Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, hết thảy đều tràn ngập trong hương vị vàng son.

Ở một góc nghỉ ngơi hẻo lánh có hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau...

"Triệu tổng, phiền anh suy xét lại một lần nữa. Không phải lần trước chúng ta đã đạt thành mong muốn hợp tác..."

Người đàn ông trung niên được gọi là Triệu tổng liếc bộ tây trang giá rẻ trên người Lê Vu An, cố hết sức che giấu sự khinh thường trong mắt mình.

"Tiểu Lê tổng, bàn chuyện công việc cũng phải tùy từng trường hợp chứ? Tình hình của trò chơi Bình Minh các cậu như thế nào, cậu hiểu rõ ràng hơn tôi mà, thứ cho tôi bất lực."

Nói rồi ông ta giơ ly rượu lên ý bảo:"Tôi không ở nơi này chậm trễ thời gian nữa, cậu cứ tự nhiên."

"..."

Đầu ngón tay Lê Vu An nắm chặt ly rượu hơi dùng sức, nhìn theo đối phương nhẹ nhàng rời đi.

Mặc dù Triệu tổng chưa nói gì nhưng y vẫn nhìn ra sự ngạo mạn và khinh thường từ trong mắt đối phương, y nỗ lực thuyết phục hạng mục đầu tư đã lâu, cuối cùng vẫn đứt gánh giữa đường trước thái độ đổi ý của đối phương.

Hôm nay bữa tiệc rượu xa hoa này là do Bạc gia tổ chức, đối phương là nhà giàu quyền quý có tiếng ở Đế Kinh, quy cách phô trương và khách khứa được mời đến đều là nhân vật có chức quyền cao vọng trọng.

Vì công ty đã sắp đóng cửa phá sản nhà mình, Lê Vu An phí rất nhiều sức lực mới lấy được một tấm thiệp mời tham gia, chỉ muốn tìm được một cơ hội hợp tác làm ăn trong này.

Nhưng từ khi vào bữa tiệc đến bây giờ, dường như y và tất cả khách khứa đều ở trong hai thế giới, không hề hợp nhau.

Lê Vu An âm thầm chỉnh vạt áo tây trang, thẳng mình ngay ngắn bước nhanh về hướng con đường thoát hiểm trong hành lang bên cạnh.

Kẽo kẹt.

Ván cửa đóng chặt ngăn cách thế giới phồn hoa bên ngoài.

Lê Vu An sờ soạng lấy ra thuốc lá và bật lửa của mình từ trong túi áo, ánh lửa le lói chiếu rọi mặt mày y, cuối cùng vẻ quật cường gắng gượng cũng lộ ra vẻ yếu ớt trong một tấc vuông ấm áp này.

Trong sương khói lượn lờ, Lê Vu An nghe thấy tiếng thở dài của mình, thần kinh căng thẳng đã lơi lỏng, vẻ mặt cũng dần dần tê dại ra.

Nếu là năm sáu năm trước: "trò chơi Lê Minh" mà nhà họ Lê sở hữu tuyệt đối là công ty có tiếng tăm trong giới Đế Kinh, chỉ tiếc, thị trường trò chơi luôn thay đổi từng phút từng giây.

Những năm trước "trò chơi Lê Minh" được xem là thương hiệu mạnh lại không đuổi kịp bước chân của đại chúng, dần dần xuống dốc, mà ba Lê Vu An bỗng nhiên qua đời vì bệnh tật, càng khiến cho cục diện rối rắm.

Để không khiến người mẹ đang đau lòng muốn chết thất vọng, Lê Vu An còn học năm hai đại học không thể không gánh vác gánh nặng đột ngột ập dến, còn bị ép thay đổi chuyên ngành liên quan đến trò chơi.

Nhoáng cái đã nhiều năm qua đi.

Hiện giờ nhà họ Lê và "trò chơi Lê Minh" đã không còn tiếng tăm và thế lực có thể khoe khoang được nữa, Lê Vu An đau khổ duy trì cũng không thể ngăn cản xu hướng từ từ suy tàn của công ty.

Rõ ràng mới tốt nghiệp không đến hai năm, Lê Vu An lại bước vào xã hội vừa đơn giản vừa phức tạp này sớm hơn so với đám bạn cùng trang lứa...

Phức tạp nhất chính là lòng người, nhưng đơn giản ở chỗ có thể dùng tiền tài, quyền thế, địa vị để quyết định rất nhiều chuyện.

Đột nhiên, ngoài cửa cách một bức tường đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hình như đang cố tình làm khó: "Đừng nóng vội chứ Bùi tiểu thiếu gia, khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng tôi đang muốn tâm sự với cậu một chút."

Suy nghĩ của Lê Vu An thoát ra từ trong hồi ức, phóng tầm mắt ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ pha lê nhỏ.

Một cậu trai diện mạo sạch sẽ ngoan ngoãn đang bị hai thiếu gia nhà giàu vây chắn ở cửa nhà vệ sinh, người trước khiếp đảm cúi đầu, không hó hé lấy một tiếng, có vẻ sắp bị bắt nạt.

Lê Vu An nhíu mày lại, hàm bất giác hàm cắn chặt điếu thuốc.

Ngốc chết đi được.

Cất bước chạy đến sảnh tiệc thì không phải sẽ ổn ư?

Thiếu gia nhà giàu có ngang ngược đến mấy cũng không dám làm ra chuyện gì trước mắt bao người.

Mắt thấy ngoài cửa "cảnh bắt nạt" càng diễn càng ác liệt, Lê Vu An lại cầm trong tay, cố tình đá văng cửa phát ra động tĩnh thật lớn.

Ầm!

Tiếng vang lớn cố tình tạo ra này quả nhiên đã tạm thời ngăn cản việc bắt nạt ngoài cửa.

Lê Vu An phun ngụm khói cuối cùng ra bên ngoài lối thoát hiểm, mặt mày lại khôi phục vẻ lãnh đạm kiêu ngạo đối ngoại: "Không ngờ cái cửa này lại khó mở đến vậy, hút có điếu thuốc thôi mà thiếu chút nữa bị khóa ở bên trong rồi."

Lời này tất nhiên là cái cớ, là cố ý nói cho ba người ngoài cửa đó nghe.

Lê Vu An biết thân phận của mình không phù hợp với bữa tiệc này, y không muốn gây ra quá nhiều thị phi, chỉ hy vọng Bùi tiểu thiếu gia "bị bắt nạt" kia có thể nhanh trí hơn một chút, thừa dịp lúc này chạy đi.

Như vậy y cũng có thể bo bo giữ mình, giảm bớt phiền phức không cần thiết.

Chỉ tiếc đối phương không nghe hiểu ám chỉ của y.

Lê Vu An đón nhận ánh mắt của hai cậu thiếu gia nhà giàu một béo một gầy, lại nhìn Bùi tiểu thiếu gia bị kẹp bên trong, không dám lộn xộn, thiếu chút nữa không kiểm soát được biểu cảm...

Bùi tiểu thiếu gia Bùi Ý này thật đúng là tên ngốc như bên ngoài đồn đại ư?

Sao lúc này rồi mà vẫn còn không chạy?

Sâu trong con mắt của Lê Vu An tràn ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, nếu như y không tiếp tục quản thì chỉ sợ đối phương sẽ bị bắt nạt càng thảm hại hơn.

"Tôi nói này, hai người các cậu bắt tay nhau để uy hiếp Bùi tiểu thiếu gia phải không? Bạc gia và Bùi gia vừa ở trong buổi tiệc tuyên bố liên hôn, cậu..."

"Lê Vu An! Đừng có xen vào chuyện của người khác!"

Cả tên béo và gầy đều nhận ra thân phận của người kia, sự cảnh giác ban đầu chuyển sang chế giễu: "Nhìn bộ đồ mày đang mặc đi, hàng hiệu gì kém cỏi vậy? Làm sao có gan mà lẻn vào buổi tiệc này thế?"

"..."

Trào phúng không hề che giấu tấn công trực diện như thể một con dao đâm thẳng vào tim Lê Vu An.

Nếu là trước kia, chỉ sợ gia thế bối cảnh của Lê Vu An còn tốt hơn bọn họ một tầng, nhưng hiện tại dường như chỉ cần là người cùng lứa tuổi của nhà có tiền thì đều có thể tỏ vẻ khinh miệt y.

Lê Vu An trầm mặc nghiền tắt thuốc lá chưa hút hết ở trong thùng rác, bị tổn thương lòng tự trọng làm y không nhẫn nhịn nữa.

Y lập tức đến gần, dùng sức tách tên mập, tên gầy ở hai bên ra, túm Bùi Ý đang "ngây ngốc" đến bên cạnh mình, tỏ ý là muốn tham gia trò khôi hài vốn dĩ không liên quan gì đến y này.

"Lê Vu An, tao cảnh cáo mày một lần nữa, việc này không liên quan đến mày! Mày..."

"Nói nhảm với nói nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh luôn cả nó cho tao!"

Lê Vu An nghe thấy hai người ác ý uy hiếp, sự kiêu ngạo và quật cường giấu ở trong xương cốt nháy mắt bùng nổ!

Y trở tay đẩy người bên cạnh ra khỏi nguy hiểm: "Tên ngốc này, còn thất thần làm gì? Mau chạy ra ngoài gọi người đi, tôi cản hai tên đần độn này cho cậu trước!"

Vốn dĩ hôm nay mọi việc đã không được thuận lợi, vừa lúc nghẹn một bụng tức, cậu đã tám trăm năm chưa từng đánh nhau rồi, nhân cơ hội này phát tiết cũng tốt!

Bị thương cũng được mà đổ máu cũng xong.

Dù sao với thân phận hiện giờ của y thì cho dù là bất chấp tất cả đánh nhau hôn mê trên mặt đất, chỉ sợ cũng không khiến những người khác để ý và quan tâm.

...

Nhưng sự thật vẫn nằm ngoài dự đoán của Lê Vu An.

Ví dụ như cậu không nghĩ tới thiếu gia nhà họ Bùi là Bùi Ý bị nhận định thành "kẻ ngốc" lại đột nhiên lợi dụng bình chữa cháy nhanh trí phản kích, không nghĩ tới "Bạc nhị thiếu gia" đối tượng liên hôn của Bùi Ý,sẽ ra mặt bảo vệ, càng không nghĩ tới...

Y lại gặp được Yến Sầm đối tượng yêu thầm mà thời đại học mình chỉ liếc mắt một cái đã động lòng, ở chỗ này.

Một trò khôi hài bắt đầu rất đột ngột mà đảo lộn cũng nhanh chóng.

Các vị khách bị thu hút đến đây cũng đều về tới sảnh tiệc, hành lang hẹp dài chỉ còn lại có bốn người ít ỏi.

Lê Vu An nhìn Yến Sầm đột nhiên xuất hiện, nhất thời còn phản ứng không kịp.

Hai người xem như là đàn anh đàn em cùng một trường đại học, có điều qua lại ít đến đáng thương, Yến Sầm có gia thế tốt, năng lực tốt, vẫn luôn là tiêu điểm trong khoa.

Năm Yến Sầm tốt nghiệp, nhà họ Lê vừa lúc gặp tổn thất nặng nề.

Từ đầu đến cuối, Lê Vu An chưa cùng bày tỏ thiện cảm và tấm lòng với hắn, ngay cả quan hệ duy nhất là đàn anh đàn em cùng khoa cũng biến mất sau khi Lê Vu An bị ép phải chuyển chuyên ngành.

Nghe nói sau khi Yến Sầm tốt nghiệp vẫn luôn gây dựng sự nghiệp đầu tư thương mại ở nước ngoài, thi thoảng Lê Vu An cũng sẽ biết được một ít tình hình gần đây của đối phương từ miệng miệng những người tốt nghiệp cùng trường.

Nói hắn ưu tú, nói hắn lợi hại, nói hắn vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người giống như năm đó.

Nhoáng cái đã gần sáu năm rồi.

Lê Vu An lại lần nữa gặp được đối tượng thầm mến trong trí nhớ, đối phương chẳng thay đổi gì cả, mắt kính gọng vàng đặt ở trên mũi vẫn làm bật lên khí chất nho nhã và xuất sắc.

Khoảnh khắc tầm mắt của đối phương liếc tới, Lê Vu An nhạy bén cúi đầu, tránh đi.

Tầm mắt cụp xuống.

Lê Vu An thấy tây trang vốn đã rẻ mạt của mình dính không ít phấn khô màu trắng...

Vừa rồi Bùi Ý cầm bình chữa cháy ngăn cản tầm nhìn của hai người kia, tuy rằng Lê Vu An ở trong hỗn chiến không bị tổn thương đến mắt nhưng rõ ràng quần áo đã bị bẩn cả.

Lê Vu An nhìn chằm chằm tây trang mất mặt của mình, đột nhiên nhớ tới cái áo sơ mi màu trắng trên người Yến Sầm, cái mác độc nhất vô nhị trên cổ áo đã thể hiện giá cả xa xỉ.

Khác nhau như trời với đất, như bùn với mây.

"..."

Hô hấp của Lê Vu An hơi ngưng lại, sự tự tôn trong xương cốt sụp đổ trong chốc lát, sự xấu hổ khó có thể hình dung làm y hận không thể lập tức rời đi.

"Không có việc gì thì tôi đi trước đây."

Lê Vu An đã chuẩn bị trước sẽ bị người ta coi thường, y mới vừa tính toán rút lui từ con đường an toàn thì Yến Sầm ở đối diện đã mở miệng ngăn lại: "Vị tiên sinh này, tay cậu hình như đang bị thương."

Bước chân Lê Vu An ngừng lại, nhìn lại tay theo lời nói.

Ngón trỏ trên tay phải y có một vệt máu chảy, lúc giơ tay nhìn kỹ, không biết đã bị cứa rách từ khi nào, miệng vết thương có hơi sâu, chẳng qua "khép lại" một chốc nên rất khó phát hiện manh mối.

"Bốn người chúng ta về khu nghỉ ngơi ngồi một lát nhé? Tốt xấu gì cũng phải xử lý miệng vết thương..."

Giọng nói của Yến Sầm rất êm tai, còn mang theo sự suy xét ôn hoà: " Cậu có cần thay một bộ tây trang khác không?"

"..."

Lê Vu An nghe thấy hai chữ "tây trang", không biết tại sao lại vang lên lời hai người kia vừa trào phúng mình.

Y giấu lòng bàn tay bị thương của mình đi, trước sau vẫn không dám phóng ánh mắt nhìn về hướng Yến Sầm: "Không cần, tây trang không đắt, vết thương nhỏ này không cần thiết phải xử lý."

Y không muốn bước vào sảnh tiệc nữa, không muốn tiến vào thế giới đã sớm không thuộc về mình đó nữa.

Bùi Ý vốn dĩ còn ngoan ngoãn ở bên cạnh Bạc Việt Minh lại đi lên, dùng sức túm chặt Lê Vu An không cho đi, như là vì báo đáp y vừa rồi ra tay tương trợ, nói thế nào cũng phải giúp y cầm máu.

Trái tim Lê Vu An khẽ thả lỏng, yên lặng tiếp nhận chút ấm áp này...

Tuy rằng tiểu thiếu gia nhà họ Bùi này vẫn luôn bị người ta nói là ngốc, nhưng còn tính là có thể phân biệt tốt xấu thị phi.

Bạc Việt Minh đứng ở đó mở miệng: "Không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào?"

Lê Vu An bị Bùi ý túm gắt gao, nhất thời không chạy lấy người được, y đành phải nói ra tên họ của mình: "Lê Vu An."

Khi trả lời, y bất giác liếc về hướng Yến Sầm, ngắn ngủi mà nhanh chóng.

Đối phương vẫn duy trì dáng vẻ ôn hòa vừa rồi kia, không hề lộ ra dù chỉ là một chút phản ứng khác với cái tên của y.

Chỉ là người xa lạ, trước nay đều vậy.

Trái tim Lê Vu An nổi lấy sự mất mà mà chính y cũng chưa phát hiện ra, ngược lại chỉ nghe thấy Bạc Việt Minh nói:

"Cậu Lê vẫn nên cùng chúng tôi đi xử lý miệng vết thương đi, chuyện vừa rồi may mà có cậu giúp đỡ."

Anh ta lại bổ sung: "Yến Sầm, cậu giúp cậu Lê xử lý một chút, Bùi Ý xử lý không tốt."

Thân là bạn tốt, Yến Sầm đồng ý một cách sảng khoái: "Được."

Lời từ chối đã đến bên miệng dễ dàng bị chữ "được" này đánh tan, Lê Vu An âm thầm hít một hơi thật khẽ.

Y không thể nói rõ mình xuất phát từ tâm lý gì, đành phải làm bộ bình tĩnh mà phủi phấn khô trên quần áo: "Được, vậy làm phiền rồi."

...

Khu nghỉ ngơi của sảnh bữa tiệc.

Yến Sầm nhận lấy hòm thuốc từ trong tay người phục vụ, đi tới bên cạnh Lê Vu An.

Lê Vu An ngước mắt nhìn thân hình hắn, bất giác đứng lên: "Hay là... cứ để tôi tự mình xử lý đi."

Yến Sầm âm thầm đẩy hòm thuốc trong tay ra phía sau, mỉm cười ý bảo: "Ngồi đi, tôi thấy miệng vết thương của cậu còn đang rỉ máu, một tay xử lý thì có lẽ sẽ không tiện."

Lê Vu An ổn định sắc mặt, nhịn không được nhớ lại...

Lúc học đại học luôn bày ra khuôn mặt ôn hòa nho nhã lễ độ, chuyện gì có thể giúp đỡ thì sẽ cố hết sức để giúp, hình như trước nay chưa từng nghe qua chuyện hắn nổi giận, khó chịu bao giờ.

Giây tiếp theo, Yến Sầm liền ngồi ở bên người cậu, lập tức mở hòm thuốc ra: "Cậu Lê, duỗi tay ra."

"A?"

Lê Vu An nhanh chóng thoát ra từ trong hồi ức, nhất thời không có cách nào, lúc chìa tay mang theo vẻ hoảng loạn tiến thoái lưỡng nan khó hiểu.

Đột nhiên, đầu ngón tay bị Yến Sầm cười bắt lấy, cơn ấm áp ào tới trong chớp mắt: "Cậu Lê, cậu sợ đau à?"

Lê Vu An dùng hết sức lực mới không để vẻ hoảng loạn lộ ra: "Không, làm phiền anh rồi."

Yến Sầm khẽ cười một tiếng, không hề vạch trần.

Đôi mắt nhìn thì lãnh đạm này nhưng đáy mắt vẫn luôn cất giấu vẻ khẩn trương và khắc chế, nhìn kỹ thì khá tương phản, nhưng... còn có sự quen thuộc không thể nói ra.

Yến Sầm lấy ra tăm bông y tế tẩy sạch vết máu, còn không quên nhắc nhở: "Khẳng định sẽ có đau đớn, cậu cố chịu một chút."

Lê Vu An gật đầu rất khẽ, tầm mắt y có vẻ như đang nhìn chăm chú vào miệng vết thương, trên thực tế khóe mắt đều dừng ở trên người Yến Sầm.

Gần trong gang tấc.

Lê Vu An nhìn Yến Sầm lau sạch vết máu, bôi thuốc, dán băng keo cá nhân cho mình, không biết tại sao lại có cảm giác không chân thật như đang ở trong mơ vậy.

Mãi đến khi sức ở đầu ngón tay biến mất, tuyên bố lần băng bó ngắn ngủi này đã kết thúc.

Lê Vu An chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần: "Cảm, cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Yến Sầm giương mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Tay cậu rất đẹp, may mà vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo."

"..."

Tay, rất đẹp?

Lê Vu An rũ mắt nhìn về phía tay mình, lúc ánh mắt chạm đến băng cá nhân trên lòng bàn tay thì gương mặt từ trước đến nay luôn lãnh đạm lại tràn ra một nụ cười như chuồn chuồn lướt nước.

Không đợi nở rộ khuếch tán thì một giọng nói trong trẻo ngậm cười đã vang lên: " Học trưởng, đã lâu không gặp."

Lê Vu An dịch tầm mắt, lại thấy một gương mặt coi như quen thuộc...

Người tới tên là Bùi Hoán, cũng tốt nghiệp đại học Đế Kinh, đương nhiên tiếng " học trưởng" này của cậu ta không phải là gọi Lê Vu An.

Trong lúc đối diện ngắn ngủi, Yến Sầm bên cạnh đã phản ứng lại trước: "Bùi Hoán?"

"Vâng! Không ngờ đàn anh còn nhớ em, vừa nãy ở trên hành lang không tiện cho nên hiện giờ em mới lại đây chào hỏi."

Bùi Hoán nhanh chóng đáp lời, trong giọng nói mang theo sự nhiệt tình gần gũi mà người khác khó có thể sánh bằng.

Vốn dĩ chính là đàn anh đàn em cùng khoa, lại coi như là sinh viên ưu tú trong mắt giáo sư, so với mình chuyển chuyên ngành giữa đường thì Yến Sầm và Bùi Hoán hiển nhiên càng quen thuộc nhau hơn.

Vừa nghĩ đến điểm này, ánh mắt Lê Vu An liền tối đi.

Độ cong còn chưa kịp nở trên khóe miệng cậu đã biến mất, yên lặng nghe hai người lâu ngày mới gặp lại nói chuyện thân thiết với nhau.

Yến Sầm nhạy bén phát giác người bên cạnh đang trầm mặc, dẫn đề tài lại đây: "Đúng rồi, sao cậu và cậu Lê quen biết nhau thế?"

Bùi Hoán chủ động trả lời: " Học trưởng, Vu An và em là cùng một khóa đấy, cũng là đàn em của anh nhỉ?"

"..."

Lê Vu An không ngờ đoạn đối thoại của hai người lại kéo tới mình, đành phải khẽ động khóe miệng: "Năm hai tôi đã tạm nghỉ học rồi, lùi lại việc tốt nghiệp một năm, Yến tiên sinh không biết tôi cũng bình thường."

Dù sao thì trong một trường đại học có nhiều người cùng chuyên ngành như vậy, không phải tất cả đàn anh đàn em đều có thể qua lại gần gũi, đại đa số đều bị xem nhẹ, người được nhớ đến mới là cực cá biệt.

Thế nên đều là "đàn em" nhưng chỉ có Bùi Hoán được Yến Sầm nhớ kỹ chứ không phải Lê Vu An đến tên cũng phải tự giới thiệu lại một lần nữa.

Trong lòng Lê Vu An tràn ngập sự chua xót khó có thể bỏ qua, loại cảm giác mất tự nhiên do không hợp nhau lại ngóc đầu trở lại.

Để không lộ ra trước mặt đám người Yến Sầm, y đành phải tiện tay cầm lấy ly rượu trước mắt, lắc một cách tùy ý.

Yến Sầm nhìn chăm chú vào rượu lay động trong tay Lê Vu An, ấn đường thoáng qua vẻ nghiền ngẫm.

Nơi như bữa tiệc thì nói chuyện với nhau mới là chủ yếu.

Lê Vu An trầm mặc không hề ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của Bùi Hoán, đối phương vẫn nhiệt tình giao lưu với Yến Sầm thậm chí còn kéo Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngây ngốc bên cạnh theo.

Bạc Việt Minh thuận miệng hỏi: "Yến Sầm, cậu và Bùi Hoán rất thân nhau lúc học đại học à?"

"Cậu có nhớ tớ từng nói với cậu, năm tớ sắp tốt nghiệp, trường đã tổ chức cuộc thi đấu đầu tư tuyến đầu không?"

Trong giọng nói của Yến Sầm không thiếu vẻ khen ngợi: "Tớ từng nói có một đối thủ mạnh nặc danh..."

"Đấu đến cuối cùng, bên trường học mới sắp xếp cho ba hạng đầu công khai gặp mặt, lúc đó tớ mới biết được trong đó có Bùi Hoán."

Bùi Hoán nói tiếp: "Lúc ấy em cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới người đạt hạng nhất lại là học trưởng, chẳng trách không tài nào thắng được anh."

"..."

Thi đấu đầu tư tuyến đầu?

Lòng Lê Vu An căng như dây đàn đã hoàn toàn đứt gãy theo từ này, đột nhiên đặt ly rượu lên trên bàn trà: "Tôi còn có việc, xin đi trước một bước, không quấy rầy nhã hứng ôn chuyện của các vị nữa."

Nói xong y liền nhanh chóng vòng qua bên cạnh Yến Sầm, rời khỏi sảnh tiệc mà đầu không ngoảnh lại.

Yến Sầm đứng ở đó, bước chân khẽ tiến lên, muốn nói lại thôi: "Cậu Lê..."

Bùi Hoán âm thầm đi theo, ngăn cản tầm mắt: " Học trưởng, làm sao vậy?"

Yến Sầm thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Chỉ là từ lúc bắt đầu anh đã cảm thấy Lê Vu An rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu, có điều có thân phận "đàn em" này thêm vào thì có lẽ là trước đây từng lướt qua nhau ở trong khoa rồi.

...

Tiếng cửa xe khép lại cái sầm.

Lê Vu An nhớ tới vừa rồi mình bỗng dưng "giở chứng" rời đi, chua xót lại ảo não tựa đầu lên trên tay lái...

Mọi người đều nói chuyện vui vẻ, sao lại có một người mất hứng như y chứ?

Vốn dĩ ăn mặc đã không đến được bữa tiệc cao cấp này rồi, lúc này chỉ sợ đã để lại cho Yến Sầm "ấn tượng ban đầu" càng tệ hơn.

Lê Vu An nghĩ, vô ý thức cọ vào lòng bàn tay, cơn đau đớn truyền đến trong nháy mắt.

"Ui."

Y cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay phải.

Miệng vết thương mới băng bó xong không lâu trước đây không biết từ khi nào lại nứt toác, lúc này máu tươi tràn ra lại nhiễm bẩn hơn nửa cái băng keo cá nhân không thấm nước, hiển nhiên là không thể dùng tiếp được nữa.

Lê Vu An nhất thời không nỡ gỡ băng keo cá nhân ra vứt đi, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm đến thất thần.

Trước khi gia cảnh chưa bị lụn bại, Lê Vu An cũng coi như là thiếu gia nhà giàu được mọi người vây quanh, từ nhỏ chi phí ăn tiêu chưa từng thiếu thốn.

Tuy rằng không ăn chơi trác táng như những thiếu gia nhà giàu khác, nhưng sự kiêu ngạo nên có không hề ít chút nào, trước kia theo đám bạn thấy, y còn có chút độc miệng kiêu ngạo khẩu thị tâm phi.

Hồi năm nhất mới vừa vào đại học, y đã nghe nói đàn anh Yến Sầm cùng khoa giỏi giang và ưu tú, nhưng y còn trẻ ngông cuồng nhận định mình lợi hại hơn đối phương, kéo theo tâm lý "khinh thường" để đối đãi theo thói quen.

Nhưng Lê Vu An chưa từng cố tình khiêu khích Yến Sầm, chỉ là để trong tâm đến khi Yến Sầm qua những lời miêu tả ngày qua ngày của bạn cùng phòng bên cạnh và các bạn học cùng lớp.

Mãi đến khi thấy Yến Sầm mang theo đoàn đội ra ngoài thi đoạt giải, trở về trường lên bục nhận tuyên dương, Lê Vu An ngồi ở dưới khán đài bỗng dưng chìm đắm không thể cứu vãn được nữa.

Thời thanh xuân ngây ngô, Lê Vu An đã xác nhận xu hướng tính dục của mình, tuy nói thời buổi này hôn nhân đồng tính đã là hợp pháp, tình yêu đồng tính cũng không phải là số ít...

Chỉ là lúc phần thiện cảm và yêu thầm này cuối cùng rơi xuống người Yến Sầm thì Lê Vu An lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Là kiêu ngạo, là tự tôn, cũng là tôn trọng, Lê Vu An không hề chế tạo cuộc gặp gỡ "có lẽ có" ngẫu nhiên mà muốn xuất hiện ở trước mặt Yến Sầm vào thời cơ thích hợp.

Khi cuộc thi đầu tư tuyến đầu nặc danh do đại học Đế Kinh liên kết với các đại học khác để tổ chức đó bắt đầu, Lê Vu An liền cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.

Ngay lúc y cho rằng có thể dùng thực lực quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt Yến Sầm thì nhà họ Lê đột nhiên sảy chân, Lê Vu An từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh được ưu ái lần đầu tiên đối mặt với gánh nặng cuộc sống.

Đoạn thời gian kia, y sụp đổ, mê man, bất lực, cuối cùng lựa chọn gắng gượng chống chọi.

Chờ đến khi hết thảy đã lắng xuống thì Yến Sầm đã tốt nghiệp bay ra nước ngoài, phần tình cảm chưa bao giờ nói ra khỏi miệng này không hề mai một theo năm tháng mà chỉ chôn sâu trong lòng Lê Vu An.

Mãi đến khoảnh khắc không lâu trước đây, tình cảm sâu trong nội tâm mãnh liệt trào dâng làm y không thể ngụy trang được cảm xúc của mình.

Lê Vu An thoát ra từ trong hồi ức nhưng không vội vã rời đi.

Y yên lặng ngồi ở bên trong xe, tầm mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cửa khách sạn cách đó không xa.

Thời gian sớm hơn so với dự tính của y, không đến mười phút, Yến Sầm đã xuất hiện ở cửa khách sạn, còn lập tức đi về phía bãi đỗ xe cùng phương hướng.

"..."

Lê Vu An cả kinh.

Cậu như thể sợ bị đối phương phát hiện, nhanh chóng cúi người xuống, chỉ dám lộ ra đôi mắt quan sát xuyên qua cửa sổ xe.

Ngoài xe, Yến Sầm không phát hiện điểm này, nhanh chóng lên xe của mình, nghênh ngang mà đi.

Lại một lần gặp gỡ đơn phương không hề giao thoa.

Lê Vu An nhìn chiếc xe màu đen biến mất ở chỗ ngoặt, chậm nửa nhịp mới lấy di động của mình ra, mở WeChat ra như đang suy tư gì đó.

Người được ghim cố định trên đầu WeChat là một hình đại diện mèo quýt nhỏ, giản lược đến mức không có ghi chú, chỉ có một nick name wechat Y.C nguyên bản nhất.

Đây là wechat của Yến Sầm.

Là năm hai đại học chuyển chuyên ngành học lại ấy, Lê Vu An bất ngờ lấy được, là do giáo sư đã từng dẫn dắt Yến Sầm truyền ra số wechat trong phạm vi nhỏ để cung cấp con đường công việc cho học sinh của mình.

Từ lúc lấy được số WeChat đến khi kết bạn, y do dự trước sau suốt một tháng, mô phỏng tất cả khả năng và đối thoại liên tưởng ra một lần, đương nhiên cũng bao gồm cả việc lời mời bị từ chối.

Sau đó lời mời được chấp nhận, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Yến Sầm ở đầu bên kia màn hình không chủ động hỏi qua một câu, mà Lê Vu An ở bên này màn hình đã mô phỏng tập luyện nhiều lần nhưng cũng không có dũng khí chủ động nhắn tin.

"..."

Lê Vu An click mở khung chat của wechat, trên màn hình di động chỉ dừng lại ở bốn câu trò chuyện đơn phương...

Mỗi năm rạng sáng Nguyên Đán, Lê Vu An mới dám mượn khe hở chúc phúc mọi người để gửi đến một câu "Năm mới vui vẻ."

Như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Ngón tay của Lê Vu An lại lần nữa ngừng ở trên bàn phím di động, do dự bồi hồi rất lâu mới gõ lên một hàng chữ...

" Học trưởng, hoan nghênh về nước, cảm ơn anh đã băng bó miệng vết thương cho tôi."

Đầu ngón tay dừng lại ở nút gửi đi, chậm chạp không ấn xuống.

Lê Vu An nghĩ như vậy thì sẽ bại lộ thân phận của mình, có lẽ Yến Sầm cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc kỳ quái, vì thế xóa đi nửa đoạn sau, chỉ để lại nửa câu...

" Học trưởng, hoan nghênh về nước."

Y nhìn chằm chằm lời thăm hỏi chỉ vẻn vẹn sáu chữ này, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Yến Sầm cùng Bùi hoán nói chuyện với nhau ở sảnh bữa tiệc, dũng khí sớm đã mất đi cuối cùng vẫn không thể sinh ra.

Y ấn lên nút xóa, càng ngày càng dùng sức, thở dài: "Bỏ đi."

Bỏ đi, bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa rồi.

Cậu cần gì phải làm chuyện vô nghĩa này nữa? Sẽ chỉ càng khó xử và mất mặt thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play