Lâm Tùy Ý vô cùng đớn đau, lần thứ N đưa danh thiếp của mình cho nhân viên tàu: “Nếu dư ghế, làm ơn liên lạc với tôi. Đây là danh thiếp của tôi, mặt trên có số di động.”
Nhân viên tàu nhìn danh thiếp, trên danh thiếp có logo đạo quan và mấy cụm hương khói.
Nổi bật nhất là cái tên Nguyên Ý đạo nhân, sặc mùi ảo đá.
Danh thiếp viết:
【 Nguyên Thanh Quan 】
【 Lâm Tùy Ý 】
【138XXXXXXXX】
Đồ thần kinh.
Nhân viên tàu đẩy trả danh thiếp Lâm Tùy Ý, công thức hoá nói: “Có vé sẽ báo với anh.”
Lâm Tùy Ý vội vàng: “Ồ ồ ồ, tốt quá, cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Nhân viên tàu liếc Lâm Tùy Ý một cái, lúc này mới đi.
Lâm Tùy Ý thất vọng quay đầu nhìn, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn đi xin nhân viên tàu giúp đỡ, vị trí cạnh cửa xe lửa đã bị người khác cướp mất.
Vị trí cạnh cửa xe rất tốt, có thể dựa vào ngắm phong cảnh bên ngoài, chữa lành nỗi đau nội tâm.
Cứ như vậy, Lâm Tùy Ý đứng 21 tiếng đồng hồ. Giây phút bước chân xuống xe lửa, hai chân cậu chết lặng như thể không phải của mình.
Xuống trạm, Lâm Tùy Ý không lập tức tới đường Kim Hoa, mà nhảy lên xe ba bánh, nhờ tài xế chở mình tới trung tâm thương mại.
Cậu có đạo hạnh cực cao, từ trong ra ngoài đượm
hương thiền, nhưng quần áo bị xe lửa hum cho thúi hoắc.
Dù sao cũng là đi gặp tình kiếp của mình, tuy tình kiếp mới tám tuổi, Lâm Tùy Ý vẫn cảm thấy mình cần mua một bộ đồ mới, sau đó lóe sáng lên sân khấu.
Lâm Tùy Ý không thiếu tiền, giải một mộng bằng người ta kiếm cả đời.
Cậu sửa soạn bản thân thật là bảnh, còn mua một cái dây xích vàng to oạch treo trên cổ, cố ý tỏ vẻ ta đây cao, phú, soái.
Đây là thiết lập được hoan nghênh nhất.
Sau đó tung ta tung tăng đến đường Kim Hoa gặp tình kiếp.
Đường Kim Hoa được chính phủ tu sửa, xung quanh đều là nhà mới, trên đường không ít người. Lâm Tùy Ý thấy một quầy bán quà vặt, đi vào.
Trời nóng, Lâm Tùy Ý tính mua một cây kem ăn thử. Ở tủ đông chọn tới chọn lui, chọn một gói màu trắng và một gói màu hồng nhạt.
Lúc tính tiền, cậu hỏi ông chủ quầy bán quà vặt: “Ông chủ, tòa nhà số 7 nằm ở đâu?”
Ông chủ quầy bán quà vặt họ Vương, là người thật thà. Nhìn Lâm Tùy Ý chả giống người tốt tí nào, cảnh giác nói: “Cậu là người từ đâu tới?”
Lâm Tùy Ý nói: “Người tốt tới.”
Ông chủ Vương không tin. Lâm Tùy Ý tháo dây xích vàng trên cổ xuống, nhét vào trong túi không sợ rơi mất, nhe răng cười trắng tinh: “Như vậy giống người tốt chưa?”
Vứt dây xích vàng tục tằng, một chút khí chất Lâm Tùy Ý hiện ra.
Cậu đi theo Nguyên Dĩ làm việc hành thiện tích đức, có công đức trong người, tướng mạo không thể kém được.
Lúc này ông chủ Vương mới tin, chỉ đường cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý: “Cảm ơn.”
Cậu xé gói màu trắng cắn kem trong miệng, cầm gói hồng nhạt đi hướng tòa nhà số 7.
“Số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà số 7…”
Nhẩm địa chỉ, Lâm Tùy Ý tới địa điểm đích.
Cậu nhìn cánh cửa hơi rỉ sắt trước mắt, hạ mình giơ ngon tay gõ cửa.
Chốc lát sau, cửa mở ra, phía sau cửa là một bé trai rất gầy, mặc áo ố vàng rách ngực, cánh tay không mấy lạng thịt trơ xương. Bởi vì gầy ngũ quan càng thêm rõ nét.
Lâm Tùy Ý mười sáu rất cao, bé trai lại thấp bé, phải ngửa đầu nhìn cậu.
Không hé răng.
Lâm Tùy Ý mỉm cười, nói: “Xin chào, xin hỏi Lâu Lệ có ở đây không?”
Bé trai không hé răng, vẫn cứ ngửa đầu nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu Lệ sống ở đây hả? Anh tới tìm Lâu Lệ, có… có việc gấp.”
Tạm thời việc của cậu coi như việc gấp đi.
Bé trai vẫn im lặng. Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ: “Không biết nói hả? Lắc đầu gật đầu được không? Nếu Lâu Lệ ở đây, em gật đầu, giống anh nè.” Nói, Lâm Tùy Ý gật đầu làm mẫu cho bé trai.
“Lâu Lệ không ở đây, em lắc đầu vậy nè.” Cậu lắc đầu: “Có thể chứ?”
Bé trai xem Lâm Tùy Ý biểu diễn, im lặng một chút, nói: “Là em.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Lâm Tùy Ý ngẩn người. Cậu nhìn bé Lâu Lệ, trong lòng khiếp sợ, không thể tin nổi.
“Em là nam, nam giới?” Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Tại sao là nam?”
Thái Cực bát quái, âm dương điều hòa, Lâm Tùy Ý căn bản không nghĩ tình kiếp sẽ là nam, tất nhiên sẽ không tính giới tính đối tượng tình kiếp. Cậu khiếp sợ lặp lại: “Tại sao em là nam?”
Lâu Lệ mím môi: “Kết cấu sinh lý.”
Rầm…
Nói xong đóng cửa lại, nhốt bệnh nhân tâm thần nghi ngờ giới tính mình ngoài cửa.
“Á, anh… Anh không có ý đó.” Lâm Tùy Ý gõ cửa hai lần, bé Lâu Lệ không mở cửa cho cậu.
Chịu.
Lâm Tùy Ý nhìn gói kem hồng nhạt trong tay, cười gượng.
Trước ngày hôm nay, thật ra Lâm Tùy Ý không để trong lòng quẻ tượng vạn kiếp bất phục. ‘Trong vận mạng có thì cuối cùng sẽ có, trong mạng chẳng có thì đừng mong cầu’ là lý tưởng của cậu. Thiên Đạo soạn sẵn mệnh, cho nên dù ngày mai sẽ bất ngờ ly thế, cậu cũng cảm thấy đây là mệnh.
Nghịch thiên sửa mệnh là mệt nhất, cũng là điều Thiên Đạo bất dung, cái giá phải trả không ai có thể thừa nhận.
Sở dĩ cậu xuống núi tới gặp đối tượng tình kiếp, chỉ xuất phát từ Nguyên Dĩ. Nhưng hiện tại, Lâm Tùy Ý không muốn có vợ là nam.
Buổi tối, Lâm Tùy Ý ở khách sạn gọi điện thoại cho Nguyên Dĩ, nói về việc này.
“Sư phụ.” Lâm Tùy Ý vẫn còn khiếp sợ: “Con đã gặp đối tượng tình kiếp. Ngài đoán thế nào, còn mơ hồ hơn là giải mộng.”
Giọng Nguyên Dĩ gấp gáp: “Thế nào?”
“Chắc chắn Ngài đoán không ra.” Lâm Tùy Ý ngồi xếp bằng trên giường, vẫn còn vì tương lai rất có thể sẽ có vợ là nam mà cảm thấy kinh thế hãi tục: “Đối tượng tình kiếp của con á, kết cấu sinh lý là nam giới.”
Nguyên Dĩ: “…”
Nguyên Dĩ: “Mau chóng giải quyết.”
Giải quyết tất nhiên không phải là trừ khử Lâu Lệ, là giải quyết duyên phận giữa bọn họ. Vô duyên vô phân, tự nhiên sẽ không có chuyện xưa, tình kiếp cũng sẽ trừ khử.
Giải quyết duyên phận như thế nào? Cần lấy máu từ ngón trỏ hai người. Người có duyên sẽ dung hợp máu, giống như
nhỏ máu nhận thân vậy. Thân nhân tức có duyên phận, máu cũng sẽ hòa vào nhau.
Việc Lâm Tùy Ý cần làm là dung hợp máu ngón trỏ của cậu và Lâu Lệ, sau đó dùng bùa chú tách ra, chặt đứt duyên phận.
Cơ mà lần đầu tiên gặp mặt cậu đã chọc giận người ta, chỉ sợ máu ngón trỏ không dễ lấy.
Lâm Tùy Ý không phải người ưa bạo lực. Cậu muốn khách khí lịch sự lấy máu ngón trỏ Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nhớ lại lúc mới gặp Lâu Lệ. Gặp mặt ngắn ngủi, Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ là một đứa bé thông minh, trầm mặc ít lời, mà trầm mặc ít lời có tâm tư khó đoán. Nói cách khác, không dễ lừa.
Cậu hơi sầu, càng sầu càng đói. Cậu dứt khoát đứng dậy ra cửa, đi ăn khuya trước.
Khách sạn ở phụ cận đường Kim Hoa, tiện ích xung quanh chưa hoàn thiện, chỉ có đường Kim Hoa có mở quán ăn.
Lâm Tùy Ý đi bộ trở về đường Kim Hoa. Vào một quán mì tại gia ở đầu đường, gọi một phần mì thịt bò, dặn ông chủ cho nhiều thịt bò.
Gọi món xong, Lâm Tùy Ý tìm ghế ngồi.
Ánh mắt vô tình thoáng nhìn bên ngoài, thấy một bé trai mặc áo rách ngực đi tới, bới thùng rác. Một lát sau bới được hai cái chai, bé trai quen tay vặn nắp, đạp bẹp cái chai, rồi bỏ vào túi nilong trong tay.
Lâm Tùy Ý ngẩn người, vội tập trung nhìn… À, đứa bé nhặt rác là đối tượng tình kiếp làm cậu một đường nhấp nhô vạn kiếp bất phục kìa!
Lâu Lệ!
Lúc này ông chủ nấu mì xong, bưng tới.
Xem Lâm Tùy Ý chuyên tâm xem bên ngoài. Ông chủ tò mò liếc mắt một cái, không thấy gì lạ: “Thằng bé này thông minh, thùng rác ngoài quán ăn thường có nhiều chai lọ hơn.”
Nhưng thùng rác ngoài quán ăn không được bao nhiêu. Rất mau, Lâu Lệ hết thu hoạch. Bé ước lượng túi nilong không nặng, muốn đi lục thùng rác khác.
“Ông chủ, đừng đụng vào tô của tôi, lát nữa tôi quay lại.” Lâm Tùy Ý nắm bắt thời cơ, không rảnh lo ăn cơm, ném tiền liền đuổi theo.
“Nhóc con, nhóc ơi!” Lâm Tùy Ý ồn ào dí theo, thầm nói thằng nhóc này gầy đến da bọc xương, thế mà chạy nhay khiếp. Chả biết lỗ tai để trưng hay gì, gọi mãi chả nghe thấy tiếng cậu gọi.
“Hi, Lâu Lệ.”
Dù sao cũng lớn hơn nửa số tuổi, Lâm Tùy Ý vài bước đuổi theo, chụp lấy vai đứa bé.
Đứa bé xoay người nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý buông ra, nói: “Anh ở phía sau gọi em đó.”
Tiểu hài tử: “Nghe thấy.”
Lâm Tùy Ý tạm dừng một giây, không thể tin: “… Nghe thấy mà không quay đầu lại?”
Tiểu hài tử: “Không muốn.”
Thôi được. Lâm Tùy Ý chưa từng thấy đứa trẻ nào thấy ghét như này.
Biết Lâu Lệ nặng cảnh giác, Lâm Tùy Ý cũng không tính dùng trí lấy máu ngón trỏ. Cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Làm giao dịch.”
Lâu Lệ ngửa đầu nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý nói: “Em cho anh một giọt máu, đổi lại, trong phạm vi khả năng của anh, em có thể yêu cầu bất kỳ thứ gì.”
Lâu Lệ vẫn nhìn Lâm Tùy Ý, sắc mi và màu mắt thâm đen giống bóng đêm, âm thanh như ánh trăng, không gợn sóng: “Trong phạm vi khả năng của anh.”
Nghe như nghi ngờ năng lực của cậu. Lâm Tùy Ý bật cười: “Nhóc con, em có biết được yêu cầu anh làm bất cứ thứ gì trong phạm vi khả năng của anh là cơ hội bao nhiêu người muốn không hả?” Cậu thúc giục: “Nhanh lên.”
Lo lắng bị từ chối, Lâm Tùy Ý còn uy hiếp: “Hiện tại anh đang lịch sự giao dịch với em, tốt nhất là em thức thời một chút, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Lâu Lệ nhìn cậu: “Được.”
Lâm Tùy Ý nắm tay đấm vào không khí: “Cho em một cơ hội.”
“Không cần.” Lâu Lệ nói: “Em thức thời, uống rượu mời.”
Lâm Tùy Ý: “À.”
Lâm Tùy Ý thu liễm ngữ khí uy hiếp. Tuy nhiên do không ngờ đi ăn khuya sẽ gặp Lâu Lệ, không mang theo công cụ gây án, đành phải nói: “Thỏa mãn em trước. Nói đi, em muốn cái gì?”
Lâu Lệ nhìn cậu, nói: “Có thể ăn một chén mì không?”
Vừa khéo, bụng cậu réo một phát ọt ọt.
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “… Thế thôi? Đơn giản thế á?”
Lâu Lệ suy nghĩ: “Tô to, có thể chứ?”
Lâm Tùy Ý: “Ờ, có thể.”
Lâu Lệ: “Cảm ơn.”