Thẩm Húc không trả lời, nhưng Giản Tranh rất cần một lý do. Cậu sợ rằng bản thân thực sự không còn nằm trong lựa chọn cuộc sống của Thẩm Húc, cậu nhớ đến chàng trai đã mang cơm cho Thẩm Húc.
“Anh thích người khác rồi sao?”
Thẩm Húc không có biểu cảm gì, trực tiếp ném đầu thuốc lá xuống đất, nó lăn đến bên chân Giản Tranh. Giản Tranh theo bản năng lùi lại, sau đó lập tức nhìn về phía Thẩm Húc, há miệng muốn giải thích: “Em không…”
“Hôm nay… cậu ấy, là bạn trai của tôi.”
Từng mạch máu trong người Giản Tranh dường như đông cứng lại, tai ù đi. Câu nói của Thẩm Húc bị anh chia thành nhiều câu, vì muốn nói ngắn gọn để Giản Tranh hiểu nên đã lược bỏ một số từ ngữ, nhưng Giản Tranh hoàn toàn hiểu được.
Hạ Miểu đã trở thành bạn trai của Thẩm Húc, chính là ngày hôm nay.
“Nói dối.” Giản Tranh nói: “Ai tin.”
Giản Tranh trở nên có phần cố chấp: “Anh vì thích cậu ta nên mới ở bên cậu ta sao? Hay chỉ là vì không muốn em làm phiền anh nên mới kiếm đại một cái cớ?”
“Giản Tranh.”
“Sao anh lại trở nên như vậy? Vô trách nhiệm như vậy.”
Thật ra, Giản Tranh cũng không biết mình đang nói gì nữa, cậu không thể chấp nhận việc Thẩm Húc, người luôn yêu thương, cưng chiều cậu, lại đi yêu một người khác, và người đó sẽ thay thế vị trí của cậu.
Dù cậu và Thẩm Húc đã ly hôn, cậu cũng không thể chấp nhận được.
Thẩm Húc phải thích cậu, Thẩm Húc rất thích cậu.
Nhưng Thẩm Húc lại lau môi bằng mu bàn tay ngay trước mặt cậu, Giản Tranh cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào trái tim yếu đuối của mình.
“Em và Phương Thiên Phàm…” Cậu thở hổn hển, thái dương đau nhức, Thẩm Húc trước mặt trở nên mờ ảo. Cậu không thể nghĩ ra lời nào hay hơn, liền hỏi thẳng: “Anh nhìn thấy rồi sao?”
Cậu thực sự không nhớ gì cả, sao cậu có thể hôn Phương Thiên Phàm chứ? Không thể nào.
Nhưng một giọng nói khác trong lòng lại nói với cậu rằng, sao lại không thể? Cậu thích Phương Thiên Phàm từ hồi đại học, lại còn say rượu nữa, men rượu bốc lên thì không phải là không thể.
Không đúng, Giản Tranh không ngừng tự nhủ, tất cả đều không đúng.
“Ừm.”
Giọng nói của Thẩm Húc trong đêm khuya lạnh lẽo như được phủ một lớp sương giá. Máu trong người Giản Tranh hoàn toàn đông cứng lại, đầu ngón tay trở nên nhợt nhạt, cử động cũng khó khăn.
“Thẩm Húc, em…” Giọng nói Giản Tranh khàn đặc, mọi lời nói đều trở nên vô cùng yếu ớt.
“Nghỉ ngơi đi.” Thẩm Húc bước về phía cậu, ban công chật hẹp, khi đến gần Giản Tranh, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc lá, nhưng Thẩm Húc cố tình nghiêng người, tránh chạm vào cậu.
Giản Tranh muốn nắm lấy tay Thẩm Húc nhưng không nắm được, chỉ túm được khóa kéo treo trên áo khoác của Thẩm Húc.
“Không được thích cậu ta, không được phép.”
Giản Tranh cũng buông khóa kéo áo ra.
Cả đêm trằn trọc không tài nào ngủ được, đầu Giản Tranh đau như búa bổ, loáng thoáng nghe thấy Thẩm Húc đang nói chuyện. Cậu muốn Thẩm Húc ôm mình, nhưng dù đợi bao lâu, cậu cũng không nhận được cái ôm nào.
Tối đến, Tề Minh Châu mang cơm vào phòng cho cậu: “Ăn đi, mình đút cho cậu.”
“Cậu nấu à?”
Tề Minh Châu ngồi trên ghế, một tay bưng bát: “Làm sao mình biết nấu, đồ ăn giao tận nơi đấy.”
Giản Tranh phì cười: “Làm khó cậu rồi.”
“Gọi đồ ăn giao tận nơi thì có gì mà khó, cậu mau khỏi bệnh đi, đừng vì tình cảm mà ấm ức bản thân nữa, được không?”
“Ừm.” Giản Tranh dùng thìa khuấy nhẹ, không có chút khẩu vị nào, nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của Tề Minh Châu, liền cố ăn hai miếng.
Trước đây Thẩm Húc luôn dỗ dành cậu ăn cơm, gọi cậu là Tranh Tranh, bảo cậu nghe lời. Rõ ràng là cậu rất ghét, cũng không biết từ bao giờ lại trở thành thói quen.
Tình yêu của Thẩm Húc cho phép cậu được tùy ý như vậy, sự ra đi của anh khiến cậu không thể quen.
“Ăn xong thì uống thuốc, ngủ một giấc chắc là hạ sốt.”
“Ừm.”
Giản Tranh cũng khá ngoan ngoãn, uống hết bát cháo lớn thì uống thuốc, nói với Tề Minh Châu là mệt muốn ngủ, Tề Minh Châu cũng không làm phiền cậu nữa, tắt đèn rồi rời đi.
Thuốc khiến người ta buồn ngủ, nhưng Giản Tranh ngủ cũng không ngon, toát mồ hôi, mở mắt ra thì xung quanh tối om, định đi tắm rửa, mò lấy điện thoại, nhìn thấy đã hai giờ sáng.
Tâm trạng cứ loay hoay không thôi, rất muốn gặp Thẩm Húc, muốn nghe anh gọi tên mình. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Giản Tranh, cậu nhập số của Thẩm Húc.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Giản Tranh mơ màng, tiếp tục gọi lại.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Giản Tranh lại gọi lần thứ ba.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi …”
Giản Tranh trực tiếp cúp máy, cậu vùi mình vào trong chăn, thà tin rằng Thẩm Húc lúc hai giờ sáng đang gọi điện cho người yêu mới của mình, còn hơn là tin rằng Thẩm Húc đã chặn số cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký theo đuổi chồng của Tranh Tranh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT