Cánh tay Lâm Tùy Ý bị đồng tử giữ chặt, ngón tay còn bị mút.
Cậu thử tránh thoát, Lâu Lệ lại quát: “Đừng nhúc nhích.”
Trái tim Lâm Tùy Ý nhảy ‘ầm ầm’.
Người giấy không có răng, cho nên đồng tử chỉ mút ngón tay cậu chứ không cắn, nhưng nếu Lâm Tùy Ý giãy giụa quá mức, hai tay đồng tử đang giữ cậu, không chừng sẽ vô tình khiến móng tay người giấy chọc thủng quần áo cứa xước da thịt cậu.
Lệ quỷ không nhìn trúng Trương Tường Y mà lại nhìn trúng cậu, nếu trong giai đoạn này mà lông tóc máu thịt cậu bị người giấy lấy được, sẽ trực tiếp chuyển sang giai đoạn kết âm hôn.
Lâm Tùy Ý không dám động, chờ Lâu Lệ chỉ huy.
Lâu Lệ nói: “Đi đến bên cửa sổ.”
Anh thấy được khốn cảnh lúc này của Lâm Tùy Ý: “Mang theo đồng tử.”
Cặp chấp sự bỗng nhiên cử động chứng minh thứ ở phía sau Lâm Tùy Ý biến mất, không còn uy hiếp cặp chấp sự mới dám động đậy. Hiện tại Lâm Tùy Ý bị đồng tử ôm giữ, cánh tay bị đồng tử bóp chặt đau đớn. Nếu Lâm Tùy Ý mặc đồ mỏng hơn một chút, lúc này cánh tay đã đầm đìa máu tươi.
Hiện tại cậu bị đồng tử gông cùm xiềng xích, lại không dám làm động tác gì quá lớn, biện pháp duy nhất là đi tìm thứ ở phía sau. Có lẽ Lâm Tùy Ý nhảy vào phòng nên thứ đó mới biến mất, nếu Lâm Tùy Ý đến bên cửa sổ có lẽ có thể khiến thứ phía sau quay trở về.
Chỉ khi thứ đó xuất hiện, Lâm Tùy Ý mới có thể gỡ gông cùm xiềng xích chạy ra ngoài.
Nếu phòng chỉ có một đồng tử thì đã đỡ, khó là trong phòng còn có một đồng nữ.
Người giấy không nặng, Lâm Tùy Ý dùng cánh tay còn lại giữ vai đồng tử, nửa kéo nửa túm là có thể mang đồng tử tới bên cửa sổ, nhưng cậu còn phải đề phòng đồng nữ đang đi tới gần mình.
Đồng nữ vốn cách cậu không xa, tốc độ chậm, khoảng cách lại đang không ngừng giảm bớt.
Lâu Lệ nhìn ra Lâm Tùy Ý phân tâm, thúc giục: “Đi tới cửa sổ trước.”
Lâm Tùy Ý đành phải nắm chặt bả vai đồng tử, vừa chú ý đồng nữ vừa gian nan đi tới gần cửa sổ.
Thấy Lâm Tùy Ý muốn chạy trốn, đồng tử bóp chặt cậu hơn. Đồng nữ mắt chấm mực giống đồng tử nhìn chằm chặp cậu, thế nhưng theo động tác nhào tới, cái miệng bị Lâm Tùy Ý đâm thủng bị lọt khí vào.
Lâu Lệ: “Cúi đầu!”
Lâm Tùy Ý theo bản năng cúi đầu. Ngay nháy mắt cúi đầu, Lâm Tùy Ý có cảm giác bị đập vào cổ, đau đớn như bị một sợi dây siết da thịt.
Lâm Tùy Ý theo bản năng sờ cổ, da cổ nguyên vẹn không chảy máu, đau đớn tới đột ngột biến mất cũng mau. Cậu thở phào nhẹ nhõm, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể lấy tư thế cúi đầu liếc mắt xem tình huống.
Lâm Tùy Ý tránh thoát đòn tấn công của đồng nữ, nhưng đồng tử không may mắn thoát khỏi. Nửa khuôn mặt đồng tử bị đồng nữ cắt đứt, rơi xuống đất, bị đồng nữ té ngã đè lên. Đồng nữ muốn đứng dậy, nhưng người giấy không mềm dẻo bằng người sống, thử vài lần vẫn chưa thể đứng dậy.
Đối với Lâm Tùy Ý mà nói là tin tức tốt.
Hai mắt đồng tử ở nửa trên khuôn mặt, hiện tại mắt bị đồng nữ đè không nhìn thấy Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý thử rút cánh tay bị nắm, thế mà không phí bao nhiêu sức lực liền thoát được.
Cuối cùng cánh tay cũng thoát khỏi gông xiềng, tay còn kẹp một mẩu giấy vàng.
Lâm Tùy Ý biết lúc này tạm thời an toàn, Lâu Lệ cũng không thúc giục cậu đến bên cửa sổ, Lâm Tùy Ý liền đứng tại chỗ nhanh chóng mở mẩu giấy vàng.
Trên giấy vàng có tên họ đồng tử, viết: Vâng lời Thượng Úc.
Lâm Tùy Ý đương nhiên không biết từ ‘Úc’ này.
Đây là một từ rất phức tạp, nhưng nhiều nét bút như vậy thì an tâm rồi. Đây chắc chắn là tên người chế tạo người giấy, tên lạ tất nhiên là không nghĩ để người giấy trọng danh.
Lâm Tùy Ý hỏi: Lâu tiên sinh, ngài thấy sao?
Trải qua một pha mạo hiểm lấy được tên làm Lâm Tùy Ý quý trọng lẫn hưng phấn: Ngài có thể căn cứ tên người giấy này, tìm người chế tạo không?
Trong não trống trơn, Lâu Lệ không trả lời.
Lâm Tùy Ý hỏi lại: Lâu tiên sinh?
Cậu liên tiếp gọi vài tiếng: Lâu tiên sinh? Lâu tiên sinh?
Kêu vài lần Lâm Tùy Ý cũng không nghe Lâu Lệ trả lời, tâm tình mới vừa phập phồng nhất thời trầm xuống: Lâu tiên sinh?
Lâm Tùy Ý rất lo lắng, chủ mộng chủ qua đêm ở cửa hàng 108, rất có thể Tà Ám đi theo chủ mộng đến cửa hàng 108. Hiện tại Lâu Lệ không trả lời cậu, cậu lo là Lâu Lệ xảy ra chuyện.
Nhưng nỗi lo về Lâu Lệ mau chóng biến mất, không phải Lâm Tùy Ý nhớ ra Lâu Lệ rất lợi hại, mà là vô tình thoáng nhìn một chỗ… ngón tay đồng nữ.
Khe hở móng tay đồng nữ kẹp một sợi tơ hồng bị đứt.
Đến lúc này cậu mới muộn màng phát hiện, vừa rồi cổ bị đau đớn vì… đồng nữ không làm cậu bị thương, nhưng móng tay đồng nữ kéo trúng sợi dây trên cổ Lâm Tùy Ý. Sợi tơ hồng treo túi gấm, túi gấm là Lâu Lệ cho cậu, bên trong túi gấm có…
Bùa hoa trong gương trăng trong nước!
Không phải Lâu Lệ xảy ra chuyện, là cậu xảy ra chuyện.
Bùa hoa trong gương trăng trong nước bị đứt!
Cái này mới thật sự khiến tim Lâm Tùy Ý đập như sấm, không còn Lâu Lệ, cảm giác kiên định biến mất không còn tăm hơi. Trong nháy mắt ấy, Lâm Tùy Ý không biết mình nên làm gì nên nói gì, thậm chí không biết mình đang ở đâu.
Qua một hồi lâu, Lâm Tùy Ý mới lấy lại tinh thần.
Ánh mắt cậu đóng đinh vào khe hở móng tay đồng nữ. Lâm Tùy Ý muốn lấy túi gấm về, lấy túi gấm về chưa chắc bùa hoa trong gương trăng trong nước sẽ khôi phục, nhưng không lấy túi gấm về, bùa chú hoa trong gương trăng trong nước vĩnh viễn sẽ không khôi phục, cậu và Lâu Lệ sẽ hoàn toàn mất liên lạc.
Lâm Tùy Ý nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ trống trơn, không thấy một cành cây hòe.
Nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc vì sao cây hòe đang vươn về phía mình lại đổi hướng, nan đề hiện tại là lấy túi gấm về như thế nào.
Không có cây hòe, không có âm khí kinh sợ, hai người giấy có thể hoạt động.
Lâm Tùy Ý bước lên trước, ngừng ở một vị trí tương đối an toàn.
Cậu càng cảm thấy gian nan. Dây tơ hồng kẹt giữa ngón tay đồng nữ, túi gấm nằm ở lòng bàn tay đồng nữ. Đồng nữ chống hai tay trên mặt đất, theo động tác đồng nữ giãy giụa đứng dậy, miệng túi lơi lỏng, bùa hoa trong gương trăng trong nước bị rơi ra khỏi túi gấm, sau đó bùa chú bị ma sát nát bét.
Tâm tình Lâm Tùy Ý trầm xuống, xem ra không thể phục hồi liên hệ với Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý bóp mẩu giấy vàng. Cậu không biết chữ ‘Úc’ này, cũng không có thời gian cho cậu nhớ kỹ nét chữ… đồng nữ sắp đứng dậy.
Lâm Tùy Ý nhét giấy vàng vào trong túi, sau đó nhảy ra khỏi gian phòng.
Hiện tại mất liên lạc cùng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý chỉ có thể tự đi tìm manh mối, hơn nữa muốn tìm đủ nhiều manh mối, biết lệ quỷ là ai, thời gian địa điểm âm hôn, và ai đang giúp lệ quỷ tác quái.
Hiện tại cậu lấy được tên họ người giấy, nhưng còn xa mới đủ. Người giấy không phải người sống, không có thân phận.
Chỉ dựa vào tên họ chưa đủ để ngay lập tức tỏa định phạm vi, cậu phải tìm tiếp.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý đặt trên cây hòe.
Có rất nhiều tà vật hút âm, vì sao cây hòe lại có mặt trong sân chữ ‘khẩu’, tất nhiên là có nguyên nhân.
Cành cây hòe đều kéo dài hướng sảnh đường. Lâm Tùy Ý theo cành cây nhìn về phía sảnh đường. Cậu biết cây hòe bỏ qua mình tất nhiên là để hướng về phía xuất hiện vật nặng âm khí hơn.
Chắc chắn là lệ quỷ.
Mà vật bám phía sau cậu cũng là lệ quỷ, cho nên cây hòe mới duỗi dài tới gần cậu.
Lâm Tùy Ý đi tới bên cây hòe, nhìn chằm chằm cây hòe này.
Nhìn bằng mắt thường, cậu vẫn không nhìn ra manh mối gì.
Không thu hoạch được gì từ cây hòe, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn về phía sảnh đường thính. Cành cây hòe sắp chui hẳn vào trong, thậm chí chen chúc nửa đường vào sảnh đường.
Lâm Tùy Ý cúi đầu tự hỏi, nếu cây hòe không phát có manh mối, hay là trực tiếp từ trên người lệ quỷ?
Hiện tại cậu đang trong thế nguy hiểm, nhưng cậu đang bị nhốt trong sân không chỗ trốn, cách duy nhất chạy thoát là rời khỏi giấc mơ.
Nhưng cậu không cam lòng rời đi tay không như vậy, lần này vào mộng là cậu xin Lâu Lệ ra trận một mình. Nếu cậu cứ như này rời đi, không chỉ mất mặt với Lâu Lệ, chính yếu là, nếu cậu không lấy được manh mối, Lâu Lệ liền sẽ tự thân vào mộng.
Vết thương của Lâu Lệ còn chưa lành.
Lâu Lệ bị thương sau lưng vì cứu cậu.
Lâm Tùy Ý càng không thể rời khỏi giấc mơ. Cậu nhất định phải giải mộng này.
Hạ quyết tâm, Lâm Tùy Ý đi vào sảnh đường.
Bởi vì lối vào bị cây hòe chắn mất một nửa, ánh sáng bên trong càng tối hơn. Lâm Tùy Ý đi vào lập tức tìm lệ quỷ. Trong tầm nhìn tìm không thấy, Lâm Tùy Ý đi tới chỗ hai quan tài.
Cậu đang định xem xét tình huống trong quan tài, trước mặt bỗng kêu một tiếng ‘lạch cạch’ rất nhẹ.
Là âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Lâm Tùy Ý nhìn theo tiếng, thứ bị rơi xuống đất là khung ảnh trên bàn cao. Cậu không lập tức đi nhặt, mà ngẩng đầu nhìn bàn cao. Khung ảnh sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống, tất nhiên là do có thứ quấy phá.
Nhưng trong tầm mắt như cũ không thấy lệ quỷ.
Lâm Tùy Ý đành phải nhặt khung ảnh trên mặt đất, đang muốn đặt khung ảnh về bàn cao, ánh mắt chạm vào ảnh chụp bỗng dừng lại.
Cậu nhớ rõ nội dung khung ảnh ngày hôm qua là ảnh chụp sảnh đường này, nhưng hiện tại không còn giống. Địa điểm vẫn là sảnh đường, nhưng không có quan tài, mà thay bằng hai người.
Hai người đều ăn mặc hỉ phục, một là tân nương, một là tân lang.
Tân nương đội khăn voan che đầu nên không thấy mặt. Tân lang thì cúi đầu, cần cổ mềm nhũn, đầu rũ đến tận ngực.
Lâm Tùy Ý không thấy được mặt mũi tân lang, tuy nhiên có thể xác định, tân lang không phải người, hoặc nói là người chết, bởi vì người sống không thể vừa đứng thẳng lưng vừa cúi đầu thấp đến vậy.
Trực giác Lâm Tùy Ý bảo rằng bức ảnh này có bất thường, không chỉ nhiều ra hai người, mà là khung ảnh chủ động rơi xuống, khiến cho cậu chú ý.
Lâm Tùy Ý biết rõ điều này, nhưng ánh mắt cậu vẫn đặt trên ảnh chụp.
Ảnh chụp có rất nhiều chi tiết quái dị.
Ví dụ như tân nương so với tân lang cao hơn không ít, ví dụ như tân lang hình như bị thứ gì treo lên, chân lơ lửng trên không không chạm đất, thế mà tân nương vẫn cao hơn tân lang.
Lâm Tùy Ý còn phát hiện tay tân lang sưng to như bị úng nước, hơn nữa cổ tay áo ướt nhẹp, nhìn kỹ vị trí tân lang, Lâm Tùy Ý còn phát hiện một bãi nước.
Chết chìm?
Lâm Tùy Ý đoán là vậy, nhưng tân lang trên ảnh chụp không lộ nhiều da thịt, nếu muốn biết tân lang có chết chìm hay không, Lâm Tùy Ý cần xem các bộ phận khác trên người tân lang có dấu hiệu bị trương phình hay không, ví dụ như cánh tay còn lại không rũ thẳng của tân lang.
Lâm Tùy Ý cẩn thận quan sát tay còn lại của tân lang. Ảnh chụp hơi mờ, Lâm Tùy Ý xem đến xót hết cả mắt, mới phát hiện bàn tay phồng to của tân lang nắm cái gì đó. Lâm Tùy Ý cẩn thận phân biệt, phát hiện tân lang cầm trong tay một sợi dây thừng.
Chính là sợi dây thừng trói hai người giấy trong quan tài.
Lâm Tùy Ý nhìn theo sợi dây thừng trong ảnh chụp. Cậu muốn biết đầu còn lại của dây thừng có nối đến chỗ tân nương hay không. Cậu nhìn dần xuống theo sợi dây thừng, ánh mắt bất giác từ ảnh chụp dịch ra ngoài, nhưng dây thừng không đứt đoạn.
Một đầu dây thừng bị tân lang nắm trong tay, đầu còn lại…
Kéo dài từ ảnh chụp ra ngoài, thẳng một đường vượt qua cậu dừng lại phía sau lưng cậu.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý đến bên chân bản thân liền dừng lại. Bởi vì cậu không chỉ thấy dây thừng, mà còn thấy bên chân có một bóng người cùng một bãi nước.
Ngay sau đó Lâm Tùy Ý ngửi thấy mùi nước tanh hôi và thi thể thối rữa. Hai mùi hương trộn lẫn vào nhau, nhất thời làm Lâm Tùy Ý khó thở.
Mà bãi nước bên chân đang không ngừng nhỏ giọt.
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Quá trình nhỏ giọt thong thả như cổ tay áo ướt sũng nhỏ giọt.
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn lại ảnh chụp. Tân nương vẫn còn trong ảnh, nhưng tân lang đã biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT