Lâu Lệ ngữ khí bình đạm, rõ ràng là việc nào ra việc đó, nhưng Lâm Tùy Ý vẫn không dám nhìn thẳng Lâu Lệ. Cảm giác này vừa kỳ quái vừa kỳ lạ.
Cậu lấy cớ giả ngu.
“Đợi chút.” Lâu Lệ gọi Lâm Tùy Ý: “Vừa rồi cậu muốn nói gì?”
Vừa rồi đúng là Lâm Tùy Ý có chuyện muốn hỏi Lâu Lệ, bị Cây Trúc Nhỏ cướp lời trước. Cậu điều chỉnh suy nghĩ miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: “Lâu tiên sinh, ngài nói một nửa người giấy một nửa ông già hiến tế, có tính là lưỡng tính đồng thể không?”
Trong Dịch Kinh có ghi, mộng lưỡng tính đồng thể cần giới sắc, ngừa nguy cơ bị dao đâm chết.
Lâm Tùy Ý hỏi vậy những người khác liền phục hồi tinh thần. Tòa nhà có quy củ nam nữ không được ngủ cùng phòng, nam nữ dung hợp là phá quy tắc. Tuy thứ dung hợp cùng ông già là người giấy của Lâu Lệ, nhưng người giấy có giới tính nữ, nam nữ dung hợp vẫn tính là lưỡng tính đồng thể?
Lâu Lệ thu mắt nhìn Lâm Tùy Ý, “Có thể giải như vậy.”
Tuy nhiên lưỡng tính đồng thể chỉ có thể tính là cách thức tử vong, giải hung thần còn quá phiến diện, ít nhất cần tìm được hung thần dung hợp nam nữ.
Diệp Chi Huyền vội vàng hỏi: “Lâu tiên sinh, ngài biết rồi?”
Người giấy là của Lâu Lệ, Lâu Lệ chưa đến nhà ông già hiến tế đã biết ông ta chết, có lẽ cũng có thể thông qua người giấy nhìn thấy hung thần xuất hiện tối hôm qua.
Lâu Lệ không phụ sự mong đợi của mọi người, nói: “Ngoài cửa sổ có hồ ly.”
“Hồ ly?” Cây Trúc nói: “Mộng hồ ly ở ngoài cửa sổ, lén lút âm tà, đàn ông nằm mơ chớ gần nữ sắc.”
“Thế thì khớp rồi còn gì?” Cây Trúc Nhỏ vỗ đùi nói: “Mộng lưỡng tính đồng thể nguy cơ bị dao đâm chết, mộng hồ ly ngoài cửa sổ cảnh giác chớ gần nữ sắc. Tìm được người thân mật của Ngô A Vĩ rồi nè? Là tình nhân hoặc vợ.”
Tuy rằng hung thần này không chỉ ra danh tính người thân mật, nhưng giúp họ thu nhỏ phạm vi, hơn nữa thêm điều kiện từng có mâu thuẫn, đủ để Ngô A Vĩ biết ai muốn hại ông ta.
Advertisement
Diệp Chi Huyền thở phào: “May mà gặp Lâu tiên sinh và Tùy Ý trong mộng này, không thì chúng tôi khó mà giải mộng.”
Lâm Tùy Ý cúi đầu trầm tư, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng không thể nói cụ thể. Cậu cẩn thận nhớ lại từng sự việc từ lúc vào mộng đến giờ, vẫn không tìm được thứ bị sót.
Tại tối hôm qua gặp nạn nên hiện tại giải mộng bị lo lắng hoảng sợ thôi chăng?
Cây Trúc nói: “Hiện tại cần tìm cách đánh thức Ngô A Vĩ. Hầy, ông ta dùng mắt hung thần xem mộng, Ước Định Thanh Tỉnh đã bị đốt, đúng là nan đề.”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ vẫn chưa tỏ thái độ với lời thảo luận của những người khác.
Chưa tỏ thái độ nghĩa là đồng tình?
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ. Nếu mình không phát hiện không đúng chỗ nào, thêm việc Lâu Lệ không phủ định lời giải mộng của người khác, chắc là mình buồn lo vô cớ rồi.
Áp xuống nỗi lo trong lòng, Lâm Tùy Ý nhấc tay nói: “Tôi có cách.”
Khi Ngô A Vĩ viết Ước Định Thanh Tỉnh, Lâm Tùy Ý có mặt ở hiện trường.
Nội dung Ngô A Vĩ viết cũng tương tự Ứng Triều Hà, nhưng nhiều hơn một ít.
Ngô A Vĩ cầm bút tự tay viết: Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm.
Viết xong Ước Định Thanh Tỉnh, Ngô A Vĩ giao tờ giấy cho Lâu Lê, ngượng ngùng nói: “A Sâm bị bệnh bao tử không thích ăn sáng, tôi phải mua bữa sáng cho A Sâm.”
Lâu Lệ không phải người tò mò việc đời tư người khác, Lâm Tùy Ý cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết A Sâm trên giấy là người quan trọng đối với Ngô A Vĩ.
Hiện tại mộng giải đến bước này, A Sâm rất có thể chính là người muốn hại chết Ngô A Vĩ.
Ước Định Thanh Tỉnh là tự tay chủ mộng viết, chủ mộng có ký ức viết Ước Định Thanh Tỉnh, Thầy Giải Mộng ở trong mộng lấy Ước Định Thanh Tỉnh ra sẽ đánh thức ký ức chủ mộng. Nếu có thể phân rõ hiện thực và giấc mơ, chủ mộng sẽ tỉnh giấc.
Trọng điểm của tờ Ước Định Thanh Tỉnh là ‘mang bữa sáng cho A Sâm’. Ước Định Thanh Tỉnh có hay không không quan trọng, tự tay viết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là truyền đạt thông tin này cho Ngô A Vĩ. Nếu ‘mang bữa sáng cho A Sâm’ là việc quan trọng trong lòng Ngô A Vĩ, Ngô A Vĩ sẽ giật mình tỉnh dậy.
Như người đi học đi làm, nếu trong mộng có người nói bọn họ sắp muộn giờ, bọn họ sẽ giật mình tỉnh dậy.
Lâm Tùy Ý tìm giấy bút, viết lại nội dung Ước Định Thanh Tỉnh của Ngô A Vĩ.
Truyền đạt thông tin cho Ngô A Vĩ thật ra rất đơn giản, sau cửa phòng có mặt người, mặt người chính là đôi mắt Xã Bà.
“Ngô A Vĩ dùng mắt Xã Bà xem mộng, đúng là có thể thông qua nó truyền thông tin cho Ngô A Vĩ.” Cây Trúc nhíu mày nói: “Vấn đề là mặt người có mở mắt không.”
Diệp Chi Huyền nói: “Đúng vậy, ban ngày chưa từng thấy mặt người mở mắt.”
Cây Trúc Nhỏ kinh hãi: “Buổi tối mới mở mắt hả?”
Tuy ông già hiến tế đã chết, không thể thông báo nhu cầu Xã Bà nữa, nhưng họ không thể đảm bảo nhu cầu Xã Bà không được truyền đạt có còn hiệu lực hay không.
Buổi tối đối với người sống rất nguy hiểm, nếu đêm nay nhu cầu Xã Bà vẫn có hiệu lực, bọn họ tránh né ma cọp vồ còn không kịp, nói gì đến việc làm mặt người thấy được tờ giấy?
Lâm Tùy Ý dán tờ giấy ở chỗ dễ thấy, bảo đảm mặt người mở mắt là thấy được ngay.
Cây Trúc Nhỏ lo lắng sốt ruột: “Như vậy thật sự có thể chứ?” Hắn giơ tay kéo mí mắt mặt người. Hai mắt mặt người nhắm chặt, hắn kéo đủ kiểu vẫn không thể kéo mí mắt lên được, bù lại nhận được một bàn tay thúi quắc.
Cách của Lâm Tùy Ý là một biện pháp, nhưng quá đơn giản, thế nên những người khác không dám ký thác hy vọng.
Lúc này Lâu Lệ nói: “Khi hiến tế sẽ mở mắt.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Chỉ cần có vật hiến tế mặt người sẽ mở mắt. Tiểu Mộng giấu kẹp vào ban ngày, chắc chắn lúc Tiểu Mộng giấu kẹp đã bị mặt người nhìn thấy, nếu không sẽ không bị phát hiện. Chẳng qua là, chúng ta không biết mặt người mở mắt như thế nào.”
Hồ Thụy vẫn lo lắng: “Chỉ là một tờ giấy…”
Lâm Tùy Ý nói: “Nếu tất cả phòng trong tòa nhà đều dán giấy thì sao?”
Mọi người khựng lại. Người trong phòng đều nhìn sang Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ cũng nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú. Lâm Tùy Ý đối diện ánh mắt Lâu Lệ, nói: “Lâu tiên sinh, người giấy còn ở trong phòng ông già hiến tế?”
Lâu Lệ nói: “Đúng.”
Lâm Tùy Ý gật đầu. Nghĩ cũng biết, tối hôm qua ông già chết, nhưng trước đó Lâu Lệ có nói qua, hai người đàn ông gõ khua chiêng gõ trống đứng ngoài cửa canh chừng, người khác rất khó tới gần.
Dù có tới gần cũng không thể vào phòng, đây là nguyên nhân Lâu Lệ không thể thu hồi người giấy dung hợp ông già.
Nhưng vừa khéo có thể trợ giúp bọn họ lấy đầu trâu.
Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: “Người giấy có thể lấy đầu trâu mang ra ngoài không?”
Cây Trúc Nhỏ tiếp lời: “Chắc là được nhỉ? Người giấy không phải người sống, người giấy không có sinh mệnh, bị dung hợp không tính là người chết.”
Cây Trúc gõ đầu Cây Trúc Nhỏ, thấp giọng cảnh cáo: “Em có thân phận gì? Có tư cách để Lâu tiên sinh trả lời hả?”
Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, có thể chứ?”
Người giấy dung hợp ông già hiến tế, người khác không thể vào phòng ông già hiến tế, nhưng người giấy có thể mở cửa đi ra ngoài. Mà người giấy dung hợp ông già hiến tế, ở ý nghĩa nào đó, hành vi của người giấy cũng coi như là hành vi của ông già hiến tế.
Lâu Lệ tự hỏi ngắn ngủi: “Có thể.”
Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra. Diệp Chi Huyền nghiền ngẫm ý tứ Lâm Tùy Ý: “Ý của Tùy Ý là, chúng ta lấy đầu trâu rồi thay ông già hiến tế tuyên đọc nhu cầu Xã Bà hôm nay.”
“Đúng!” Lâm Tùy Ý gật đầu.
Cây Trúc Nhỏ hỏi: “Sau đó?”
Diệp Chi Huyền nói: “Mặc kệ nhu cầu Xã Bà là cái gì, chúng ta sẽ sửa đổi nhu cầu Xã Bà.”
Cây Trúc bừng tỉnh đại ngộ.
“Đôi mắt Xã Bà không ngừng giám thị chúng ta, nó giám thị mọi người trong tòa nhà.” Lâm Tùy Ý nói: “Bảo tất cả người dân tòa nhà đều viết nội dung Ước Định Thanh Tỉnh của Ngô A Vĩ, rồi dán ở nơi mặt người có thể thấy. Xã Bà không thấy được câu ‘Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm’ mới lạ.”
Một tờ giấy quá khó gây chú ý, có lẽ sẽ bị Xã Bà xem nhẹ, nhưng một trăm một ngàn tờ giấy thì không thể coi thường, tuyệt đối sẽ tạo ảnh hưởng mạnh với Ngô A Vĩ xem mộng bằng đôi mắt Xã Bà.
“Tôi hiểu rồi.” Cây Trúc nghĩ thông, sắc mặt lại nặng nề: “Tôi thanh minh trước, tôi không phải miệng quạ đen giội nước lã, nhưng lỡ biện pháp này vô dụng ngược lại chọc giận Xã Bà, Xã Bà tự tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?”
Lâm Tùy Ý nói: “Tắt hết đèn lồng, Xã Bà sẽ không nhìn thấy.”
Mọi người ngẩn người, không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài đèn lồng hành lang treo ngoài cửa sổ.
“Em biết em biết rồi.” Cây Trúc Nhỏ kích động nói: “Em và anh Tùy Ý tối hôm qua bị kéo vào vực, vực cũng có đèn lồng! Đèn lồng sáng lên, Xã Bà mới xuất hiện. Cho nên… Đèn lồng là ánh sáng trợ giúp mặt người hoặc Xã Bà giám thị chúng ta ban đêm! Nếu không có đèn lồng, Xã Bà không thấy tất nhiên cũng không thể tìm được chúng ta!”
Diệp Chi Huyền vỗ vai Lâm Tùy Ý: “Tùy Ý, không tồi.”
Cây Trúc cũng nói từ tận đáy lòng: “Bảo sao, tòa nhà này không có người đi lại mà ban đêm lại treo đèn lồng. Tùy Ý không tồi, chi tiết nhỏ cũng để ý.”
Lâm Tùy Ý chưa từng được nhiều người khích lệ, không khỏi thẹn thùng cười.
Đang lúc thẹn thùng cười, Lâm Tùy Ý phát hiện ánh mắt Lâu Lệ, lập tức nghiêm mặt nói: “Lâu tiên sinh, tôi theo ngài đi lấy đầu trâu.”
Cậu vẫn lo Lâu Lệ kinh động mộng chủ. Hiện tại là ban ngày, nếu làm Mộng Ngô A Vĩ phát hiện có người sống ở trong mộng, Lâu Lệ sẽ rất nguy hiểm.
Lâu Lệ nói: “Không cần, tôi tự đi.”
Lâm Tùy Ý đuổi theo Lâu Lệ đến cạnh cửa: “Cho tôi theo ngài đi.”
Cây Trúc Nhỏ nói: “Đúng vậy Lâu tiên sinh, ngài cho Tùy Ý đi theo ngài đi. Dù ngài cảm thấy Tùy Ý vô dụng, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, Tùy Ý còn có thể báo tin cho chúng tôi.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Cây Trúc kéo cổ áo Cây Trúc Nhỏ, túm người trở về: “Mày không nói không ai nói mày bị câm.”
Lâm Tùy Ý vội nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, chắc là tôi vẫn có tác dụng, tôi muốn theo ngài.”
Lâu Lệ xoay người, không để Lâm Tùy Ý nhìn thấy mày anh khẽ động.
Thanh âm bình đạm: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý vội đi theo Lâu Lệ lên tầng bốn. Lâu Lệ không cho cậu đi gần mình, cũng không cho Lâm Tùy Ý tới gần phòng ông già hiến tế.
Lâm Tùy Ý ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt dính chặt trên người Lâu Lệ, hai mắt trông mong chăm chú nhìn Lâu Lệ.
Trong tầm nhìn, hai người đàn ông cởi trần ngăn Lâu Lệ. Bọn họ không nói lời nào, không tiếng động uy hiếp đuổi Lâu Lệ đi.
Lâu Lệ không sợ hai người, anh hơi ngẩng đầu.
Lâm Tùy Ý thấy cửa nhà ông già hiến tế hé mở, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ sau cửa, bàn tay cầm đầu trâu.
Tim cậu căng thẳng siết chặt, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không khỏi bước lên hai bước. Bỗng nhớ Lâu Lệ không cho tới gần, Lâm Tùy Ý đành phải dừng chân, quan sát tình huống Lâu Lệ từ đằng sau.
Bởi vì bước lại gần hai bước, tầm nhìn Lâm Tùy Ý hơi thay đổi. Trước đó vị trí của cậu chỉ có thể thấy cánh tay mảnh khảnh sau cửa, còn bây giờ cậu nhìn thấy được nhiều hơn.
Cậu thấy cánh tay ông già một nửa nguyên lành, một nửa người giấy.
“Lâu…”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Lâu Lê?”
Lúc cậu đang ngây người, Lâu Lệ đã lấy được đầu trâu xoay người. Phát hiện Lâm Tùy Ý di chuyển vị trí, anh hơi níu mày. Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Lâm Tùy Ý, anh biết Lâm Tùy Ý đã thấy người giấy.
Ngó lơ hai người đàn ông vạm vỡ cởi trần giận dữ nhìn mình, Lâu Lệ đi đến bên Lâm Tùy Ý, nhàn nhạt nói: “Có thể hỏi.”
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý mím môi: “Người giấy là… Lâu Lê hả? Hình như tôi vừa mới thấy Lâu Lê.”
Cậu không biết vì sao mình sinh ra suy đoán này. Thật ra từ lúc Cây Trúc miêu tả người giấy của Lâu Lệ, cậu đã liên tưởng đến Lâu Lê.
“Cậu cảm thấy thế nào.” Lâu Lệ hỏi ngược lại.
Lâm Tùy Ý bị hỏi ngu người. Cậu thành thật đáp: “Lâu tiên sinh, tôi không biết.”
Lâu Lệ nhìn đường phía trước, nói: “Trông bầu vẽ gáo.”
Xem như Lâu Lệ giải thích cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Ồ, vậy à.”
Bản thân cậu không biết mình tin không tin lý do thoái thác của Lâu Lệ, đáy lòng cứ cảm thấy Lâu Lê không đúng cho lắm. Cậu nhớ bác Vương từng hỏi cậu, một mình cậu đứng trước cửa hàng số 108 lầm bầm lầu bầu làm cái gì.
Lâu Lệ nói: “Nếu người hiến tế là bà già, tôi sẽ làm một người giấy có hình dạng giống cậu.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Lâu Lệ đưa đầu trâu bọc vải đỏ cho Lâm Tùy Ý: “Làm đi, tôi mệt.”
Mấy ngày nay Lâu Lệ cũng không được nghỉ ngơi tốt. Lâm Tùy Ý thấy mặt mày Lâu Lệ hơi mệt mỏi. Lâu Lệ đang chờ cậu đánh thức Ngô A Vĩ, Lâu Lệ mệt mỏi muốn tạm nghỉ.
Lâm Tùy Ý ôm đầu trâu: “Được!”
Bởi vì mấy ngày hiến tế vừa qua, ông già hiến tế đều đợi hai người đàn ông cởi trần gõ cồng chiêng xong mới lên sân khấu, Lâm Tùy Ý muốn mượn người dân tòa nhà truyền đạt thông tin cho chủ mộng, nên cậu bắt chước buổi hiến tế cho thật giống.
Trong số các người sống, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy có dáng người cao lớn hơn chút, tuy so ra kém hai người cởi trần, cởi áo ra vẫn có cơ bắp. Hôm nay Lâm Tùy Ý đảm nhiệm chủ trì hiến tế, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy sắm vai người gõ chiêng.
Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy cởi áo ngoài, vai trần đi đến trước đài hiến tế gõ chiêng.
Gõ đủ mười tám cái, bọn họ đếm từng tiếng chiêng trống vang.
Lâu Lệ dựa vào lan can vị trí tốt có tầm nhìn rộng. Cây Trúc Nhỏ, Cây Trúc và Tiểu Nguyệt cũng dựa lan can hồi hộp quan sát.
Cây Trúc Nhỏ lo hộ Lâm Tùy Ý: “Trước khi hiến tế ông già có múa một điệu hiến tế thì phải. Anh Tùy Ý nhớ bài không?”
Cây Trúc “Chậc”, đồng dạng lo lắng hộ Lâm Tùy Ý: “Sợ Tùy Ý nhảy sai làm người dân tòa nhà phát hiện ghê.”
“Sẽ không.” Ánh mắt Lâu Lệ chưa từng rời Lâm Tùy Ý trên sân khấu: “Trí nhớ cậu ấy rất tốt.”
Nghe Lâu Lệ nói vậy, ba người thở phào nhẹ nhõm. Cây Trúc Nhỏ lại lo lắng: “Anh Tùy Ý biết múa không?”
Nếu nhảy cứng quá cũng dễ bị người dân tòa nhà phát hiện.
Lâu Lệ nói: “Được.”
Cây Trúc Nhỏ hoàn toàn yên tâm: “Lâu tiên sinh khen Tùy Ý giỏi hát múa, chắc anh Tùy Ý ca múa đỉnh lắm nhỉ.”
Cây Trúc bực bội đập đầu Cây Trúc Nhỏ: “Câm miệng, nói nhiều thế hả, mẹ nó không thấy người tới phía sau hả?”
Cây Trúc Nhỏ ăn đập không dám nói nữa.
Lâm Tùy Ý đếm tiếng trống, sau mười tám tiếng cậu ôm đầu trâu xuất hiện trong tầm nhìn mọi người. Cậu không dám xem lượng người vây xem, khóe mắt vẫn có thể thấy biển người đứng trên hành lang.
Hôm nay cậu xuất hiện thực hiện hiến tế chứ không phải ông già hiến tế, khán giả bốn phía luôn im lặng lần đầu tiên xôn xao bình luận.
Những ánh mắt mê mang, bất an, hoài nghi dừng trên người cậu.
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, biết lúc này càng không được lộ sơ hở.
Cậu nhớ lại động tác ông già hiến tế, đi lên đài hiến tế, trước tiên đặt đầu trâu trên bàn thờ, sau đó nhảy điệu múa hiến tế, nhảy xong thì nâng đầu trâu lên cao.
Khoảng khác nhìn vào trong đầu trâu, Lâm Tùy Ý ngừng thở.
Bên trong đầu trâu xuất hiện một khuôn mặt… Trước khi cầm đầu trâu lên, Lâm Tùy Ý có nhìn bên trong, lúc ấy đầu trâu là một cái đầu lâu tầm thường không có mặt người.
Vậy mà lúc này trong đầu trâu xuất hiện một gương mặt tuổi già sức yếu, khó phân biệt nam nữ. Nó mở mắt ra trừng Lâm Tùy Ý, miệng hé mở: “Là mày, Lâm Tùy Ý.”
Tim Lâm Tùy Ý bỗng đập nhanh hơn.
Câu này rất quen thuộc, dường như cậu cùng gương mặt đã gặp nhau. Cũng vì giọng thục nữ này, Lâm Tùy Ý lập tức đoán ra gương mặt chính là Xã Bà.
Xã Bà chẳng quan tâm ai là người truyền lời nhu cầu Xã Bà, nó nhếch miệng nói nhu cầu của mình: “Đêm nay không ngại thì mày và ngươi Trình Nhai tới nói chuyện với tao đi.”
Điểm danh nói họ là nhu cầu.
Nếu không gọi Ngô A Vĩ tỉnh dậy, ma cọp vồ sẽ bắt cậu và Cây Trúc Nhỏ. Mà lúc này đây, cậu và Cây Trúc Nhỏ hoàn toàn phù hợp nhu cầu Xã Bà, đừng hòng có cơ hội chạy thoát. Cậu và Trình Nhai sẽ bị đẩy lên thuyền tang chìm xuống đáy nước.
Nhưng không quá đáng sợ, chỉ cần thổi tắt đèn lồng hành lang, đôi mắt của Xã Bà sẽ mất tác dụng. Cậu và Cây Trúc Nhỏ có xác suất cao tránh thoát được ma cọp vồ.
Thứ chân chính đáng sợ là, Xã Bà đang nhìn cậu, đôi mắt Xã Bà chính là đôi mắt Ngô A Vĩ.
Người dân tòa nhà đang chờ đợi Lâm Tùy Ý truyền đạt nhu cầu Xã Bà, Lâm Tùy Ý phải nâng đầu trâu mở miệng nói chuyện.
Cậu mở miệng nói chuyện, sẽ có hơi thở.
“Sao lại thế này?” Cây Trúc Nhỏ há mồm thở: “Sao anh Tùy Ý không nói gì?”
Cây Trúc không trả lời được, nhưng có thể đoán bên Lâm Tùy Ý xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâu Lệ nhăn mày.
“Tùy Ý?”
“Tùy Ý?”
Ở phía sau Lâm Tùy Ý, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy bất an thấp giọng gọi.
Đốt ngón tay Lâm Tùy Ý nâng đầu trâu trắng bệch. Cậu mím chặt môi, nâng cao đầu trâu hơn, đây là khoảng cách cậu có thể cách xa đầu trâu nhất.
“Đêm nay Xã Bà sẽ không nói chuyện với người hét to ‘Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm’.” Cậu hít sâu một hơi, hăng hái thét to: “Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm!!!”
Lâm Tùy Ý vốn định tuyên đọc nhu cầu Xã Bà là: Đêm nay Xã Bà sẽ không nói chuyện với người không viết câu ‘Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm’ ra giấy và dán tờ giấy này trước mặt mặt người sau cửa.
Nhưng hiện tại Xã Bà gần trong gang tấc, giao lưu cùng Lâm Tùy Ý.
Tiền đề giao lưu là miệng có thể nói tai có thể nghe.
Xã Bà trong đầu trâu có thể nghe thấy thanh âm, suy ra chủ mộng cũng có thể nghe thấy.
Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền sửng sốt, mau chóng suy nghĩ lý do Lâm Tùy Ý sửa đổi nhu cầu. Bọn họ lập tức hét lớn: “Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm!”
Chủ mộng chưa ý thức được đây là một giấc mơ, Lâm Tùy Ý không thể vứt đầu trâu. Cậu cầm đầu trâu, nhìn chằm chằm mặt người trên đầu trâu.
Mới đầu Xã Bà tức giận vì Lâm Tùy Ý ‘loạn truyền ý chỉ’, gương mặt trở nên dữ tợn.
Sau nhận ra Lâm Tùy Ý có hô hấp, khuôn mặt dữ tợn bình tĩnh trở lại, mặt người nhúc nhích, dường như muốn chui ra khỏi đầu trâu giết chết kẻ ngoại lai Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý vẫn không buông tay.
Cây Trúc Nhỏ bám lan can, khàn giọng kêu: “Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm!”
Cây Trúc và Tiểu Nguyệt cũng gia nhập hét lớn: “Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm!”
Người dân tòa nhà nhìn họ, chậm rãi có người gia nhập.
“Ngô A Vĩ mau tỉnh dậy mang bữa sáng cho A Sâm!”
Thanh âm lẻ tẻ dần hợp lại, từ nhỏ đến to, cuối cùng tiếng hét to đến mức chấn động cả tòa nhà.
Trong tiếng gọi ầm ĩ rung trời, mặt người trong đầu trâu phình to nổ mạnh, mảnh xương bén nhọn văng tứ tung.
Dù Lâm Tùy Ý đã giơ đầu trâu ở khoảng cách xa mình nhất, nhưng khoảng cách cùng lắm là dài bằng cánh tay, khi đầu trâu nổ tung cậu không có thời gian tránh né.
Một mảnh xương nhọn như dao phóng tới, Lâm Tùy Ý không kịp trốn, đồng tử nở to, trơ mắt nhìn mảnh xương bay về phía yết hầu.
Cậu nhắm tịt mắt lại.
Nhưng đau đớn không ập đến, cậu nghe được tiếng người rên khẽ, theo sau rơi vào một cái ôm lạnh băng.
Lâm Tùy Ý mở mắt.
Lâu Lệ che trước người cậu. Cậu sửng sốt: “Lâu tiên sinh…”
Không biết là bực cậu ngốc hay do đau, Lâu Lệ níu mày rất sâu, nhưng không có chê bai câu, chỉ nói: “Tỉnh mộng.”
Lâm Tùy Ý lúc này mới phát hiện quanh mình chìm vào bóng tối.
Ước Định Thanh Tỉnh từ trăm ngàn người hô to có hiệu lực.
Bóng tối nhanh chóng biến mất, một cái chớp mắt, bọn họ trở về phòng tiếp khách cửa hàng số 108.
Lâu Lệ buông cậu ra. Lâm Tùy Ý ngơ ngác đứng tại chỗ: “Ngài chảy máu…”
Lâu Lệ giúp cậu chặn mảnh xương đâm vào yết hầu, mảnh xương ghim vào lưng Lâu Lệ.
Máu tươi chảy như thác.
Lâu Lệ bị đau không nói gì.
“Di động…” Lâm Tùy Ý sờ di động trên người. Giấc mơ là hư ảo, bọn họ ở trong mộng đã hủy di động, nhưng sau khi tỉnh lại vật thật tồn tại sẽ theo người sống rời mộng.
Lâm Tùy Ý bấn 120, Lâu Lệ lại nắm cổ tay Lâm Tùy Ý ngăn cậu gọi điện thoại.
“Giấc mơ này dự báo cái gì?” Môi Lâu Lệ tái nhợt.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, tôi phải đưa ngài đi bệnh viện.”
Lâu Lệ: “Giấc mơ dự báo cái gì!”
Lâm Tùy Ý bó tay, đành phải giải mộng nói: “Tình nhân Ngô A Vĩ muốn đẩy Ngô A Vĩ xuống biển trên đường đi du lịch.”
Lâu Lệ: “Còn.”
“Còn…” Lâm Tùy Ý nhìn máu Lâu Lệ nhỏ giọt trên mặt đất, màu đỏ tươi đâm nhói mắt, đầu óc ong ong: “Còn có… Còn có rời xa nữ sắc, đề phòng nguy cơ bị dao đâm chết.”
Lâu Lệ chống hai tay lên cạnh bàn nước chảy: “Nếu tình nhân Ngô A Vĩ lên kế hoạch đi du lịch đẩy Ngô A Vĩ xuống biển, nguy cơ bị dao đâm chết từ đâu ra?”
Lâm Tùy Ý sửng sốt.
Cậu cuối cùng cũng nghĩ ra chi tiết bị mình để sót. Tình nhân Ngô A Vĩ lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ muốn đẩy Ngô A Vĩ xuống biển. Nếu đã có kế hoạch, nguy cơ bị dao đâm chết đâu?
Tòa nhà có quy tắc nam nữ không thể chung phòng, vi phạm sẽ bị dung hợp. Hung thần dung hợp nam nữ là hồ ly chứ không phải Xã Bà.
Không phải Xã Bà ra quy tắc nam nữ không được chung phòng.
Lâu Lệ nhắc nhở: “A Sâm là tên nam hay nữ?”
Lâm Tùy Ý nuốt nước bọt: “Giống tên nam…”
Lâu Lệ: “Giải!”
Lâm Tùy Ý chân tay luống cuống giải trọng điểm: “Hung thần đẩy Ngô A Vĩ xuống biển là Xã Bà, hung thần Xã Bà đại biểu cho người thân mật của Ngô A Vĩ. Từ từ… Lâu tiên sinh có ổn không…”
Thấy Lâu Lệ cau mày, Lâm Tùy Ý đành phải tiếp tục: “Dựa vào Ước Định Thanh Tỉnh của Ngô A Vĩ, người thân mật chính là A Sâm. A Sâm là nam, người thân mật của Ngô A Vĩ là nam! Trong tòa nhà có quy tắc nam nữ không được chung phòng, phạm quy tắc sẽ bị dung hợp. Hung thần này là hồ ly, hồ ly ở ngoài cửa sổ là nữ sắc… Nữ sắc, nữ sắc chẳng lẽ đại biểu vợ Ngô A Vĩ? Nam nữ không thể ở chung vào ban đêm là quy tắc hồ ly định ra, có thể coi là Ngô A Vĩ và vợ có cam kết với nhau, không vi phạm cam kết sẽ an toàn không bị gì, nhưng vi phạm cam kết… Vợ Ngô A Vĩ sẽ giết chết Ngô A Vĩ.”
–
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Ngô A Vĩ mới tỉnh dậy, di động liền reo chuông.
Một dãy số xa lạ.
Ngô A Vĩ cuống quít tiếp điện thoại, giọng nói đầu bên kia điện thoại làm Ngô A Vĩ toát ra mồ hôi lạnh sau lưng.
Ngô A Vĩ thích nam, ông ta cùng vợ liên hôn, chỉ cần duy trì mặt ngoài, cho vợ đủ mặt mũi là được, vợ ông ta sẽ một mắt nhắm một mắt mở với sinh hoạt cá nhân của ông ta.
Sinh hoạt cá nhân ông ta hỗn loạn, là A Sâm làm ông ta hồi tâm.
Không thể cho A Sâm danh phận, lòng Ngô A Vĩ vẫn luôn áy náy. Ông ta dự định dẫn A Sâm xuất ngoại đăng ký kết hôn, hơn nữa muốn cho A Sâm hưởng chung tài sản trên danh nghĩa.
“Nếu muốn sống, tốt nhất ông nên thành thật!” Đầu bên kia điện thoại nói xong liền cúp máy.
Ngô A Vĩ bóp điện thoại, trong lòng vô cớ hoảng loạn cực độ.
Cửa bị gõ vang.
Ngô A Vĩ chột dạ: “Ai…”
Cửa bị đẩy ra, vợ đứng ở cửa.
Mặt vô biểu tình nhìn ông ta: “Ai gọi điện thoại cho anh?”
Tim Ngô A Vĩ đập thình thịch muốn văng khỏi lồng ngực: “Không… Không có ai.”
“Ồ.” Giọng người vợ bình tĩnh: “Em nghe nói anh tính xuất ngoại đăng ký kết hôn cùng người khác.”
Ngô A Vĩ: “Không… Không có… Em nghe ai nói?”
Vợ: “A Sâm.”
Cổ họng Ngô A Vĩ không phát ra nổi âm thanh, ông ta há miệng.
Không ngừng lẩm bẩm cái tên ‘A Sâm’ trong miệng vợ mình. Ông ta nhìn bóng vợ trên mặt đất, mu bàn tay khuất sau lưng.
Ông ta gian nan lẩm bẩm: “Em… Em giấu cái gì phía sau vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT