“Cúc trắng là… điềm xấu?”

Người nọ che ngực, gương mặt vuông chữ điền viết đầy hoảng sợ. Ông ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ông chủ cửa hàng số 108, vô cùng hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời phủ định.

Nhưng ông chủ chỉ liếc ông ta một cái, mặt vuông chữ điền lập tức mất hết huyết sắc. Lần này dù ông ta có tài xế đỡ lấy cũng không đứng nổi, hệt như bùn nhão ngã ngồi dưới đất.

Tiếng té ngã vang lên hơi lớn, Lâm Tùy Ý giật thót trong lòng.

Ác mộng khiến người ta sợ hãi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người bị một giấc mơ dọa đến nỗi hồn phi phách tán.

Mặt vuông chữ điền run cầm cập: “Ngài… ngài Lâu, xin ngài giải mộng giúp tôi.”

Noi xong, ông ta lấy một tờ chi phiếu, cố gắng lết cơ thể mềm nhũn, cung kính dâng tấm chi phiếu đến trước mặt ông chủ.

Khóe mắt Lâm Tùy Ý liếc thấy con số ghi trên đó… hai trăm vạn. (~ 6,6 tỷ VNĐ)

Một con số khiến Lâm Tùy Ý phải líu lưỡi, nhưng ông chủ cửa hàng 108 lại không hứng thú cho lắm.

Nghe mặt vuông chữ điền hứa hẹn một loạt các lợi ích xong, anh mới lên tiếng: “Cúc trắng gắn liền rễ cây hay chỉ có mỗi hoa.”

Mặt chữ điền hiểu ông chủ đã chấp nhận thành ý của ông ta, nỗi lo sợ trên mặt biến mất hơn nửa trong nháy mắt, đổi thành biểu tình vui mừng khôn xiết.

Ông ta ngồi lại trên ghế, không còn dáng vẻ mềm nhũn như bùn khi nãy, chớp mắt đã mọc ra khung xương chống đỡ thân thể: “Hình như có rễ cây, à không… không có.”

“Rốt cuộc là có hay không?” Ông chủ lạnh giọng, “Không nhớ thì đừng bịa, không giải mộng chính xác được.”

Mặt chữ điền hoảng sợ nói: “Tôi không nhớ được…”

Lâm Tùy Ý ngồi dự thính bên cạnh cũng muốn toát mồ hôi thay mặt chữ điền.

Ngay lúc Lâm Tùy Ý cảm thấy ông chủ sẽ quẳng gánh đuổi mặt chữ điền thì ông chủ lại hỏi: “Cúc trắng xuất hiện thế nào.”

Mặt chữ điền không dám sơ sài, cẩn thận ngẫm nghĩ một lát mới vội vàng nói: “Để tôi nhớ… Hình như tôi hái chúng ở bên cạnh một dòng sông! Đúng, bên bờ sông.”

“Khoảng cách từ nhà đến sông bao xa.”

“Xa! Tôi nhớ mình đã đi rất rất lâu, tôi mệt lắm.”

So với vẻ điềm tĩnh của ông chủ, giọng của mặt chữ điền cứ như đang nổi lửa.

“Mệt mỏi?” Tiếng ông chủ khựng lại, trái tim của mặt chữ điền cũng như bị ai bóp chặt, lo lắng hỏi, “Ngài Lâu, như vậy… là sao vậy?”

Có điều ông chủ không định giải đáp thắc mắc hoặc giải thích gì thêm, giọng nói của anh vẫn trầm thấp lạnh nhạt như cũ, âm sắc như tuyết đọng lâu năm: “Có bị ướt nước sông không? Dính một giọt cũng xem như có.”

Mặt chữ điền không dám hỏi tới cùng, cố gắng kìm nén nôn nóng trong lòng trả lời: “Không có, chắc là không, tôi vẫn luôn ở trên bờ hái cúc.”

Ông chủ hỏi: “Ngoại trừ cúc trắng, trong mộng còn thứ gì khác hay không.”

Mặt chữ điền vội đáp lời, sợ để ông chủ sốt ruột chờ: “Không có không có, chỉ có cúc trắng thôi, cả nhà đầy cúc trắng.”

Ông chủ: “Trong mộng ngoài ông ra còn ai nữa?”

“Chỉ có tôi thôi.” Lúc này mặt chữ điền rất chắc chắn, “Chỉ mình tôi.”

Ông chủ hỏi: “Trong mơ đang khóc hay cười?”

“Ban đầu rất vui vẻ, sau đó lại rất sợ. Tôi không chắc mình có khóc hay không.” Mặt chữ điền vắt hết óc nhớ lại cảnh trong mơ, “Hình như có khóc.”

“Đi bệnh viện kiểm tra.” Ông chủ lấy tờ chi phiếu, nhàn nhạt nói, “Sớm điều trị có khi còn cứu được.”

Mặt chữ điền lập tức mừng như điên, ánh mắt hệt như coi ông chủ thành ân nhân cứu mạng. Sau khi ba quỳ chín lạy mới vội vàng rời đi.

Mặt chữ điền đi rồi, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.

Lâm Tùy Ý không ngu. Cửa hàng từng có người chết, màn cửa dày nặng, mùi nhang đốt và những miêu tả về giấc mộng đầy lo lắng đều chứng tỏ một điều: Cửa hàng số 108 đang kinh doanh một thứ hoàn toàn khác với các cửa hàng khác trên đường Kim Hoa này.

Cửa hàng số 108 lẫn ông chủ đều lộ vẻ thần bí mà người ta không cách nào đoán ra nổi.

Nơi này không nên ở lâu.

Mặt vuông chữ điền vừa rời khỏi, Lâm Tùy Ý nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc. Cậu đứng lên, đặt túi đựng thức ăn cầm trên tay lên bàn trà thác nước trước mặt: “Xin chào ông chủ, đây là đồ ăn anh đặt ạ.”

Cậu định bụng mau chóng hoàn thành đơn giao hàng, rồi mau lẹ rời khỏi nơi này.

Ông chử “ừ” một tiếng, hỏi cậu: “Hết bao nhiêu?”

Lâm Tùy Ý nói: “Tổng cộng là mười lăm đồng.”

“Không cần thối lại.” Một tờ 100 đồng đặt lên bàn, ông chủ xé bao giấy đựng đũa dùng một lần, “tạch” tách thành hai chiếc đũa.

“Như vậy sao được.” Lâm Tùy Ý không có thói quen thu tiền boa, huống hồ phần cơm này lại còn là kiểu thịt băm xào ớt xanh không có thịt băm, canh trứng mà không có trứng. Mười lăm đồng cả thảy còn tính là cậu kiếm lời nhiều, sao cậu có thể không biết xấu hổ nhận số tiền boa gấp vài lần tiền gốc được.

Lâm Tùy Ý vội vàng lục túi tìm tiền lẻ trả lại, một tờ năm mươi đồng, một tờ hai mươi, một tờ mười đồng và một tờ năm đồng, tổng cộng tám mươi lăm đồng.

Cậu xếp tiền thừa ngay ngắn, hai tay nắm góc giấy chìa ra: “Anh đếm lại xem.”

Ông chủ gắp một đũa ớt xanh bỏ vào miệng, không nhận số tiền lẻ Lâm Tùy Ý đưa trả.

Lâm Tùy Ý suy nghĩ một lát, đặt phần tiền thừa lên góc bàn: “Trả anh…”

“Khụ khụ khụ…”

Lâm Tùy Ý còn chưa kịp đọc số tiền thối, bên kia ông chủ ăn ớt xanh đã bị cay đến mức ho khù khụ.

Ớt xanh quá cay, Lâm Tùy Ý nhìn ông chủ bị cay đến nỗi mặt và đuôi mắt đều đỏ ửng, vội vàng đưa xấp khăn giấy. Thấy ông chủ cứ ho mãi, cậu bèn vỗ vỗ sau lưng giúp anh thuận khí.

Dưới sự trợ giúp của Lâm Tùy Ý, ông chủ dần dịu cơn ho. Lúc này anh mới có thể ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tùy Ý.

“Đỡ hơn…” Nóng lòng muốn giúp đỡ người khác Lâm Tùy Ý rốt cuộc phát hiện ra ánh nhìn lạnh băng tỏ ý người sống chớ lại gần của ông chủ, “chưa…”

“Xin lỗi. Tôi, cái này…” Cậu cuống quýt thu tay về, mặc dù có lòng tốt nhưng hình như cậu đã mạo phạm người ta, trong chốc lát không tìm ra được lý do nào để bào chữa cho mình.

Thoại nhìn ông cũng không muốn nghe lời giải thích của cậu. Một tay anh lấy tiền thừa đặt trên bàn, nắm trong tay.

Lâm Tùy Ý hiểu ý ông chủ. Tiền thừa đã nhận, người giao cơm nên phắn đi.

“Rất xin lỗi anh.” Nhận được lệnh đuổi khách, Lâm Tùy Ý cũng không tiện tiếp tục nấn ná ở lại, “Tôi đi đây.”

Cậu mang theo sự xấu hổ bước từng bước nặng nề rời đi.

Chờ khi Lâm Tùy Ý quay lưng, ông chủ ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng lưng cậu. Mãi đến lúc bóng dáng Lâm Tùy Ý hoàn toàn biến mất, anh mới thu lại tầm mắt.

Cầm đũa lên, lại gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng.

Bên này Lâm Tùy Ý vòng qua tấm bình phong, đi dọc lối đi nhỏ, nhấc tấm rèm dày nặng lên.

“Ông chủ Lâm.”

Ở bên ngoài cửa hàng 108, cô bé buộc tóc hai chùm bước lên đón cậu: “Giao cơm trưa xong rồi?”

Lâm Tùy Ý gật đầu.

Cô bé vội vàng hỏi: “Vậy tiên sinh có ăn không?”

Lâm Tùy Ý nói: “Có.”

Cô bé lại hỏi: “Ăn nhiều hay ít?”

Lâm Tùy Ý thành thật nói: “Ăn một đũa.”

“Chỉ ăn một đũa?” Cô nhóc hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã sống lại, “Một đũa cũng tốt lắm rồi, ít nhất tiên sinh còn chịu động đũa. Cảm ơn anh, ông chủ Lâm.”

“Đừng nói như vậy.” Câu cảm ơn làm Lâm Tùy Ý cảm thấy rất xấu hổ. Cậu không có mặt mũi mà nói, ông chủ nhà em ăn mỗi một đũa đã xém bị sặc chết: “Chuyện này có gì đâu mà nói cảm ơn.”

“Tất nhiên là có!” Cô bé lo lắng nói, “Trước giờ cơ thể tiên sinh không được khỏe, bình thường chỉ ăn mỗi trái cây, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiên sinh…”

Chỉ ăn trái cây?

Thế mà còn là người à?

Lúc Lâm Tùy Ý giơ tay giúp ông chủ vỗ lưng, xúc cảm truyền đến rất rõ ràng, cậu có thể sờ thấy phần xương vai nhô lên.

Ông chủ cửa hàng 108 quả nhiên không giống với người thường, Lâm Tùy Ý nhớ lại dáng vẻ của ông chủ:

Sắc mặt của anh không tốt lắm, trắng bệch ốm yếu, hai hàng lông mày đen như mực, con ngươi cũng đặc biệt đen.

Mái tóc dài đen như mực xõa dài. Dáng người cao gầy thẳng tắp, nhìn qua tựa như một thân cây tùng đứng đón gió trong tuyết trời đông.

Phô bày dáng vẻ nổi bật nhất của mình, lại vô cảm tỏa khí lạnh khiến người khác sợ hãi.

Lâm Tùy Ý nghĩ, người thường sao có thể đẹp đến thế.

Cô bé trước mặt vẫn còn đang nói liên miên: “Nếu tiên sinh chịu động đũa thì nhất định là đồ ăn hợp khẩu vị của tiên sinh. Hàng xóm nói không sai mà, quán cơm Tùy Ý có hương vị rất ngon.”

Bữa ăn hôm nay là do cô nhóc thay tiên sinh của mình đặt hàng.

Cô bé nhìn Lâm Tùy Ý bằng ánh mắt hy vọng: “Ông chủ Lâm ơi, có thể phiền anh mỗi ngày giao cơm đến cửa hàng được không?”

Lâm Tùy Ý xòe tay, uyển chuyển nói: “Khi quán đông người thì không giao cơm đến được.”

Cô bé nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý một lúc.

“Cúc vàng cát lợi nhưng cúc trắng thì không.” Cô bé bỗng nhiên mở miệng, “Ông ta mơ thấy cúc trắng không phải là điềm tốt gì, hơn nữa ông ta nói bờ sông hái cúc trắng ở rất xa, ông ta đi rất mệt. Nếu nằm mơ đi lại mà mệt mỏi chứng tỏ lá phổi có tật, không phải bị bệnh thì là gì. Sở dĩ ông ta còn cứu được vì dòng sông, ông ta hái cúc bên bờ sông nhưng không bị dính nước, chữ ‘sông’ 河 không có ba giọt nước là chữ ‘có thể’ 可. Thêm việc trong mộng ông ta trước cười trước sau khóc, phản ánh ngược lại với hiện thực trước khóc sau cười. Không khó để rút ra kết luận “bệnh nặng sẽ khỏi”.”

Lâm Tùy Ý nghe như lọt vào sương mù, mất hai giây mới kịp phản ứng cô nhóc đang nhắc tới mặt vuông chữ điền.

Cô bé đang giải thích cho Lâm Tùy Ý hiểu vì sao ông chủ nói mặt chữ điền đi khám sức khỏe và tại sao lại kết luận “có thể cứu được”.

“Tiên sinh nhà em cực kỳ tài giỏi, là bậc thầy giải mộng thực thụ, không phải yêu ma quỷ quái gì đâu.” Cô bé nói, “Ông chủ Lâm cứ yên tâm giao cơm, tiên sinh nhà em cứu người chứ không hại người.”

Bị cô bé phát hiện tâm tư, Lâm Tùy Ý nghẹn họng.

Cũng may cô bé không cắn mãi không nhả. Cô bé hỏi: “Ông chủ Lâm, anh biết bậc thầy giải mộng là gì không?”

Lâm Tùy Ý chột dạ nói: “Có nghe qua một chút.”

Cậu từng nghe đến giải mộng nhưng không tin vào nó lắm.

Con người rất khó nhớ rõ mình đã mơ thấy cái gì, cho dù cảnh trong mơ vừa mới diễn ra trước đó không lâu, cũng như mặt chữ điền không thể nhớ chi tiết hoa cúc trắng có rễ cây hay không.

Không thể nhớ giấc mộng, sao có thể giải mộng.

Rồi từ đâu sinh ra bậc thầy giải mộng.

Chút suy nghĩ trong lòng cậu bị cô bé nhìn thấu. Cô bé nói: “Giấc mộng luôn hàm chứa ý nghĩa. Nếu anh không tin, ngày mai anh tới tìm em, chỉ cần trong mộng không xuất hiện hung thần, em có thể giúp anh giải mộng, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ tin lời em nói.”

“Ông chủ Lâm không cần lo sẽ quên mất, em dạy anh một cách để nhớ nội dung trong mơ…”

Bữa tối quán cơm vẫn bận rộn như thường lệ. Như mọi khi, sau khi chờ vị khách cuối cùng rời quán, Lâm Tùy Ý dùng hai mươi phút quét dọn vệ sinh quán cơm sạch sẽ, sau đó về nhà.

Về đến nhà mọi thứ vẫn như bình thường. Tắm rửa sạch sẽ một thân ám mùi khói dầu, cậu nằm lên giường nhắm mắt đi ngủ.

Trước khi ngủ, Lâm Tùy Ý nhớ đến biện pháp cô bé dạy cậu… Rất đơn giản, trước khi ngủ ám chỉ mình phải nhớ kỹ giấc mơ là được.

Dù sao thử một chút cũng không thiệt thòi gì, Lâm Tùy Ý niệm vài lần: Tôi chắc chắn nhớ được giấc mơ đêm nay.

Tôi chắc chắn nhớ được giấc mơ đêm nay…

Trải qua một ngày vất vả, Lâm Tùy Ý nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Theo giấc ngủ say, cảnh trong mơ cũng dần hiện ra.

Trong mộng có một chiếc giường lớn trải chăn nệm mềm mại, rèm che không có gió vẫn dập dìu.

Trên giường có một người đang nằm. Người này có một mái tóc dài đen như mực, trên người không mặc thứ gì khác.

Cũng bởi vậy, Lâm Tùy Ý nhìn thấy rất rõ ràng, xương bả vai của người này nhô lên thành một đường cong vô cùng đẹp mắt, ăn khớp hoàn toàn với đường cong ban ngày cậu sờ được.

Người này xoay người, để lộ khuôn mặt đẹp như tiên giống hệt ai kia.

Lâm Tùy Ý sững sờ tại chỗ.

Tình huống gì thế này…

Tại sao trên giường lại có một người đàn ông…

Lại còn là ông chủ cửa hàng số 108…

Ông chủ nhìn thấy Lâm Tùy Ý, cười khẽ một cái. Sau đó vươn tay về phía Lâm Tùy Ý, giọng điệu lưu luyến: “Tùy Ý, anh lạnh quá, em ngủ cùng anh đi.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Sét đánh ngang tai!

Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu Lâu tiên sinh có hơi gầy (nhưng không yếu!), sau này sẽ được Tùy Ý nuôi béo lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play