Mọi người đáp lại Lâm Sở Trì, lấy trước một miếng bánh gạo hoa quế ở trên tay mới đi xếp hàng mua cơm.
Cầm bánh gạo tản ra mùi hoa quế trên tay là có thể nhận ra nó rất mềm, chờ đưa vào trong miệng, mới càng cảm nhận được vị xốp, vị mềm của nó.
Bánh gạo chỉ là món ăn rất bình thường, rất nhiều người sẽ ăn nó vào buổi sáng.
Thế nhưng Lâm Sở Trì có ma lực thế đấy, có thể biến món ăn bình thường trở nên hấp dẫn.
“Ăn quá ngon.”
“Ăn ngon thật, bánh gạo trước đây tôi ăn toàn là hàng giả.”
“Ngon giống như bà nội tớ làm vậy, tớ nhớ bà nội tớ quá, trước đây bà cũng hay làm bánh gạo hoa quế cho tớ.”
Bánh gạo xốp, mềm vào miệng, thở cũng có thể ngửi thấy mùi hoa quế thơm ngát, hương thơm ngon ngọt trên đầu lưỡi, càng gợi đến hồi ức tuổi ấu thơ của mọi người.
“Khi còn bé ở cửa nhà có một quán làm bánh gạo cực kỳ ngon, đáng tiếc sau đó không biết tại sao không mở nữa, từ đó về sau tôi không còn ăn được bánh gạo có mùi vị tuổi thơ đó nữa.”
“Lần đầu phát hiện thì ra bánh gạo ngon như vậy, mùi gạo thơm nồng nặc, vị ngọt thật giống như đến từ chính hạt gạo, có một cảm giác càng nhai càng ngọt.”
“Cái này ngon hơn cả bánh trung thu mà trường phát nữa, vẫn là Thất Thất hiểu chúng ta.”
“Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn có cảm giác vừa ăn vào miệng là đắm chìm trong rừng hoa quế.”
Những sinh viên xếp hàng ăn hết bánh gạo hoa quế trong tay còn chưa hết thòm thèm, cũng may sắp có thể ăn cơm, nếu không e là không nhịn được lại đi cầm một miếng nữa.
Sinh viên mới chạy tới trễ mấy phút vốn còn muốn oán giận những kẻ trộm gà phía trước, cũng thuyết phục huấn luyện viên giải tán sớm, kết quả mới vừa vào nhà ăn đã bị mùi thơm ngọt mang theo mùi hoa quế dời đi sự chú ý.
Lớp vỏ của bánh gạo hoa quế mang theo cảm xúc thoải mái, phía trên là từng bông hoa quế, khiến người ta vừa nhìn đã không dời mắt được.
“Oa, đây là cái gì?”
“Là bánh gạo hoa quế à? Sao ở đây có thể có nhiều bánh gạo hoa quế như vậy?”
Người tới trước nghe vậy, có lòng tốt giải thích: “Đây là bánh gạo hoa quế mà Thất Thất mời chúng ta ăn, đều tự giác một chút, mỗi người một cái.”
Những sinh viên mới vừa kết thúc huấn luyện quân sự mệt không chịu nổi nghe vậy, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười, dồn dập cảm ơn Lâm Sở Trì đồng thời chúc mừng trung thu, âm thanh lớn đến mức sắp xốc nhà ăn lên.
“Không có gì.”
Lâm Sở Trì thấy bọn họ đều vui như thế, cảm thấy đúng là không uổng phí một phen tâm ý của mình, trên mặt cô cũng lộ ra ý cười.
Bên này lấy được bánh gạo hoa quế còn chưa hết hào hứng, người đang xếp hàng mua cơm lại vui sướng lên: “Hôm nay còn có canh uống!”
“Là canh gì thế, để tôi xem thử!”
“Là canh cá viên, xem ra uống rất ngon.”
“Đón trung thu cũng vui vẻ quá nhỉ?!”
“Hôm nay cá kho không có xương, ai sợ bị hóc cũng có thể ăn.” Lâm Sở Trì lại nói cho bọn họ biết một tin tức tốt.
