Cô nhóc này, cơm của nhà ăn số một chị cũng không phải chưa từng ăn, có thể ăn ngon chỗ nào.
Chị họ Điền Điềm thấy em họ mình chỉ lo ăn cơm không rảnh nói chuyện với mình, trong lòng có hơi buồn cười.
“Hình như tớ nghe thấy em họ cậu khen cơm của nhà ăn số một, con bé nói nghiêm túc à?”
Bạn bè nghe thấy nội dung cuộc gọi vừa nãy của cô ấy, giọng điệu lộ ra sự không chắc chắn.
“Con bé đúng là khen cơm của nhà ăn số một, giờ tớ cũng nghi ngờ rốt ruột cơm mà dì tớ nấu khó ăn cỡ nào mà có thể khiến đứa em họ đáng thương của tớ cảm thấy cơm ở nhà ăn số một ngon.” Vẻ mặt chị họ Điền Điềm dở khóc dở cười.
Cô ấy và dì không ở chung một tỉnh, bình thường nơi ở chung nhiều nhất cũng là nhà ông bà ngoại, vì thế thật sự không biết rõ cơm của nhà dì có ngon hay không, bấy giờ chỉ là suy đoán.
“Nhà ăn số một cũng cảm thấy ngon, em họ cậu mà đến nhà ăn khác ăn, còn không biết vui vẻ đến mức nào.”
Người bạn nói xong chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, tối hôm qua tớ rảnh rỗi dạo diễn đàn trường thấy có người đăng bài lừa sinh viên mới, nói nhà ăn ngon nhất của trường học chúng ta chính là nhà ăn số một, phía dưới còn có một loạt bình luận thiếu đức phụ họa theo, nói cứ như thật, lẽ nào em họ cậu cũng nhìn thấy bài đăng ấy cho nên mới chạy đến nhà ăn số một?”
Chị họ Điền Điềm nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra mở diễn đàn trường, quả thật nhìn thấy bài đăng đó ở trang đầu.
Cô ấy đọc sơ qua một lần, phát hiện đúng là đám sinh viên cũ kia đang ra sức khen ngợi nhà ăn số một, giống như bình thường ghét bỏ nhà ăn số một không phải bọn họ vậy.
“Đám người này thật là nhàm chán.”
Chị họ Điền Điềm lắc đầu một cái, quyết định chờ buổi tối vẫn nên dẫn em họ đi ăn vài món ngon, đừng để đứa nhỏ khờ khạo đáng thương này tưởng nhà ăn số một là báu vật.
Trong nhà ăn số một, Điền Điềm còn không biết chị họ coi cô ấy là một cô nhóc đáng thương, sau khi cô ấy giải quyết xong một chén thịt xào dưa chua và măng đầy tràn thậm chí có hơi khiếp sợ, hoảng sợ vì mình có thể ăn hết một chén cơm to như thế.
“No quá.”
Cô ấy vỗ nhè nhẹ lồng ngực rồi lập tức chụp hình cái chén không gửi cho mẹ mình xem, nói cho bà ấy biết cơm trong nhà ăn trường mình ngon cỡ nào, bản thân lại ăn hết sạch sành sạch một chén to như thế.
Rõ ràng đã ăn no, thế nhưng lúc chia sẻ mùi vị cơm trưa với mẹ, cô ấy nhớ lại vị chua cay ngon lành trong miệng, cảm thấy còn chưa hết thòm thèm.
Buổi tối tới ăn một bữa nữa là được rồi.
Người mới ăn cơm trưa xong đã đưa ra quyết định.
Lúc cô ấy ăn cơm xong, Lâm Sở Trì đã xào hai nồi thức ăn nữa, sinh viên xếp hàng phía sau rốt cục có thể ăn được cơm chan sốt thơm ngào ngạt.
Lúc bọn sinh viên xếp hàng đã thèm không chịu nổi rồi, sau khi lấy được bữa ăn động tác vô cùng nhất trí, đều là tìm chỗ gần đấy ngồi xuống lập tức vùi đầu ăn, đến khen ngợi cũng để hết ở trong lòng, hoàn toàn không rảnh nói ra.
Lúc này nếu như trò chơi hóa nhà ăn số một, như vậy trên đầu đám sinh viên đang ngồi nhất định sẽ hiện lên một đống nhắc nhở “giá trị sung sướng + 1”.
Lúc ăn cơm không rảnh, ăn xong rồi ngược lại có sinh viên không nhịn được, còn cố ý chạy đến trước ô cửa số 7 khen vài câu.
Người múc đồ ăn ở trước cửa sổ vẫn là dì Vương, nghe vậy lập tức nhiệt tình chào mời: “Thích ăn thì đến thường xuyên, nhớ dẫn các bạn tới nữa nhé.”
“Vâng, buổi tối cháu sẽ trở lại ăn.”
Món ăn ngon như vậy lại còn không đắt thì ai mà không thích chứ, một người nói xong, lập tức có mấy sinh viên phụ họa theo, đều bày tỏ buổi tối còn muốn đến ăn nữa.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên khai giảng, chính là lúc trong tay đám sinh viên cũ không thiếu tiền, đương nhiên không thích đến nhà ăn số một.
Còn sinh viên mới, rất nhiều người còn chưa tìm hiểu được tình hình trong trường, hoặc là còn chưa tới trường học báo danh, vì thế người có thể tìm tới nhà ăn số một cũng không quá nhiều.
Đợi được khoảng hai giờ, nhà ăn số một dần dần không còn ai, Lâm Sở Trì rốt cục cũng không cần tiếp tục xào rau nữa.
“Cảm ơn dì Vương.”
“Đã nói là không cần khách sáo với dì Vương của cháu mà.” Dì Vương thấy cô vẫn cảm ơn tới cảm ơn lui, giọng điệu lộ ra oán trách.
Lâm Sở Trì mím môi môi cười sau đó hỏi: “Dì Vương, dì ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, những người trông coi bếp lò như chúng ta làm sao có thể để mình bị đói chứ.” Bà cười nói xong lập tức không nhịn được khen ngợi, “Không nghĩ tới tay nghề của cháu tốt như vậy, đoán chừng là theo học ông cháu nhỉ, năm đó ông cháu là đầu bếp của nhà ăn chúng ta, món ăn mà ông ấy nấu người từng ăn rồi sẽ không có ai không khen ngợi, đáng tiếc…”
Nguyên thân biết nấu cơm nhưng chỉ là trình độ cơm nhà bình thường, vốn dĩ Lâm Sở Trì cũng hơi lo lắng nấu ngon quá có thể khiến người khác nghi ngờ hay không, không nghĩ tới tất cả mọi người thật sự biết tìm lý do cho mình.
Lúc trước khi cô nấu cơm đưa đến bệnh viện cho cha Lâm mẹ Lâm, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là nghĩ đến ông cụ Lâm, cảm thấy cô di truyền thiên phú nấu ăn của ông nội.
Thứ như thiên phú đương nhiên là có, nhưng nấu nướng, cho dù có thêm thiên phú, nếu thiếu luyện tập và kinh nghiệm cũng không được.
Thế nhưng bọn họ đã nghĩ như vậy cũng đỡ cho Lâm Sở Trì phải giải thích, cô đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Nói tới ông cụ Lâm, Lâm Sở Trì ngược lại cũng có ký ức về ông ấy nhưng không phải quá nhiều, dù sao ông cụ cũng đã qua đời khi nguyên thân học tiểu học.
Như dì Vương nói, ông cụ Lâm đã từng là đầu bếp của nhà ăn số một, tay nghề đỉnh đến mức từ trong ra ngoài trường đều có tên tuổi, thậm chí còn có người đặc biệt đến tìm ông ấy muốn bái sư học nghệ.
Đáng tiếc năm đó lúc hỏa hoạn, ông cụ vì cứu người mà bỏng hai tay, sau khi chữa khỏi vẫn có thể tự lo cho bản thân, nhưng lại không có cách nào cầm vật nặng, liền giao công việc ở nhà ăn cho con trai, con dâu, bản thân thì trở về trong thôn.
Từ nhỏ Lâm Sở Trì đã lớn lên bên cạnh ông cụ Lâm, có điều với tình huống đó của ông cụ Lâm, quả thật không có cách nào dạy cô cái gì.
Sau khi hai người nói chuyện phiếm hai câu, dì Vương thấy không còn sinh viên tới nữa, nghĩ đến cô bận rộn lâu như vậy e là cũng rất mệt, dặn dò: “Mau mau dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi, hơn bốn giờ chiều tới cũng không trễ.”
“Dạ.”
Lâm Sở Trì đáp lại một tiếng, nhưng trước tiên là múc một chút thịt băm xào dưa chua còn lại vào trong tô đưa tới: “Dì Vương, dì cũng nếm thử tay nghề của cháu đi.”
“Đừng nói nữa, vừa nãy lúc múc cơm ngửi thôi đã thấy thơm, khiến dì thèm không chịu nổi, cũng không biết sao cháu có thể nấu món này ngon như vậy, thế dì sẽ không khách với cháu nữa.”
Dì Vương tâng bốc phải nói là thật lòng thật dạ, nói xong cũng bưng một tô cơm chan sốt rời đi, chuẩn bị chia sẻ với chồng.
Dù sao cũng không phải là thân thể đã quen ở trong bếp từ nhỏ, Lâm Sở Trì quả thật hơi mệt, nhìn bà ấy rời đi, cô dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nhà họ Lâm có một căn phòng trong ký túc xá nhân viên cũ nhất ở trường học, cách nhà ăn số một cũng không xa.
Trên đường, Lâm Sở Trì đi qua nhìn thấy rất nhiều sinh viên thanh xuân tràn trề, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Từ nhà ăn đi ra cô đương nhiên không đeo tạp dề và khẩu trang nữa, bởi vậy lúc cô nhìn người khác cũng có sinh viên khác đang nhìn cô, có mấy nữ sinh tưởng cô là đàn chị, còn nhỏ giọng khen cô xinh đẹp.
Sau khi Lâm Sở Trì về nhà nghỉ ngơi, trong nhà ăn lại bởi vì một tô thịt băm xào dưa chua và cơm thịt xào măng cô để lại mà trở nên náo nhiệt.
Dì Vương vốn đem cơm về trước ô cửa số ba chia sẻ với chồng mình, chồng bà không dằn lòng được mà lớn giọng, sau khi nếm thử món cơm thịt xào dưa chua và măng lập tức khen ngợi, thu hút mấy người trước ô cửa xung quanh lại đây.
Vốn dĩ đều là người quen, thêm vào trước đó cũng không phải không ngửi thấy nên bọn họ không khách sáo tự mang chén đũa đi qua san sẻ.
Lâm Sở Trì cố ý để lại một tô như thế là để tất cả mọi người nếm thử, vì thế lúc này cũng không sợ không đủ chia.
“Không nghĩ tới, con gái của lão Lâm còn có tay nghề này.”
“Đây cũng chỉ là dưa chua, măng, thịt băm thôi, sao có thể xào ngon như vậy?”
“Đừng nói món ăn, đến cơm cũng cực kỳ ngon.”
“Đầu bếp Lâm cũng có người kế nghiệp rồi.”
Quả nhiên, mọi người khen ngợi một hồi là liên tưởng đến trên người ông Lâm, giống như cảm thấy thứ như tay nghề nấu ăn cũng có thể di truyền vậy.
Đều nói ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.
Buổi chiều còn chưa tới giờ cơm đã có sinh viên tới nhà ăn số một, nhìn ngó xung quanh trước ô cửa số bảy.
Lúc Lâm Sở Trì đến thì nhìn thấy những sinh viên đó, cô mang theo chút kinh ngạc vòng vào ô cửa của mình, đeo tạp dề khẩu trang xong xuôi mới tiến lên trước hỏi “Muốn ăn cơm hả?”
Giờ mới hơn bốn giờ, giờ này ăn cơm tối thì có hơi sớm, bởi vậy giọng nói của cô lộ ra sự không xác định.
Nhưng nghe thấy lời của cô, một nam sinh hơi mập đứng trước cửa sổ lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, cho chúng em bốn tô cơm thịt xào dưa chua và măng.”
Nam sinh là Vương Hạ hồi trưa đến ăn món cơm thịt xào rau, lúc ăn cơm trưa cậu ấy cảm thấy không ăn đủ, thế nhưng gọi một phần nữa thì cậu ấy lại sợ ăn không hết, trong lúc do dự thì trước ô cửa số bảy cũng đã xếp một hàng dài rồi, cậu ấy cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thế nên, mắt thấy đến buổi chiều, cậu ấy lập tức lôi kéo hai người bạn cùng phòng mới quen lại đây, chuẩn bị buổi tối ăn thêm một chén ba người chia nhau là vừa đủ.
“Cơm phải nấu nữa, cần đợi hơn bốn mươi phút mới được.”
Lâm Sở Trì cũng không nghĩ tới có sinh viên tới ăn cơm sớm như vậy, cảm thấy có kinh nghiệm hôm nay, buổi trưa ngày mai vẫn nên nấu nhiều cơm hơn.
Đám Vương Hạ cũng biết mình đến hơi sớm, bây giờ còn chưa tới giờ cơm, đương nhiên sẽ không oán giận gì, tỏ vẻ mình có thể chờ được.
Kỳ thực cũng không bao lâu, trong thời gian đó bọn họ đánh hai ván game, trước ô cửa số bảy đã bay ra mùi thơm đặc biệt chỉ có ở món thịt xào dưa chua và măng.
Mà cùng lúc đó, phía sau đám Vương Hạ đã xếp một hàng dài.
Hiển nhiên, sinh viên đã từng ăn phần cơm hồi trưa hầu như đều lại đây không nói, còn giới thiệu cho bạn bè hoặc bạn cùng phòng nên người đông hơn buổi trưa nhiều.
Mà từ lúc dì Vương nhìn thấy một hàng dài ở bên này, bèn bỏ ô cửa sổ chỉ có tụm năm tụm ba sinh viên lại ăn mì, đi sang chủ động giúp đỡ cô múc cơm.
Có lẽ là buổi trưa chưa ăn đủ, thêm vào người xếp hàng trước cùng gọi món cơm thịt xào dưa chua và măng, dẫn tới tất cả mọi người đều ăn món này.
Tuy rằng Lâm Sở Trì rất vui vì các sinh viên thích món cơm thịt xào dưa chua và măng của mình, nhưng sau khi xào một nồi lại một nồi, trong lòng vẫn cảm thấy hơi không biết làm sao, rất muốn nói cho các bạn sinh viên, mình thật sự không chỉ biết một món này.
Mãi đến tận khi hết măng, cô rốt cục có thể tới trước cửa sổ thông báo với người phía sau đổi món.
“A, sao đến mình là hết rồi!” Nữ sinh tiếp theo cảm thấy mình thật là xui xẻo, có điều không hề rời đi mà sau khi Lâm Sở Trì báo ra món ăn còn lại trong nhà bếp, bèn chọn món cơm trứng xào cà chua.
Rốt cục cũng có thể đổi món ăn, Lâm Sở Trì xử lý nguyên liệu nấu ăn không chỉ động tác gọn gàng, tiết tấu cũng lộ ra chút vui vẻ.
Hiện tại nữ sinh hàng trên cùng cũng là sinh viên mới, cô ấy theo gót chân của người bạn cùng phòng đến đây, không nghĩ tới lúc đến phiên mình, món cơm thịt xào dưa chua và măng ngửi mùi đã thấy ngon kia lại không còn.
Buổi tối cô ấy cũng không muốn ăn quá đầu mỡ, bèn tùy tiện chọn món cơm cà chua xào trứng vốn đang rất thất vọng, nhưng mà theo mùi thơm đặc trưng của món cà chua xào trứng, ánh mắt của cô ấy sáng lên.
Sinh viên xếp sau cô ấy không hiểu tại sao mùi thơm của cà chua xào trứng cũng có thể thơm như thế, nuốt ngụm nước miếng nói.
Bên trong phòng bếp, cà chua lột vỏ bỏ trong nồi đã hầm ra phần nước nồng đầm, trứng gà chiên vừa chín đổ vào trong nồi canh toàn màu đỏ, vị chua ngọt của cà chua và tươi mới của trứng gà đan xen vào nhau, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Cà chua xào trứng nhìn như đơn giản, nhưng muốn nấu ngon, nguyên liệu nấu ăn, gia vị và độ lửa thiếu một thứ cũng không được, Lâm Sở Trì kết thúc phần cuối cùng, món cà chua xào trứng mê người đã ra nồi một cách hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT