*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Dương chi cam lộ không phải đồ hộp mà do Lâm Sở Trì tự mình làm, nguyên liệu đều là bưởi và xoài tươi mới được tuyển chọn, vẻ ngoài cực kỳ đẹp, buổi trưa vẫn hơi nóng một chút, dương chi cam lộ mát mẻ khoan khoái đặt trên bàn trống rất hấp dẫn.





Dương chi cam lộ

Phần lớn các cô gái đều thích tráng miệng, dù đã ăn no nhưng nhìn thấy có dương chỉ cam lộ vẫn không nhịn được ăn thêm chút nữa.

“Ngon, vị cũng ngon hơn quán trà sữa bên ngoài bán”

Dương chi cam lộ trong veo thoải mái rót vào cổ họng, ánh mắt cô ấy cũng cong lên.

“Mẹ con cũng muốn uống”

“Bụng con đã to như cái trống, không thể uống nữa”

Làm cha mẹ cũng không dễ dàng, bình thường con cái không thích ăn cơm phải bận tâm, giờ con cái ăn nhiều lại sợ quá no.

“Vậy con uống một tí xíu có được không?” Bé gái thắt hai bím tóc ngửa đầu chớp mắt to.

Mẹ cô nhóc còn chưa nói, chị gái của cô nhóc ngồi bên cạnh thuận miệng nói tiếp: “Trẻ con không thể uống thêm tí xíu nữa.”

Hiển nhiên, bình thường cô bé này cũng trêu con nít thành thói, không quan tâm đứa nhỏ có nghe hiểu “một tí xíu” của cô bé đang chỉ cái gì hay không.

“Em nói chuyện với mẹ, không phải nói với chị” Bé gái bĩu môi nói xong, quay đầu tiếp tục làm nũng với mẹ.

“Đã hứa rồi, chỉ có thể uống một chút, uống xong con không thể làm ổn nữa”

Mắt thấy trên bàn có rất nhiều người đã bắt đầu uống dương chi cam lộ, những người kia cảm thấy quá no không muốn cử động vẫn nhịn không được múc một ít nếm thử, phát hiện mùi vị quả thật không tệ, trong veo ngon miệng.

Đến cuối cùng, chờ khi bàn tiệc kết thúc, thứ duy nhất còn dư lại vậy mà là đồ uống và rượu, đến ngay cả dĩa trái cây cũng bị mọi người bạn một miếng tôi một miếng giải quyết sạch.



Trái cây

Đám người ăn uống no đủ, thậm chí có hơi no, rốt cục có thể rảnh miệng để tán dóc.

“Món ăn của bữa tiệc hôm nay thật đúng là không có lời nào để chê.

“Thật, đặc biệt là giò heo kho, được kho vừa mềm nhừ vừa ngon miệng, tôi cảm thấy một người cũng có thể ăn hết một dĩa”

“Nói tới giò heo kho tôi lại nhớ đến tiệc cưới ăn đợt trước, toàn bộ giò heo to để thẳng lên bàn thì thôi, còn không hầm nhừ, đũa không ghim vào được, gắp cũng không nổi, cuối cùng ai cũng không ăn”

“Thực ra món ăn hôm nay cũng không phải món quý, có điều rất ngon.

Lúc mọi người đang trò chuyện, chú rể cô dâu bưng ly rượu đến chúc rượu.

Cũng không thể trách giờ bọn họ mới đến chúc rượu, ai bảo trước đó tất cả mọi người chỉ lo ăn, thêm vào sau khi món ăn được dọn lên chú rể cô dâu cũng rất thèm, dứt khoát ăn trước rồi lại nói.

Nhìn thấy Ngô Kế dẫn cô dâu đến, mọi người chúc phúc, đồng thời còn không quên khen thức ăn hôm nay ngon.

Cô dâu vốn còn hơi không vui bởi vì nhà họ Ngô kiên trì muốn tổ chức đám cưới ở trong thôn, lúc vừa nếm món ăn cũng rất vừa ý, bây giờ nghe mọi người ai cũng khen, tâm trạng thoáng chốc càng tốt hơn.

Một bên khác, sau khi đưa tráng miệng và trái cây lên, mọi người bận rộn cả buổi sáng rốt cục cũng có thể bắt đầu ăn cơm.

Đám cưới nhất định sẽ không lãng quên những người đến giúp đỡ, mỗi món ăn Lâm Sở Trì đều sẽ chừa lại phần cho bọn họ.

Bắt đầu từ khi nấu ăn, mọi người đã thèm đến bây giờ, sớm không chờ được nữa, bởi vậy cũng không cần chờ dọn ra một bàn mà dồn dập cầm chén đũa đứng lên bắt đầu ăn.

“Ăn quá ngon, giò heo kho này thật là thơm”

“Má ơi, rốt cục cũng được ăn rồi.”

“Vừa nãy tôi đã thèm món này, quả nhiên còn ngon hơn tưởng tượng của tôi”

Lúc này bọn họ vừa thèm vừa đói bụng, người nào người nấy ăn như hùm như sói.

“Ai ya, con cũng mau ăn chút đi.”

Mẹ Lâm thấy tất cả mọi người đã bắt đầu ăn cơm mà con gái mình cũng không động, bèn đưa chén đũa tới.

Vốn dĩ bà có thể ngồi ăn cùng với cha Lâm, nhưng nghĩ đến con gái ở đây, bà vẫn lựa chọn ở lại giúp đỡ.

Lâm Sở Trì nấu xong nhiều món như vậy, chỉ ngửi mùi đã thấy no rồi, không có hứng ăn lắm.

Có điều thấy mẹ Lâm cầm chén đũa tới, để tránh bà lo lắng, vẫn múc chén canh uống từng ngụm nhỏ.

Chờ lúc bên này ăn xong, khách khứa trên bàn tiệc cũng đều đã rời đi gần hết, có điều lúc rời đi nội dung nói chuyện vẫn liên quan tới thức ăn hôm nay, có thể thấy họ ăn thỏa mãn cỡ nào.

Trên thực tế, một khách bên nhà gái trước khi đi còn cố ý đến tìm Lâm Sở Trì, có khi là chỉ muốn gặp đầu bếp nấu ra những món ngon như thế, có người lại muốn nhờ cô giúp.Nói muốn mời Lâm Sở Trì giúp đỡ nấu tiệc sinh nhật cho con, chỉ có tổng cộng hai bàn, nói đồng ý cho 500 đồng tiền lì xì.

Sau khi mẹ Lâm nghe vậy nghĩ đến con gái chỉ có mấy ngày nghỉ, hôm nay đã đủ mệt rồi, không cần vì mấy trăm đồng tiền mà đến nhà nấu ăn cho người ta, trực tiếp từ chối thay cô.

Tiệc cưới kết thúc, phần kết không có liên quan gì đến Lâm Sở Trì, dù sao cô đã bận rộn cả buổi sáng, cũng không ai không ngại mà bảo cô dọn làm vệ sinh.

Ngay lúc cô chuẩn bị về nhà, mẹ Ngô vội vàng đưa bao lì xì đỏ thẫm đã sớm chuẩn bị một cách kín đáo cho cô: “Ngày hôm nay thực sự là khổ cho Lâm Lâm rồi, nhờ có cháu giúp đỡ”

Lâm Sở Trì chối từ hai lần thấy dì ấy kiên trì muốn đưa mới nhận lấy, sau khi tạm biệt bèn theo cha mẹ về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô tiện tay giao tiền lì xì cho mẹ Lâm.

“Tự con giữ lại dùng đi”

Mẹ Lâm đương nhiên sẽ không lấy tiền lì xì mà cô nhọc nhằn khổ sở kiếm được, có điều thấy tiền lì xì dày như thế, trái lại có chút tò mò bên trong có bao nhiêu tiền.

Có lẽ là phát hiện tầm mắt của bà, Lâm Sở Trì mở bao lì xì ra, bên trong là một tờ xấp tiền đỏ mới tinh.

“Sẽ không phải là 10 ngàn đấy chứ, sao cho nhiều vậy?” Cha Lâm nhìn thấy xấp tiền giấy cột thành cọc, giọng điệu lộ ra khiếp sợ.

Thực ra mẹ Lâm cũng hơi kinh ngạc, có điều nghe ông nói lại theo bản năng nói: “Với tay nghề của bé ngoan nhà chúng ta, chẳng lẽ không xứng được nhiều như vậy sao?”

Lấy thân phận trước khi xuyên qua của Lâm Sở Trì xuyên, một vạn tệ mời cô nấu một bàn tiệc cũng chưa chắc đủ. Có điều dựa theo giả nấu tiệc trong thôn, cái giả này cũng coi như nhiều.

Phải biết, một vạn tệ tiền nhờ người đến nấu tiệc, nếu như dựa theo tiêu chuẩn 1000 một bàn thì có thể làm mười bàn, hơn nữa còn bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn.

Trên thực tế, sau khi mẹ Ngô thương lượng với người trong nhà, ban đầu định đưa lì xì 8888, nhưng bởi vì bất ngờ làm phiền người ta nên có hơi ngại, vì thế mới cho nhiều như vậy.

Lý do bây giờ biến thành 10 ngàn là vì cô dâu nghe bạn bè họ hàng cũng khen thức ăn hôm nay ăn ngon, cực kỳ thỏa mãn đối với bữa tiệc, cô ấy bèn thêm số dư cho tròn.

Đương nhiên, đối với việc này người nhà họ Ngô cũng không có ý kiến gì, dù sao đám cưới ngày hôm nay quả thật đã làm bọn họ nở mày nở mặt.

Lâm Sở Trì cảm thấy phần tiền lì xì này vẫn ổn, có điều nghe cha Lâm cảm thấy nhiều, vẫn hỏi có cần trả lại hay không “Quên đi, trả lại thì rất lúng túng, hơn nữa mẹ con nói đúng, tay nghề của con gái cha xứng với phần tiền lì xì này” Cha Lâm nói xong, lại chia sẻ chuyện lý thú trên bàn tiệc với bọn họ, “Hai người không thấy thôi, hôm nay lúc ăn đám, người nào người nấy đều không uống rượu, mà tranh cướp đồ ăn”

Trước mắt ông còn đang trong thời kỳ cấm rượu, vốn đang sợ mọi người trên bàn uống rượu khiến ông phát thèm, lỡ như không nhịn được uống vào, về nhà sẽ bị mắng. Ai biết ngày hôm nay trái lại không có ai uống rượu, đến ngay cả đồ uống cũng không có ai đụng, cuối cùng lúc tan cuộc không thể mang về món ăn nào. mà đều mang rượu và đồ uống chưa uống hết về.

Mẹ Lâm: “Ông thì tính là gì, tôi kể ông nghe, sáng sớm lúc tôi vừa đến với bé ngoan, còn có người cảm thấy bé ngoan của chúng ta quá trẻ không gánh vác được, kết quả không bao lâu, người nào người nấy đều trợn mắt lên bắt đầu gọi đầu bếp Lâm.”

Lâm Sở Trì nhìn thấy cha mẹ càng nói càng sung sướng, nói với bọn họ một tiếng sau đó lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.

Kỳ nghỉ thứ ba của lễ Quốc Khánh, Là Sở Trì rảnh rỗi không có chuyện gì làm rốt cục nhớ tới đi dạo trong thôn.

Hoàn cảnh thôn Dương Thụ cũng không tệ lắm, trước có hồ nước, sau còn có ngọn núi nhỏ, mặc dù núi không cao, nhưng chân núi có một rừng tre, rừng tre xanh tươi không chỉ làm người ta thấy vui tai vui mắt, còn có thể đào măng ăn.

Lột vỏ ngoài của khúc măng mới đào, cắt miếng sau đó chần nước sôi, lấy ít thịt tùy tiện xào thôi cũng ngon. Có điều lúc này Lâm Sở Trì không muốn đi đào măng, dù sao trong nhà đã có không ít, có khi là của mẹ Lâm đào trước đó, có khi là người trong thôn đưa tới.

“Lâm Lâm, cháu đang chuẩn bị đi đâu vậy?”

Cô mới ra khỏi nhà không bao lâu thì nhìn thấy một đám phụ nữ trung niên ngồi ở dưới bóng cây tán gẫu.Thực ra nếu như đổi thành nguyên chủ, chắc chắn từ lúc nhìn thấy các bà từ xa đã quay đầu hoặc đi đường vòng, nhưng mà Lâm Sở Trì không có kinh nghiệm, nghe thấy câu hỏi bèn lễ phép đến chào hỏi rồi bị người ta lôi kéo ngồi xuống.

Tiếp đó, cô bắt đầu đối mặt với đủ loại câu hỏi, ví dụ như ở trường học như thế nào, có quen bạn trai chưa? Lâm Sở Trì ngơ ngác một hồi lâu sau đó mới tìm được cơ hội rời đi, vừa đi vừa thở dài một hơi trong lòng.

Cô lại không biết, những kiểu tụ tập nói chuyện như loại này, nếu ai đi trước thì đề tài của mọi người nhất định sẽ rơi xuống trên người cô.

“Tính cách của cô bé Lâm Lâm này đúng là cũng không tệ lắm, con người cũng rất tài giỏi, đáng tiếc không phải con trai.”

“Đừng nói như vậy, bà mà nói lời này để nhà họ Lâm nghe thấy nhất định sẽ tức giận.

“Đúng vậy, vợ chồng bọn họ 30 tuổi cũng không có con, vốn dĩ mọi người còn tưởng rằng đời này là cái số không con, có thể có một cô con gái sau 30 tuổi đã tốt lắm rồi.”

“Con gái thì làm sao, con gái cũng không kém hơn con trai, bà nhìn đi, sau khi nhà họ Lâm có chuyện, không phải một cô gái như Lâm Lâm cũng gồng gánh gia đình đẩy sao, nghe nói cô ấy buôn bán ở trong nhà ăn trường còn tốt hơn cha mẹ cô ấy gộp lại.”

“Nói đến đây, tôi nhớ lúc ông cụ Lâm qua đời, Lâm Lâm mới mấy tuổi chứ, sao có thể học nấu ăn giỏi như thế?”

“Đã nói là giống ông nội con bé mà.”

Những người ngồi đây đều nhìn Lâm Sở Trì lớn lên, ngược lại cũng không nói xấu gì cô, trò chuyện một lúc lại nói đến đám cưới ngày hôm qua.

Sau khi Lâm Sở Trì rời chỗ bóng cây không bao lâu thì đi tới gần chân núi, cô nhìn rừng tre phía trước, đang nghĩ có nên đi vào dạo một lúc hay không, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của con nít.

Sợ là trẻ con trong thôn xảy ra chuyện gì, cô vội vàng tìm kiếm theo âm thanh, rất nhanh đi tới một bờ sông.

Bờ sông vừa hẹp vừa nông, mấy đứa trẻ gần đây không xảy ra chuyện gì, chỉ là một đứa đứng, ba đứa khác ngồi dưới đất khóc.

“Làm sao vậy?”

Thấy hình như là trẻ con xảy ra mâu thuẫn, mà không phải có chuyện gì bất ngờ, Lầm Sở Trì yên lòng.

Nhìn thấy có người lớn đến, đứa nhỏ ngồi dưới đất lập tức mét: “Phương Gia Bảo là đồ xấu xa, cướp tôm hùm của chúng em.

“Cậu mới là đồ xấu xa, ba người các cậu là đồ ngốc.”

Bé trai đang đứng chính là Phương Gia Bảo, cũng mới bảy, tám tuổi, nhưng cậu nhóc mập mạp, một mình đã bằng hai đứa nhỏ trên đất.

Lâm Sở Trì thấy đứa nhỏ này cướp đồ của người khác còn làm một không sai, khẽ cau mày nói: “Giữa bạn bè phải ở chung với nhau thật hài hòa, cướp đồ là không đúng”

Phương Gia Bảo ở trước mặt người lớn bớt dữ hơn một chút, nhưng vẫn không cảm thấy mình có lỗi.

“Em mới không cướp, em dùng cá đổi với bọn họ mà”

“Tôi mới không thèm đổi với cậu hu hu.”

Thì ra, mấy đứa trẻ chạy đến bên bờ sông mò cá bắt tôm chơi, ba đứa khác hợp tác bắt được vài con tôm hùm nhỏ, Phương Gia Bảo lại chỉ bắt được cá.

Thực ra nếu phải nói thì vận may của Phương Gia Bảo rất tốt, bắt được con cá to nhất ắt phải lớn hơn bàn tay người trưởng thành, mấy con cá nhỏ cũng khá nhiều thịt.

Thế nhưng có lẽ là đồ ở trong tay người khác đều tốt hơn, nhìn thấy ba đứa nhỏ người kia bắt được tôm hùm, cậu nhóc lập tức muốn có, ỷ vào mình mạnh hơn bọn họ, cướp lấy tôm hùm, ném mấy con cá đến bên cạnh bọn họ.

Mấy con cá đổi vài con tôm hùm nhỏ không chắc được là ai thiệt thòi, muốn đổi thì cả hai bên đều đồng ý mới thành lập được, trao đổi đơn phương dù là ai chịu thiệt cũng là cướp.

Lâm Sở Trì làm rõ đầu đuôi câu chuyện, cố gắng giải quyết mâu thuẫn, nhưng đứa nhỏ nhà họ Phương này có lẽ bị người trong nhà dạy hư, nào chịu nhận sai.

Cô có thể đi bắt vài con tôm hùm dỗ mấy đứa nhỏ trên đất, có điều vì quá rảnh, cô quyết định đổi cách.

“Em chắc chắn đổi chứ, nếu đợi lát nữa chơi chán tôm hùm, không biết lý lẽ cướp cả lại thì sao?”

“Em mới không thèm mấy con cá tí tẹo đó gì”

“Vậy được, đợi lát nữa nếu như em đổi ý chính là cún con”

Lâm Sở Trì nói xong ngồi xuống nói mấy câu với ba đứa nhỏ khác, bọn chúng ngay lập tức nín khóc mỉm cười.

“Phương Gia Bảo, cho cậu tôm hùm đó, cá là của chúng tôi, đổi ý chính là cún con.”

“Tôi sẽ không đổi ý, các người mới là cún con”Phương Gia Bảo nói xong hừ một tiếng, ngồi ở trên tảng đá chơi tôm hùm, lúc thì cầm lấy hai con tôm hùm để chúng nó đánh nhau, lúc thì đặt trên đất xem con nào chạy nhanh.

Lâm Sở Trì dỗ ba đứa nhỏ xong, về nhà cầm bật lửa, dao còn có đồ gia vị đến, rất nhanh bắt đầu nhóm lửa nướng cá.

Gừng và hành cột lại nhét vào trong bụng cá khử mùi tanh, mặt ngoài của con cá được cạo mấy đường để thuận tiện thêm gia vị hơn, chờ lúc thoa lớp gia vị lên nướng trên lửa, mùi thơm thoáng chốc bay ra.

Cành khô nhóm lửa do Lâm Sở Trì cố ý tìm cây ăn quả của gần đấy, lúc đốt tỏa ra mùi thơm ngát tung bay khắp con cá.

Lúc bọn họ đang bận rộn Phương Gia Bảo không nhịn được lặng lẽ nhìn về bên ấy, chờ khi ngửi thấy mùi cả, cậu nhóc lén lút nuốt ngụm nước miếng, trong lòng bỗng nhiên hơi hối hận.

Cá cũng không quá lớn, nướng rất nhanh, nướng xong Lâm Sở Trì hạ nhỏ lửa, kêu mấy đứa nhỏ bên cạnh ăn cá.

“Chị Lâm chị lớn nhất, cá lớn cho chị ăn”

Lâm Sở Trì thấy mấy đứa trẻ này rất hiểu chuyện, nghĩ con cá lớn nhất kia cho ai cũng không công bằng, bèn cười gật đầu để phần mình, đưa ba con cá không chênh lệch nhiều cho bọn chúng.

“Cảm ơn chị Lâm, chị nướng cá thơm quá”

“Ăn từ từ kẻo nóng”

Lúc Lâm Sở Trì xử lý cả đã loại bỏ hết xương cá, nếu không sẽ không dám tùy tiện cho trẻ con ăn cả nuong.

“Phù phù” Ba đứa nhỏ nghe lời thổi cá, mãi đến tận khi cảm thấy không nóng nữa mới cắn miếng đầu tiên.

“Ăn quá ngon.”

Da cá được nướng hơi vàng và giòn, cực kỳ thơm, thịt cá vừa tươi vừa mềm, không những không ném ra được chút mùi tanh nào, trái lại mang theo mùi hương thơm ngát.

“Cá nướng ăn ngon thật”

Lúc Phương Gia Bảo ngửi thấy mùi cá nướng cũng thèm, nhìn thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, rốt cục không nhịn được đứng dậy đi đến.

“Tôi cũng muốn ăn cá nướng”

Ba đứa trẻ chìm đắm ở trong mỹ vị của cá nướng hoàn toàn không thèm ngẩng đầu, Lâm Sở Trì lại không ngó lơ cậu nhóc.

“Đây là cả tôi bắt, tôi cũng muốn ăn.

Lâm Sở Trì nhai kỹ miếng cá rồi nuốt vào miệng, khi cậu nhóc còn chưa dứt lời đã ngẩng đầu: “Em muốn đổi ý làm của con à?”

“Em em…”

Phương Gia Bảo dám cướp của đám nhóc cùng tuổi cậu nhóc nhưng lại không to gan làm vậy với người lớn, cậu nhóc lắp bắp vài câu, ném tôm hùm trong tay lên mặt đất.

“Em không lấy tôm hùm nữa được chưa? “

“Không phải món đồ gì em muốn lấy là lấy, muốn vứt là vứt được”

“Em mặc kệ, em không muốn tôm hùm, em muốn ăn cá.”

“Muốn ăn cá cũng được, nhưng cướp đồ của người khác là không đúng, trước tiên em xin lỗi ba em ấy, bọn họ tha thứ cho em thì có cá ăn”

“Em không sai, không cần xin lỗi, em chỉ muốn ăn cả, chỉ muốn ăn cá.”

Lâm Sở Trì thấy cậu nhóc vẫn ầm ĩ, chẳng thèm quan tâm cậu nhóc, trực tiếp cúi đầu tiếp tục ăn cá, không để ý tới cậu nhóc.

Phương Gia Bảo không được để ý bắt đầu la hét, phát hiện cũng không có tác dụng bèn ngồi dưới đất khóc lạ.

Cậu nhóc càng khóc càng lớn tiếng, khóc đến mức bọn nhỏ vốn đang chuyên tâm ăn cá đều ngẩng đầu lên.

“Không có gì đâu, không cần phải để ý đến nó”

Sau khi Lâm Sở Trì lên tiếng, ba đứa nhỏ mới tiếp tục ăn.

Có lẽ là phát hiện khóc không có tác dụng, lúc ban đầu Phương Gia Bảo gào khóc, từ từ tiếng khóc càng ngày càng nhỏ.

Mắt thấy ba đứa nhỏ đã ăn hết cả trong tay, cả trong tay Lâm Sở Trì cũng chỉ còn lại một chút, Phương Gia Bảo khóc mệt bụng càng đói hơi nức nở mở miệng: “Em sai rồi, xin lỗi hu hu hu”

“Em sai ở đâu?” Lâm Sở Trì nhìn về phía cậu nhóc.

“Em không nên cướp tôm hùm của bọn họ.”

Thấy cô rốt cuộc cũng chịu để ý mình, Phương Gia Bảo lau nước mắt nói. Trên thực tế hiện tại trong lòng cậu ta đúng là rất hối hận, cảm thấy sớm biết cá ngon như vậy, làm gì mà tự nhiên cướp tôm hùm chú.

“Em biết sai là tốt rồi, trao đổi với người khác cần được người khác đồng ý trước, không được đồng ý chính là cướp, cướp đồ của người khác là không đúng” Lâm Sở Trì nói xong nhìn về phía mấy đứa trẻ khác, hỏi bọn họ có chịu tha thứ cho cậu nhóc không.

Ba đứa nhỏ ăn xong cá nướng thơm ngát, chính là lúc tâm trạng đương tốt thêm vào bây giờ cảm thấy cả ngon hơn tôm hùm, trái lại cũng không thù dai nữa, đều dồn dập gật đầu tỏ ý đồng ý tha thứ cho cậu nhóc.

Lâm Sở Trì thấy mọi chuyện giải quyết, hài lòng xử lý tí cá còn thừa trong tay.

Phương Gia Bảo thấy vậy lập tức khóc lên: “Hu hu hu em đã biết sai rồi mà”“Được rồi đừng khóc, em lại đi bắt cá nữa đi rồi chị nướng cho em.” Lâm Sở Trì làm sao có thể đưa con cá còn thừa của mình cho cậu nhóc, nhìn thấy cậu nhóc lại khóc thì có hơi buồn cười.

Một lát sau, cô lại nướng mấy con cả, thuận tiện nướng cả mấy con tôm hùm.

Phương Gia Bảo cuối cùng cũng được ăn cá nướng thơm ngát, viền mắt vẫn còn đỏ hồng, nhưng trên mặt đã lộ nụ cười.

Có lẽ trẻ con đều như vậy, buồn rầu tới nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa rất hay quên. Vừa nãy mấy đứa trẻ còn có mâu thuẫn, bây giờ sau khi cùng ăn cá nướng, tôm nướng lại vui vẻ.

Lâm Sở Trì mới vừa dập lửa, lúc đang muốn gọi mấy đứa trẻ về thôn thì có một bà cụ đi tới bên đây.

“Đại Bảo, ai bắt nạt cháu.”

Bà cụ vừa đi qua thì phát hiện hai mắt của cháu trai mình đỏ chót, rõ ràng cho thấy đã khóc, giọng nói trong nháy mắt cao lên.

“Không ai bắt nạt cháu cả” Phương Đại Bảo lắc đầu nói.

Thằng nhóc này vừa nãy cướp đồ của người khác rất dữ, sau khi bị Lâm Sở Trì dạy dỗ trái lại ngoan hơn một chút, thể mà lại không mét bà nội mình.

Bà nội Phương lại không tin, cảm thấy không ai bắt nạt cậu nhóc sao cậu nhóc có thể khóc, cho rằng cháu trai bị mà không dám nói, bà ta chống eo mắng: “Ai cho đám nhóc tụi bây bắt nạt Đại Bảo nhà tao.”

Ba đứa nhỏ biết tính tình của bà ta, lúc nhìn thấy bà ta đến lập tức trốn bên người Lâm Sở Trì, bây giờ bà ta hoàn toàn không khác gì đang chửi rủa.

Lâm Sở Trì thấy bà ta không hỏi nguyên nhân đã mắng chửi, cảm thấy bà cụ này thật là không phân rõ phải trái, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao vừa nãy đứa nhỏ Phương Gia Bảo lại tùy tiện cướp đồ của người khác.

“Bà nội là đồ xấu xa, ai cho bà mắng bọn họ”

Ai có sữa người đó là mẹ quả thật không sai, ban nãy Phương Gia Bảo ăn cá nướng, tôm nướng của Lâm Sở Trì, lần này vậy mà chửi ngược lại bà nội mình.

Tuy rằng cậu nhóc như vậy cũng không quá tốt, nhưng Lâm Sở Trì nghĩ đến bà cụ không phân rõ phải trái, cảm thấy hoàn toàn là đáng đời.

“Đại Bảo tại sao cháu có thể mắng bà nội?” Bà nội Phương nhìn cháu trai mình, có chút đau lòng.

“Trẻ con tùy tiện mắng người còn không phải học theo người lớn sao, tự bà không làm tấm gương tốt thì đừng trách đứa nhỏ học theo răm rắp”

Lâm Sở Trì nói xong dẫn ba đứa nhỏ rời đi, Phương Gia Bảo thấy vậy, vậy mà bỏ lại bà nội mình đuổi theo.

Cháu trai nói không ai bắt nạt cậu nhóc, còn chủ động đuổi theo chơi với người ta, dù bà nội Phương không hiểu lý lẽ thì cũng không thể làm ầm ĩ nữa.

Lâm Sở Trì không biết bà ta có nghe lọt tai hay không, có điều bị cháu trai mắng, bà ta càng nghĩ càng khó chịu.

Nhà họ Lâm.

Lâm Sở Trì thấy mấy đứa trẻ giống như cái đuôi đi theo mình về nhà, vào nhà lấy ít đồ ăn vặt ra bảo bọn chúng tự đi chơi đi.

Mấy ngày kế tiếp, cô dựa vào tay nghề nấu nướng tài ba, trở thành người được trẻ con yêu thích nhất trong thôn.

Trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua không có trải nghiệm như thế, bây giờ có cảm giác như thủ lĩnh của đám con nít, dẫn bọn trẻ con chơi từ đầu thôn đến cuối thôn, cảm thấy rất thú vị.

“Lâm Lâm thật có kiên nhẫn, vậy mà chịu chơi với đám nhóc đó.”

“Đúng vậy, còn chơi trò chơi gia đình, có điều cô ấy nấu ăn rất ngon, thằng cả không tiền đồ của nhà tôi trước đây chê em gái nó chơi trò gia đình quá trẻ con, bây giờ vì miếng ăn còn chủ động chơi cùng, suýt chút nữa làm tội cười chết.”

Ngẫm lại một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, chơi trò gia đình với đám nhóc tí tuổi, hình ảnh quả thực rất thú vị.

“Chị Lâm Lâm, hôm nay chúng ta vẫn chơi trò gia đình chứ?”

Ngày kế cuối của kỳ nghỉ Quốc Khánh, bọn nhỏ đều chạy đến nhà họ Lâm tìm Lâm Sở Trì.

“Hôm nay các em nên làm bài tập rồi.

Nguyên do Lâm Sở Trì nhắc nhở như vậy là vì có cha mẹ cảm thấy con cái nghe lời cô nói, vì thế nhờ cô giúp đỡ.

“Hả, em không muốn làm bài tập”

Nghe tới bài tập, trong nháy mắt khuôn mặt của bọn nhỏ đều khốn khổ.

“Hôm sau phải đi học rồi, các em không làm bài tập thì không kịp đâu” Lâm Sở Trì nói xong lại bổ sung một câu, “Nếu như các em làm mau một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể có thời gian đi chơi.”

Bọn nhỏ nghe nói như thế lập tức đều ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, chỉ có hai cô bé nhà họ Ngô mang bài tập đến nhà họ Lâm.

Lâm Sở Trì hiếu kỳ lật bài tập của các cô bé, phát hiện ngữ văn vẫn ổn, đề toán thì cô phải suy nghĩ một lúc, lập tức mừng vì mình đã tốt nghiệp không cần làm bài tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play