Trước khi xuyên qua cô nấu ăn chưa bao giờ cần cân nhắc quá nhiều, nhưng sau khi xuyên qua buôn bán ở ô cửa trong nhà ăn thì phải cân nhắc đến vấn đề thành phẩm.
Chính vì như thế, làm cá kho cần cá trắm cỏ, đương nhiên, cô cũng có thể lóc xương cá trắm, thế nhưng cân nhắc đến vấn đề thời gian, ban đầu cô mới không làm như vậy.
Mãi đến tận ngày hôm qua có sinh viên thèm cá kho không chọi nổi, chọn món cơm khác, sau khi cô nhìn thấy thì hỏi thêm một câu mới biết, thì ra đối phương thích ăn cá, nhưng mỗi lần ăn cá đều sẽ bị mắc xương, vì thế cũng không dám ăn.
Xử lý xương cá đối với Lâm Sở Trì mà nói kỳ thực không tính khó, vì thế hôm nay liền cố ý lóc hết xương cá lúc xử lý cá, toàn bộ xương cá được lóc ra.
Còn có vài chỗ xương nhỏ quá nhiều, cô dứt khoát làm chả cá viên hết, vì thế hôm nay có canh cá viên.
Người thích ăn cá đều biết, bên trong cá đáng ghét nhất chính là xương nhỏ, có điều Lâm Sở Trì dùng dao lóc phần thịt cá làm thành chả cá, toàn bộ xương cá đều bị loại bỏ, mà chả cá ăn cực kỳ ngon.
“Thất Thất, chị thật tốt, em rất không thích lựa xương cá, lần nào ăn cá cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, cá kho không có xương quả thực hoàn mỹ.”
“Như vậy em có thể há to miệng ăn mà không sợ xương cá rồi, thật tốt!”
“Trời ạ, Thất Thất bởi vì em nói muốn ăn cá không bị mắc xương mà chị làm thế sao, cảm động quá.”
“Cái gì mà bởi vì cậu, chớ tự mình đa tình, rõ ràng là bởi vì tôi.”
Đương nhiên, cũng có sinh viên tri kỷ nghĩ đến một nhà ăn vốn có giá rất phải chăng, thấy cô mời bọn họ ăn bánh gạo hoa quế, hiện tại cơm phần còn có canh, có hơi lo lắng cô có thể lỗ vốn hay không.
“Canh cá viên ở bên ngoài bán cũng phải mười mấy đồng một phần, Thất Thất chị như vậy sẽ lỗ vốn đó.”
“Đúng vậy, bình thường canh miễn phí là canh tảo tía canh trứng.”
“Thất Thất chị như vậy không được, sẽ lỗ vốn, nếu vậy em nghĩ cá kho cũng nên tăng giá.”
“Đúng, cá không xương sao có thể cùng giá với cá có xương.”
“Nhìn món canh cá viên này đã thấy rất ngon, làm canh ăn kèm thì thật đáng tiếc.”
Lâm Sở Trì thấy bọn họ được hời mà không chiếm trái lại bận tâm thay mình, dở khóc dở cười nói: “Được, hôm nay các em ăn trước đi, từ ngày mai lại bắt đầu bán canh cá viên lấy tiền.”
Chớ xem thường một phần canh cá viên này, cá viên được cô làm bằng tay, canh thì dùng phần đầu cá còn dư lại để hầm, sau khi nấu canh xong thêm ít cải xanh, trông rất đẹp mắt, ngửi vào còn thơm muốn chết.
Cô không phải quán quân cuộc thi nấu ăn thế giới trước khi xuyên qua không thiếu tiền, đương nhiên không thể dùng canh cá viên tốn thời gian tiền bạc làm canh ăn kèm miễn phí, vốn cũng chỉ định không lấy tiền mỗi ngày hôm nay.
Nhưng dù cho như thế, lúc sinh viên bắt đầu mua cơm, mỗi một người đều quẹt thẻ nhiều hơn, kiên quyết không cho ô cửa nấu ăn ngon như thế có khả năng lỗ vốn không kinh doanh tiếp được nữa.
Lâm Sở Trì không cản được bọn họ, cũng chỉ có thể tùy bọn họ.
Cá kho vẫn ngon như trước, có điều sau khi bỏ xương cũng có chỗ xấu, đó chính là ăn hai ngụm to là có thể giải quyết sạch, lúc ăn thì rất thỏa mãn, thế nhưng mấy phút sau sẽ khiến người ta hoài nghi, là có người trộm cá trong chén mình hay không, nếu không sao lại hết nhanh như thế.
“Cũng may nước canh cá chan cơm cũng rất ngon.”
Người giải quyết xong miếng cá, bưng chén lên há to miệng lùa cơm, vừa nhớ lại vị thịt cá ban nãy, cảm thấy miếng cá không có xương ngoài xốp trong mềm, nước canh đậm đà, ăn vào quả thực rất thoải mái.
Có người vùi đầu ăn cơm, có người thì nhận được điện thoại trong nhà, lập tức vui vẻ chia sẻ.
“Con ở trường học rất tốt, bây giờ đang dùng cơm, ăn cá kho, còn có canh cá viên.Mẹ con nói với mẹ rồi, nhà ăn của trường học chúng con rất ngon, hôm nay cá kho còn không có xương, trước đây mẹ luôn nói con ăn ít, bây giờ con có thể ăn hết một chén cơm to, không hề ốm đi, rám đen là do huấn luyện quân sự.”
“Đúng rồi, hôm nay chị gái trong nhà ăn còn tặng bánh gạo hoa quế, ăn vào thơm ngọt ngon miệng, ăn cực kỳ ngon, trước đây con không thích ăn bánh gạo đó là bởi vì mua bên ngoài ăn không ngon.”
“Mẹ nhìn canh nè, cá viên bên trong làm bằng tay hết, ăn vừa tươi vừa dai, canh cũng cực kỳ ngon, có bánh trung thu do trường học phát nữa.”
Cơm cá kho kết hợp với canh cá viên làm bằng tay, thêm cả bánh gạo hoa quế, bữa cơm này không tính là quá phong phú, nhưng bàn về mùi vị, nhất định dù dùng một bàn đồ ăn thì cũng không có ai chịu đổi.
Có lẽ là nghe có người đang gọi điện thoại, không ít sinh viên không nhịn được liên hệ với người nhà, sau đó mười câu thì hết tám câu đều là khen ngợi món ăn ngon của ô cửa số bảy.
Người lớn trong nhà nghe con cái ăn uống trong trường học khá tốt, thậm chí lượng cơm còn tăng hơn ăn ở nhà, trong lòng đương nhiên vui sướng, đặc biệt là nghe nói canh đều là cá viên làm bằng tay, càng yên tâm hơn đối với nhà ăn trường học.
Có điều biết con đang ăn cơm, nói chuyện một hồi thì tắt, để cậu ta tập trung ăn.
“Điền Điềm, cậu ăn cá viên không?”
Điền Điềm nghe cô bạn nói, trực tiếp vươn tay che chén canh: “Đừng hòng toan tính cá viên của tớ.”
“Cậu chia cho tớ một viên đi.”
“Bản thân cậu cũng không phải không có, không chia.”
“Ai bảo cá viên ngon như vậy, tớ ăn hết rồi.”
Cá viên làm bằng tay không phải là thứ mà cá viên sản xuất dây chuyền có thể so sánh được, ăn vào tràn ngập vị biển, hơn nữa hơi dính răng, khiến cô ấy không nhịn được ăn hết một hơi.
“Có thể chia ít canh cho cậu, nhưng cá viên thì không được.” Điền Điềm nuốt cơm trong miệng xuống nói.
“Vậy cũng được.”
Điền Điềm thấy cô ấy nói vậy cũng chia một muỗng canh từ trong chén mình, vẻ mặt cạn lời: “Không phải trong chén cậu còn canh à?”
“Canh ngon như thế, có nhiều hơn cũng không chê.” Cô ấy uống canh cá viên xong đắc ý cảm thán.
Điền Điềm xem như phục rồi, cô ấy quay đầu uống chết canh cá viên, tránh cho cô bạn lại nhớ mong.
Canh rất tươi, cá viên cũng rất ngon miệng, đến ngay cả cải xanh bên trong cũng trong vắt, vị cực kỳ ngon.
“Ăn ngon thật thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy ở trường học đón trung thu hình như cũng không tệ lắm.”
Sau khi ăn uống no đủ, Điền Điềm vuốt bụng nói.
“Vẫn là cơm nhà ăn ngon hơn, nghĩ như vậy, hình như quả thật không tệ.”
Ăn xong ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, bỗng nhiên có người đề nghị: “Bánh gạo hoa quế thật sự rất ngon, mặt ngoài quết mỡ còn tràn đầy mùi hoa quế, bên trong xốp thơm và ngọt, vừa nãy cũng không ăn đủ, nếu không thì chúng ta qua xem thử còn hay không.”
Lâm Sở Trì quả thật làm không ít bánh gạo hoa quế, thêm vào muốn cho nhiều sinh viên ăn hơn, mỗi mẻ bánh gạo đều cắt thành mười mấy miếng.
Thế nhưng dù như vậy, cũng không đỡ được sinh viên quá nhiều, đặc biệt là tin tức nhà ăn số một có bánh gạo hoa quế do cô làm truyền ra, rấ nhiều sinh viên vốn không tới cũng bị hấp dẫn lại đây, làm sao có thể còn thừa.
Trước khi các sinh viên rời nhà ăn đều không nhịn được đi đến ô cửa số bảy một chuyến, phát hiện trong mâm đã trống rỗng, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Kỳ thực bữa trưa này bọn họ ăn rất no, chỉ là miệng vẫn còn thòm thèm, lúc đi còn nhớ lại mùi vị thơm ngọt ngon miệng của bánh gạo hoa quế.
Lúc hơn ba giờ, Lâm Sở Trì đi ra khỏi phòng bếp, chào hỏi dì Vương bọn họ rồi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Lâm cháu chờ chút đã.”
Dì Vương kêu một tiếng, rất nhanh đi ra từ bên trong nhét một hộp bánh trung thu vào trong tay cô.
“Không cần đâu dì Vương, trong nhà cháu có bánh trung thu rồi.” Lâm Sở Trì từ chối nói.
“Cháu cái đứa nhỏ này cứ khách sáo cái gì, không muốn hả, vậy dì cũng không thể nhận bánh gạo hoa quế.”
Dì Vương nói thì nói như vậy, kỳ thực hồi sáng bà ấy đã ăn gần hết bánh gạo hoa quế rồi, hiện tại muốn trả cũng không trả được.
Lâm Sở Trì không đẩy về được, mới cầm bánh trung thu bà ấy tặng, ai biết mọi người trước ô cửa đều đi ra, người thì tặng hoa quả người thì tặng bánh trung thu.
Cô không muốn nhận, nhưng mọi người biểu thị là tặng cho cha mẹ cô, cô muốn từ chối cũng không từ chối được.
Cuối cùng chờ đi ra nhà ăn, hai tay cô đã đầy quà cáp.
Trên đường về nhà, Lâm Sở Trì gặp không ít sinh viên, có sinh viên chào hỏi cô, còn có sinh viên thấy cô xách nhiều đồ hỏi có cần giúp một tay hay không.
“Cảm ơn, không cần.”
Lâm Sở Trì từ chối xong, ai biết có một nữ sinh lại chạy tới, nhét bánh trung thu vào trong túi cô, lúc chạy đi còn để lại một câu: “Thất Thất chị làm bánh gạo hoa quế cực kỳ ngon, trung thu vui vẻ.
“Cô muốn gọi người lại nói cho đối phương biết mình đã có rất nhiều bánh trung thu rồi, nhưng nữ sinh chạy quá nhanh, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại một câu.
“Trung thu vui vẻ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT