‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ làm nhóm người sống không hiểu kiểu gì. Lâm Tùy Ý nhìn người dân tòa nhà, trên mặt bọn họ ít nhiều đều có sự hoang mang ngơ ngác.

Dòng người tản ra, Lâu Lệ lại không sốt ruột trở về.

Cách cửa kính, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ đi lên phía trước, chưa được vài bước thì ngừng lại.

Ông già trên đài hiến tế đã ôm đầu trâu đi mất, nếu muốn đuổi theo ông già hiến tế, Lâu Lệ cần chạy chậm vài bước, nhưng hiển nhiên Lâu Lệ không phải kiểu người chạy sau mông người khác. Anh dừng lại nhìn chăm chú ông già hiến tế, mãi đến khi ông ta đi khuất mới xoay người trở về.

Lâu Lệ xoay người, ánh mắt liền đối diện với Lâm Tùy Ý đứng sau cửa kính.

Ý thức được Lâm Tùy Ý có chuyện muốn nói, anh tạm đè xuống suy tính đi tìm ông già hiến tế hỏi thăm, về phòng xem Lâm Tùy Ý muốn nói gì trước.

Chờ Lâu Lệ trở về, Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, Phó Tiên Hội cần chuẩn bị cái gì?”

Trước khi Lâu Lệ trở về, người trong phòng đã thảo luận một đợt. Đây là một chủ đề cần tư duy rộng mở. Trong các câu chuyện thần thoại, Phó Tiên Hội là buổi tụ hội của thần tiên. Thần tiên dự tiệc sẽ cầm thiệp mời, chút lễ mọn cùng cái bụng rỗng đi ăn tiệc bàn đào, trước khi đến sẽ trang điểm mặc quần áo lộng lẫy.

Bọn họ không sợ mình không có, mà sợ không biết mình có.

Bọn họ không có thiệp mời Phó Tiên Hội, nhưng không thể bảo đảm rằng bọn họ không có lễ mọn Xã Bà yêu cầu. Chẳng ai biết Xã Bà sẽ chuẩn bị lễ mọn gì cho Phó Tiên Hội, không biết làm gì sẽ bị coi là trang điểm, đồng thời không biết Xã Bà sẽ trang điểm như thế nào.

Mỗi người liệt kê những món đồ có thể là lễ mọn. Một vòng cổ, một chiếc nhẫn, một bộ quần áo, thậm chí một cúc áo nhỏ xíu cũng có thể là lễ mọn. Dù sao cũng có câu Của ít lòng nhiều.

Trang điểm cũng thế. Một cái áo đẹp, một món đồ trang sức, một cái lược cái gương… đều liên quan đến trang điểm.

Bọn họ không thể định nghĩa chính xác, cũng không gánh nổi cái giá đoán sai lầm.

‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ bao hàm quá rộng, khiến mọi người có cảm giác Trông gà hoá cuốc, Tứ bề thọ địch.

Lâu Lệ khẽ nhìn hướng Lâm Tùy Ý, không ngoài ý muốn Lâm Tùy Ý sẽ hỏi vấn đề này. Anh lãnh đạm nói: “Không rõ lắm.”

Lâm Tùy Ý ngẩn ra, không hiểu vì sao Lâu Lệ bỗng nhiên lãnh đạm.

Những người khác trong phòng không nhận được đáp án từ Lâu Lệ, bắt đầu thảo luận đợt thứ hai.

Cây Trúc nói: “Tiếp thu ý kiến quần chúng nào. Xã Bà đi Phó Tiên Hội cần những thứ gì.”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Cần có xe? Xã Bà đi Phó Tiên Hội, chắc là không đi bộ đâu nhỉ?”

Mọi người ồn ào thảo luận. Lâm Tùy Ý thừa dịp mọi người tôi một câu anh một câu, trộm liếc Lâu Lệ.

Trong tiếng thảo luận, Lâu Lệ đứng quay lưng xem mặt người sau cửa.

Từ khi nhập mộng tới nay, Lâu Lệ chưa từng tham gia thảo luận, chỉ khi mọi người bế tắc nghĩ không ra anh mới mở miệng gợi ý một câu.

Để mọi người làm theo ý mình.

Làm theo ý mình…

Lâm Tùy Ý lại lần nữa ngẩn người, lòng hơi bồn chồn. Hình như cậu biết vì sao Lâu Lệ đột nhiên lãnh đạm với mình rồi.

Vừa nãy cậu hỏi Lâu Lệ một câu ‘Phó Tiên Hội cần chuẩn bị cái gì’. Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của cậu như thể chắc chắn Lâu Lệ từng tham gia Tiên Hội. Mục đích hỏi câu này rất đơn giản, cậu muốn biết được đáp án chính xác từ miệng Lâu Lệ.

Nhưng Phó Tiên Hội là Xã Bà đi chứ không phải Lâu Lệ đi, anh lấy đâu ra đáp án chính xác?

Cũng như mỗi khi nhập mộng lần mò thăm dò, không có đáp án chính xác cho bước tiếp theo, cần bản thân tự hỏi tự tìm.

Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ trở nên lãnh đạm vì cậu quá tôn sùng và thần thánh anh quá mức? Trong giấc mơ Ứng Triều Hà, Lâu Lệ từng nói anh cũng sẽ phạm sai lầm. Suy ra, Lâu Lệ muốn rèn luyện cậu?

Lâm Tùy Ý gãi đầu, đột nhiên phản ứng lại.

Ở trong mộng cần phải có chủ ý của riêng mình, đặc biệt là khi hết đường xoay xở. Bởi vì cậu không theo kịp Lâu Lệ. Nếu dựa theo lời Lâu Lệ đi bước tiếp theo, bước tiếp theo, rồi bước tiếp theo, cậu sẽ bị phụ thuộc Lâu Lệ.

Và vì không có chủ ý của riêng mình, nếu gặp sai phạm, cậu sẽ không biết đường kịp thời điều chỉnh cho đúng.

Từ khi vào mộng Ngô A Vĩ tới nay, mỗi khi không có thực tế chứng minh, cậu luôn hỏi Lâu Lệ bước tiếp theo, hỏi Lâu Lệ nghĩ như thế nào, hỏi Lâu Lệ nên làm như thế nào, dù bản thân có ý tưởng cũng không dám xác nhận suy nghĩ của mình là chính xác.

Lâu Lệ đang dạy cậu tự hỏi, dạy cậu tin tưởng bản thân.

Chắc là như vậy nhỉ?

Lâm Tùy Ý không chắc nữa. Lâu Lệ xoay người nhìn sang, Lâm Tùy Ý né tránh ánh mắt anh.

Không xong, cậu lại bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Không được, không thể như vậy.

Phải tự tin, phải tin tưởng phán đoán của mình.

Lâm Tùy Ý thử tự tin.

“Tôi nghĩ…” Lâm Tùy Ý hắng giọng. Khi mọi người nhìn về phía mình, cậu ngẩng đầu, tự cổ vũ bản thân: “Tôi nghĩ trọng điểm ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ là trang điểm.”

“Nguyên nhân.” Lâu Lệ hỏi.

Tim Lâm Tùy Ý gia tốc đập thình thịch, cậu tưởng người khác sẽ hỏi mình, ai ngờ lại là Lâu Lệ. Cậu đoán không sai, Lâu Lệ đang huấn luyện cậu, dạy cậu tự suy nghĩ tự hỏi, hơn nữa học cách tin tưởng bản thân, đồng thời để cậu hiểu rằng người đáng tin nhất trong giấc mơ chính là bản thân cậu.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý trịnh trọng trả lời: “Trọng điểm của ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ là trang điểm.”

Cậu giải thích nguyên nhân: “Có ba hướng phân tích câu ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’. Một là đi đường xá như thế nào, hai là Xã Bà sẽ chuẩn bị lễ mọn như thế nào, ba là Xã Bà trang điểm.”

“Hai cái đầu không thể xác định, nhưng cái thứ ba chắc chắn có.”

Lâu Lệ xoay người tiếp tục xem mặt người sau cửa, Lâm Tùy Ý biết suy nghĩ của mình cùng Lâu Lệ không mưu mà hợp. Cậu nhìn về phía những người khác: “Từ hai chữ ‘Tiên Hội’ có thể thấy được, đây là một bữa tiệc quan trọng. Xã Bà muốn tham gia, cho thấy Xã Bà coi trọng bữa tiệc này. Mà đã là tiệc quan trọng, Xã Bà chắc chắn sẽ trang điểm.”

“Đúng thật.” Cây Trúc nói: “Mỗi lần tham dự tiệc tuyên truyền Đạo giáo tôi đều chăm chút bản thân. Thứ nhất là không muốn bị so sánh với đạo sĩ khác. Thứ hai, tôi đại biểu cho Đại Trần Quan, nếu tôi lôi thôi lếch thếch sẽ làm mất mặt Đại Trần Quan.”

Diệp Chi Huyền nói: “Nhưng dù sao cũng là mộng, Xã Bà không phải người, đồ vật trong mộng chưa chắc giống người sống.”

Lâm Tùy Ý nói: “Anh Chi Huyền, tôi nghĩ như thế này.”

Mọi người dừng thảo luận, ánh mắt đặt trên người Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý từ tốn giải thích.

“ ‘Lễ mọn’ bao hàm nhiều thứ, nhưng luôn có một tiền đề quan trọng: Quà có thể nhỏ nhưng nhất định phải là vật có giá trị. Dù Xã Bà dùng một lá cây làm quà cũng sẽ không nhặt đại dưới đất, tối thiểu sẽ lựa ra chiếc lá hoàn hảo có màu sắc tươi tắn nhất. Đó mới là chiếc lá đủ giá trị để làm lễ mọn. Quần áo chúng ta đã mặc mấy ngày, cũng không nạm kim cương vàng bạc, trừ tiền bạc trên người không còn vật nào khớp với ‘lễ mọn’. Hơn nữa tôi thấy người dân trong tòa nhà sống mộc mạc, rất khó có đồ vật Xã Bà yêu cầu.”

Lâm Tùy Ý bổ sung: “Thật ra có thể coi yêu cầu của Xã Bà là điều kiện hại người. Nếu điều kiện khó đạt, yêu cầu của Xã Bà sẽ trở nên vô nghĩa.”

Lâm Tùy Ý nêu ví dụ: “Giả như Xã Bà chọn phương tiện giao thông đi dự tiệc, có thể là đằng vân giá vũ có thể là xe ngựa cũng có thể là đi bộ. Nếu Xã Bà chọn đằng vân giá vũ, đừng nói chúng ta, người dân tòa nhà không ai có kỹ năng này. Thế thì yêu cầu của Xã Bà sẽ trở nên vô dụng. Nếu Xã Bà ngồi xe ngựa, chúng ta không có xe ngựa, dân cư tòa nhà cũng không có xe ngựa, yêu cầu của Xã Bà cũng vô nghĩa. Cuối cùng là đi bộ bằng hai chân, cái này thì…”

Lâm Tùy Ý thiếu thốn từ vựng, cậu nghĩ nửa ngày không tìm được từ miêu tả chuẩn xác, đành phải khoa tay múa chân: “Quá vẹn toàn, vì mỗi người đều có hai chân. Xã Bà không có khả năng một đêm ăn sạch mọi người.”

Hồ Thụy hỏi: “Tại sao không?”

Lâm Tùy Ý nhìn vào mắt Lâu Lệ, đáp: “Bởi vì nhu cầu mỗi ngày của Xã Bà không giống nhau. Nếu Xã Bà muốn hại người, Xã Bà chỉ cần dùng một lý do, ví dụ như Xã Bà khát. Con người không thể nào không uống nước, cũng không thể nào nhịn bài tiết. Nếu nhu cầu đơn thuần chỉ là vì hại người, ‘khát’ thôi là quá đủ. Ban ngày không có nguy hiểm, chắc chắn người dân tòa nhà sẽ uống nước, và sẽ có người đi tiểu đêm. Xã Bà chỉ cần canh chừng người đi tiểu đêm là được.”

Nói tới đây Lâm Tùy Ý bật cười: “Tôi nói hơi tởm, mọi người đừng để ý.”

Cây Trúc xua tay: “Có lý là được, cậu nói tiếp đi.”

Lâm Tùy Ý tiếp tục nói: “Về việc Xã Bà thay đổi nhu cầu mỗi ngày, lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra là, Xã Bà muốn ăn ‘chủng loại’ người bất đồng. Đối với Xã Bà, chủng loại phân chia căn cứ theo nhu cầu, nhân số không cần nhiều, mỗi đêm ăn một hai ba người là no rồi. Nói đơn giản, Xã Bà muốn ăn người tươi sống, nhu cầu chính là điều kiện chọn lựa. Tất cả cửa ra vào tòa nhà này đều bị đóng chặt, trông giống một sân nuôi nhốt đúng không? Nếu trọng điểm ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ là đi bộ bằng hai chân, thế thì tất cả mọi người đều sẽ bị Xã Bà sát hại. Nhìn mặt người sau cửa là biết, người chết sẽ bị phân hủy hư thối, cái này mâu thuẫn với ‘Xã Bà muốn ăn người tươi sống’.”

“Cho nên loại bỏ hướng phân tích thứ nhất, dư lại lễ mọn và trang điểm.” Lâm Tùy Ý nói: “Đầu tiên người dân tòa nhà đều biết yêu cầu của Xã Bà là hại người, dù Xã Bà yêu cầu cái gì bọn họ cũng có biện pháp ứng đối. Tôi có khuynh hướng cho rằng nhu cầu Xã Bà là nhằm vào Người Trụy Mộng. Lúc trước mọi người từng nói 3 Người Trụy Mộng xuất hiện do có hung thần quấy phá? So với người trong mộng, hung thần thích ăn người ngoại lai hơn. Nếu trọng điểm ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ ở ‘lễ mọn’, Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt rất khó thỏa mãn nhu cầu Xã Bà. Nhưng nếu là ‘trang điểm’, Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt sẽ cực kỳ phù hợp. Tiểu Mộng có kẹp tóc.”

Cây Trúc đồng ý với cách nói của Lâm Tùy Ý, mở miệng: “Trang điểm hợp lý hơn so với lễ mọn, đặc biệt là con gái.”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Để tôi đi gọi hai cô gái tới.”

Cây Trúc sợ Cây Trúc Nhỏ xảy ra chuyện bèn đi theo.

Hồ Thụy nói: “Trước mắt xem ra, ‘trang điểm’ hợp lý hơn ‘lễ mọn’, nhưng không thể bởi vậy mà xem nhẹ ‘lễ mọn’. Tốt nhất là vứt hết tất cả đồ vật có khả năng liên quan, vứt không được thì giấu.”

Không lâu sau, Cây Trúc lớn nhỏ dẫn Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt tới.

Tiểu Mộng có kẹp tóc, từng đưa Lâu Lệ mượn chọc mặt người sau cửa.

Sắc mặt Tiểu Mộng trắng bệch, bóp chặt khăn lụa bọc kẹp: “… Có thể ném đi đâu? Có thể ném vào WC không?”

Lâm Tùy Ý nói: “Phỏng chừng không được.”

Kẹp không phải nước, nước có thể thông qua ống cống chảy ra ngoài tòa nhà, nhưng kẹp chưa chắc có thể thông qua cống thoát nước. Ai biết vứt kẹp xuống cống có bị kẹt ở trong ống dẫn hay không.

Tiểu Mộng hãi hùng khiếp vía: “Phải làm sao bây giờ?”

Tòa nhà rất lớn, bọn họ đã ở chỗ này ba ngày hai đêm. Tòa nhà là không gian kín, dù có ném đồ đạc đi đâu nó vẫn ở trong tòa nhà, khó đảm bảo rằng sẽ không bị Xã Bà tìm được.

Cây Trúc suy tư: “Thực phẩm được xử lý như thế nào? Số lượng lớn như vậy, chắc chắn có con đường xử lý, chỉ cần…”

“Khỏi nghĩ.” Hồ Thụy đánh gãy: “Người dân tòa nhà không đời nào nói cho chúng ta biết, nếu họ có lòng tốt như vậy, ông chủ nhà trọ sẽ không cho Tiểu Nguyên kẹo, chủ quán quà vặt sẽ không bán nước. Bọn họ muốn hại người khác bị Xã Bà tìm tới cửa.”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Bám theo người dân xem bọn họ xử lý đồ vật Xã Bà yêu cầu như thế nào.”

“Rất khó.” Hồ Thụy lần thứ hai tạt nước lạnh: “Số lượng thực phẩm lớn như vậy còn có thể lặng yên không một tiếng động giấu đi, hiển nhiên sẽ không để người ngoại lai phát hiện. Hơn nữa đây là Mộng góc nhìn thứ ba, chúng ta không thể nín thở thời gian dài để theo dõi bọn họ giải quyết vật phẩm.”

Tiểu Nguyệt cắn môi: “Không có cách nào ư? Chỉ có thể chờ chết sao?”

Hồ Thụy nói: “Có hai cách. Một là làm đồ vật đổi chủ, hai là giấu.”

Giấu và ném cơ bản không khác nhau lắm. Giấu cũng chỉ có thể giấu trong phạm vi tòa nhà.

Diệp Chi Huyền nói: “Vậy giấu đi, chỉ cần giấu đủ kín, kéo dài đến hừng đông thì tốt rồi, ít nhất tối hôm qua tôi và Hồ Thụy may mắn tránh được một kiếp.”

Lời này xem như an ủi được phần nào.

Chỗ giấu đồ trong tòa nhà không ít, thứ đó xuất hiện và biến mất trong phòng, họ có thể giấu đồ vật Xã Bà yêu cầu ở ngoài phòng.

Ví dụ giấy đèn lồng, ví dụ có thể đào một cái hố chôn đồ dưới lầu một.

“Có thể ném vào nhà người khác không?” Tiểu Nguyệt hỏi: “Giống ông chủ nhà trọ và chủ quán quà vặt cho chúng ta kẹo và nước. Chúng ta không tính là hại người, bọn họ vốn không phải người.”

Cô vừa nói ra, Diệp Chi Huyền Hồ Thụy và Cây Trúc lớn nhỏ đều đổi sắc mặt. Cây Trúc lập tức nhắc nhở: “Đừng nói bậy, kẻo bọn họ biết bọn họ không phải người.”

Lời này nghe kỳ lạ, nhưng không khó hiểu.

Lâm Tùy Ý nháy mắt hiểu ý Cây Trúc. Sau khi chủ mộng ý thức được mình là Mộng, người trong mộng biết mình không phải người, họ sẽ thật sự biến thành thứ không phải người.

Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt phản ứng lại, sắc mặt vốn tái nhợt càng không chút huyết sắc.

Diệp Chi Huyền nói: “Ném vào nhà người khác không yên tâm, chúng ta không biết khi nào người ta phát hiện và trả lại. Vẫn nên giấu đi, ít nhất an tâm hơn.”

“Vậy đừng phí thời gian.” Cây Trúc nói: “Xử lý đi.”

Mọi người bắt đầu xuống tay xử lý các đồ vật Xã Bà yêu cầu.

Bởi vì ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ không rõ nghĩa, đồ vật cần giấu khá nhiều. Đầu tiên là tiền giấy bọn họ mang theo, tiền giấy có thể là ‘lễ mọn’ nhét bao lì xì. Cái này đơn giản, có thể thiêu hủy.

Thứ duy nhất ảnh hưởng là vấn đề ở trọ.

“Vậy đi.” Cây Trúc đề nghị: “Tôi cầm tiền đi tìm chủ nhà trọ và chủ quầy bán quà vặt. Nếu bọn họ thu tiền, chúng ta đốt hết số tiền giấy dư lại. Nếu không thu, chúng ta bàn bạc lại nên đốt hay giấu.”

Tuy những thứ bốc mùi tanh hôi xuất hiện từ trong phòng, nhưng do Mộng góc nhìn thứ ba nên bọn họ cần có chỗ trú. Người sống nhập mộng bằng cơ thể thật, bọn họ ở trong mộng cần ăn cơm, nếu không sẽ đói chết, đồ ăn là nhu yếu phẩm của họ.

Diệp Chi Huyền: “Được.”

Cây Trúc lớn nhỏ ra ngoài một chuyến, một lát sau bao lớn bao nhỏ trở lại.

Người trong phòng hỗ trợ xách đồ.

Cây Trúc Nhỏ báo cáo: “Thu tiền.”

Cây Trúc nói: “Có vẻ ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ làm người dân tòa nhà ngu luôn rồi. Có mấy nhà bán quà vặt lại phải xử lý đồ ăn. Chủ nhà trọ sợ chúng tôi trả tiền, cho chúng tôi ở miễn phí.”

Thật ra mọi người nhất trí cho rằng Xã Bà không cần đồ ăn, dù sao cũng là Tiên Hội, Xã Bà cần theo đồ ăn phàm nhân làm gì. Nhưng để đảm bảo, Cây Trúc tìm dây thép móc vào quai túi, buổi tối sẽ móc đầu dây còn lại vào cửa sổ, treo túi ở bên ngoài phòng.

Đồ ăn và phòng ở đã xong, còn lại là đồ vật có giá trị phù hợp làm ‘lễ mọn’.

Cây Trúc lớn nhỏ có mộc bài thân phận Đại Trần Quan, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy có đồng tiền xem bói, đồng tiền có thể là ‘lễ mọn’.

Lâm Tùy Ý một nghèo hai trắng gì cũng không có. Cậu nhìn về phía Lâu Lệ, nhắc nhở: “Lâu tiên sinh, túi thơm của ngài.”

Túi thơm Lâu Lệ có công hiệu ngủ ngon, có khả năng bị coi là ‘lễ mọn’.

Xử lý túi thơm rất đơn giản, đốt là được.

Còn dây buộc tóc của Lâu Lệ.

Lâu Lệ tháo xuống ném vào chậu than.

Cũng may trong phòng bày biện đơn giản, không có gương. Cuối cùng dư lại kẹp tóc Tiểu Mộng và đồng tiền Diệp Chi Huyền Hồ Thụy không thể đốt cháy.

Mấy thứ này bọn họ tính giấu ở ngoài phòng.

Người vẫn luôn ở ngoài cuộc thảo luận – Lâu Lệ mở miệng nhắc nhở: “Tự giấu.”

Mọi người không có dị nghị. Đúng là bọn họ cần tự giấu, như vậy nếu vạn nhất buổi tối vô ý bị tìm tới cửa, họ sẽ không lỡ miệng hại người khác.

Buổi chiều, mọi người đi khắp nơi trong tòa nhà, tìm chỗ giấu đồ.

Lâm Tùy Ý hỗ trợ tìm chỗ giấu đồ. Nếu tìm được vị trí thích hợp, cậu báo cho Tiểu Mộng và Diệp Chi Huyền, đương nhiên bọn họ có chọn giấu ở chỗ đó hay không là do bọn họ tự quyết định. Lâm Tùy Ý không hỏi, không tính là biết chỗ giấu đồ của người khác.

Lâm Tùy Ý nhìn xung quanh, nhìn nhìn một hồi ánh mắt dừng trên người Lâu Lệ.

Trên người bọn họ không có ‘lễ mọn’ giá trị. Một bộ quần áo mặc liên tục vài ngày kém xa hai chữ ‘trang điểm’, nhưng Lâu Lệ…

Không giống lắm.

Quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, một nếp nhăn cũng không có, mang túi thơm bên người. Lâm Tùy Ý còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.

Lâm Tùy Ý mắt mũi thiển cận, thường không nhận ra quần áo tốt hay dởm. Nhưng cậu cảm thấy quần áo trên người Lâu Lệ là đồ tốt. Đôi khi cậu không cẩn thận chạm vào vải áo, xúc cảm rất tuyệt. Từ đó có thể thấy được quần áo Lâu Lệ xịn cỡ nào.

Chưa kể đường may viền áo, họa tiết núi mây thêu thủ công sinh động như thật.

“Lâu tiên sinh.” Thừa dịp vắng người, Lâm Tùy Ý tiến vài bước đi sóng vai cùng Lâu Lệ: “Có thể cùng tôi về phòng không?”

Lâu Lệ liếc cậu một cái, không cự tuyệt.

Trở lại phòng trọ tầng 3, Lâm Tùy Ý đóng cửa lại, nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, quần áo ngài rất đẹp.”

Đương nhiên Lâu Lệ sẽ không cảm thấy Lâm Tùy Ý vô duyên vô cớ khen mình. Hiểu Lâm Tùy Ý lo lắng cho mình, anh nói: “Cậu giận tôi, cần gì nhắc nhở tôi.”

Lâm Tùy Ý mờ mịt: “Hả?”

Lâu Lệ nhắc: “Vừa rồi cậu nói chuyện rất lớn giọng.” Tạm dừng một chút: “Bày sắc mặt cho tôi xem.”

“…” Lâm Tùy Ý kêu oan: “Tuyệt đối không có!”

Lâm Tùy Ý vội vàng tìm từ giải thích, Lâu Lệ dịch mắt, cúi đầu xé vạt áo mình, tay cầm một mảnh vải rách, nói: “Ở trong mộng, có suy nghĩ của riêng mình mới có thể sống sót.”

Lâm Tùy Ý: “Tôi biết.”

“Lớn tiếng không phải do giận ngài.” Lâm Tùy Ý giải thích: “Tôi muốn ngài biết, tôi làm theo ý ngài.”

Cậu cúi đầu, có chút co quắp mà nói: “Ngài chuyên tâm xem mặt người sau cửa, tôi sợ ngài không nghe thấy.”

“Nghe được.” Lâu Lệ duỗi tay, ngước mắt nhìn Lâm Tùy Ý đang chờ anh đánh giá: “Nói không sai.”

Lâm Tùy Ý cười một cái, lúc này mới nhìn tay Lâu Lệ, mảnh vải trong tay anh nhẹ nhàng lay động giữa không trung.

Lâu Lệ nói: “Xõa tóc vướng víu.”

“Tôi giúp Lâu tiên sinh cột tóc.” Lâm Tùy Ý nhận lấy mảnh vải rách trong tay Lâu Lệ. Cậu chạm vào tóc Lâu Lệ, cẩn thận dùng mảnh vải thay Lâu Lệ cột tóc gọn gàng.

Thắt một cái nơ xinh đẹp.

Nhìn kiệt tác của mình, Lâm Tùy Ý không khỏi khen: “Lâu tiên sinh thật không giống người.”

Lâu Lệ: “…”

“Không phải.” Lâm Tùy Ý lại giải thích: “Ý tôi là Lâu tiên sinh không giống phàm nhân, giống thần tiên á.”

Thần tiên ngã xuống thế gian, Lâm Tùy Ý suy nghĩ thật lâu mới rặn được một từ: Trích tiên.

Lần này nhập mộng không riêng hai người Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ, còn có đồng bạn khác.

Chạng vạng buổi chiều, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ vẫn đang tìm chỗ có thể giấu đồ, ai cũng không muốn đồng bạn xảy ra chuyện.

Trời sắp tối, mọi người tập trung ở tầng một trong phòng Cây Trúc lớn nhỏ ăn lót dạ.

Lâu Lệ hỏi: “Giấu hết chưa?”

Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy gật đầu: “Dạ, Lâu tiên sinh, chúng tôi giấu rồi.”

Lâm Tùy Ý nhìn Tiểu Mộng, sắc mặt Tiểu Mộng như cũ tái nhợt. Cô ngẩng đầu nhìn mọi người, rồi nhìn Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý gật đầu, xem như trấn an Tiểu Mộng bất an.

Theo sắc trời tối dần, mọi người đi về phòng mình.

Tiểu Mộng do dự gọi Lâm Tùy Ý lại: “Tùy Ý, em có thể nói một câu cùng anh không?”

Lâm Tùy Ý nhìn nhìn Lâu Lệ, gật đầu.

Người dân tòa nhà nghỉ ngơi rất sớm, trên hành lang cơ bản không có người đi lại.

Tiểu Mộng chỉ chỉ tàng cây dưới tầng một, nói: “Em đã giấu kẹp dưới gốc cây, cụ thể là cây nào em không nhớ rõ.” Sau đó cô giơ hai tay trước mắt Lâm Tùy Ý, móng tay toàn là bùn đất, giọng nhẹ bẫng: “Em đào rất sâu. Tùy Ý, anh nói nơi đó an toàn không?”

Lâm Tùy Ý nhận ra Tiểu Mộng không yên lòng, đang tìm sự an ủi.

Trong số những người nhập mộng, Lâm Tùy Ý là người hiền hoà nhất.

Lâm Tùy Ý nói: “Chắc chắn rất an toàn.”

Tiểu Mộng thở phào một hơi: “Cảm ơn anh.”

Đêm nay chú định là một đêm khó ngủ. Lâm Tùy Ý không có đồ vật cần giấu, cơ mà cậu lo cho các đồng bạn.

Cậu nằm trên giường trằn trọc, không bao lâu sau, thanh âm ‘lao xao’ truyền đến.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe thấy động tĩnh thuyền trôi trên nước, hai đêm trước cũng nghe thấy thanh âm không quan trọng này. Nhưng lần này, thuyền bè ngừng lại tại phòng bọn họ.

‘Lạch tạch lạch tạch’ âm thanh bàn chân có màng bước lên bờ. Âm thanh ấy vang lên ngắn ngủi, một lát sau xuất hiện tiếng ‘Két’.

Là tiếng mở cửa.

Mùi nước tanh hôi lập tức tràn ngập căn phòng.

Đêm nay, Xã Bà tới tìm bọn họ.

Lâm Tùy Ý trợn to hai mắt, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Tại sao Xã Bà tìm bọn họ? Cậu và Lâu Lệ không có đồ vật phù hợp ‘trang điểm’.

Chẳng lẽ trọng điểm suy luận ‘trang điểm’ là sai?

Trong chớp nhoáng, Lâm Tùy Ý vọt lên giường Lâu Lệ. Lâu Lệ vẫn chưa nhắm mắt, Lâm Tùy Ý đột nhiên leo lên giường khiến anh nhíu mi, nhưng không nói gì. Anh cảm giác được Lâm Tùy Ý đang run rẩy.

Lâm Tùy Ý không dám nói lời nào, nghe tiếng vang ‘lạch tạch lạch tạch’ càng lúc càng gần, cậu ôm chặt Lâu Lệ vươn tay sờ soạng phía sau, vài giây sau túm được mảnh vải cột tóc Lâu Lệ.

Lỗi cậu!

Cậu điên rồi, cậu dám cột nơ mảnh vải.

Mảnh vải rách không liên quan ‘trang điểm’, nhưng vào tay cậu nó biến thành dây cột tóc xinh đẹp, đồng nghĩa với vật phẩm ‘trang điểm’.

Lâm Tùy Ý căng thẳng cả người. Cậu nhớ đêm trước Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy bị ướt quần áo, sau khi cởi quần áo bọn họ đã đặt quần áo ở nơi nào?!

Chắc chắn không phải bên ngoài, bằng không tối hôm qua những thứ đó đã không đi vào phòng lục tìm. Phòng chỉ to có bấy nhiêu, không phải bên ngoài thì là chỗ nào?

Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy không nghĩ tới việc giấu quần áo, cũng không cố tình bỏ quần áo ở bên ngoài, bọn họ đặt quần áo ở nơi nào?

Lâm Tùy Ý kéo mảnh vải ở đuôi tóc Lâu Lệ xuống, vội vàng nhét dưới gối đầu.

Đúng, đặt dưới gối đầu!

Quần áo sau khi cởi ra có thể dùng để lót gối đầu, đề cao độ thoải mái, cho nên Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy trời xui đất khiến may mắn thoát một kiếp.

Mùi tanh ập vào mặt, thứ âm lãnh ẩm ướt đến gần mép giường.

Tim Lâm Tùy Ý đập như sấm.

Sau đó, một cánh tay dính nhớp thò tới như có mục đích, mò mẫm dưới gối đầu mà Lâm Tùy Ý vừa mới chạm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play