Trì quá tốt, cộng thêm trước đó anh ta bị món thanh ngư ngốc phế làm cho thèm nhỏ dãi, bây giờ sao có thể nhịn được nữa.
“Đây đúng là đầu bếp cậu mời từ nhà ăn trường về à.” Ngô Sáng Hữu nhớ tới lời anh nói trước đó, có hơi khó tin, nhà ăn trường lại có đầu bếp giỏi như vậy sao.
“Đương nhiên.”
“Tay nghề tốt như vậy, ở trường đại học đáng tiếc quá, cô ấy có suy nghĩ làm đầu bếp riêng hoặc nếu cô ấy muốn đến khách sạn năm sao, tôi cũng có thể giới thiệu giúp cô ấy.”
Cố Hoài Dục ung dung giải quyết xong cá kho trong tay, đặt bát đũa xuống mới nhìn anh ta: “Mỗi ngày chú họ của tôi đều trông đến chỗ cô ấy ăn cơm.” Lời phía sau anh không nói, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Hóa ra là đầu bếp trong trường chú Cố, tôi nói sao cậu bỗng nhiên quên được đầu bếp nhà ăn.”