Giữa tháng chín, Giản Tranh cùng Thẩm Húc về Nam Ninh một chuyến.
Cậu không lập tức báo cho bố mẹ, mà cùng Thẩm Húc trở về căn hộ quen thuộc hai người từng sống chung. Chỉ dọn dẹp thôi cũng ngốn của họ cả buổi, hai tay Giản Tranh lấm lem bụi bặm, trên mặt cũng dính không ít.
Thẩm Húc dắt cậu vào phòng vệ sinh rửa tay, ôm lấy cậu từ phía sau, bóp một chút sữa rửa tay xoa lên mu bàn tay, mười ngón đan xen, trượt trên lớp bọt trắng mịn.
“Hôm nay chỉ được rửa tay một lần thôi đấy.” Giản Tranh nói, cảm nhận hơi thở ấm nóng phả bên tai.
“Không sao, bẩn thì rửa.”
Hiện tại, Giản Tranh tự đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân, cậu tin chắc đến cuối năm nay chứng ám ảnh sạch sẽ của mình sẽ khỏi hẳn. Còn Thẩm Húc không quá bận tâm đến chuyện này, anh cảm thấy Giản Tranh đã tiến bộ rất nhiều rồi, không cần phải quá hà khắc với bản thân.
“Ngày mai ăn cơm cùng bố mẹ anh nhé?” Giản Tranh bàn bạc với anh: “Được không?”
“Ừ.”
Trong gương, Thẩm Húc đang chăm chú giúp cậu rửa tay, hàng mi buông xuống, vài sợi tóc rủ trên trán, khi không làm việc anh vẫn quen đeo kính, dung mạo chẳng khác mấy so với hồi mới cưới. Giản Tranh thích anh như thế này nhất.
“Vậy lát nữa em gọi điện thoại cho mẹ.”
“Ừ.”
“Thẩm Húc.”
“Hửm?”
Thẩm Húc cầm khăn lau tay cho cậu, Giản Tranh lại nghiêng đầu muốn hôn anh.
Hành động này quá đỗi quen thuộc với hai người, Thẩm Húc lập tức ngậm lấy môi cậu đáp lại, yết hầu chuyển động, hơi thở hỗn loạn, chiếc kính trên sống mũi suýt nữa thì rơi xuống.
Giản Tranh giúp anh đẩy kính lên, liếm môi hỏi: “Làm không?”
Thẩm Húc véo tai cậu ra hiệu từ chối, còn chưa dọn dẹp xong, Giản Tranh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ấy, thật khiến anh dở khóc dở cười.
Cuối cùng đương nhiên là không làm, hai người bận rộn xong xuôi thì ôm nhau ngủ trưa, tỉnh dậy đã bốn giờ chiều, dọn dẹp qua loa rồi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Giản Tranh có chút phấn khích khi hẹn hò với Thẩm Húc, hai gò má ửng hồng, trông chẳng khác nào đứa trẻ sắp được đi chơi xuân.
“Ăn gì đây?” Giản Tranh đeo túi đeo chéo, bên trong đựng vài món linh tinh và điện thoại, hỏi: “Ăn đồ nướng được không?”
Thẩm Húc ngẩn người, có chút bất ngờ: “Sao lại muốn ăn món đó?”
“Hôm nay vẫn chưa đến chỗ đông người.”
Thẩm Húc dĩ nhiên đồng ý.
Hai người chọn một quán nhậu vỉa hè đông đúc, cũng không lái xe mà bắt taxi đến đó. Chọn xong đồ nướng, họ tìm một chiếc bàn trong góc ngồi xuống, Giản Tranh hỏi Thẩm Húc: “Tháng sau đi xem concert không?”
Thẩm Húc vừa lau bàn vừa hỏi: “Concert gì?”
“Của Hách Mộng ấy.” Giản Tranh nói: “Tháng sau, tại sân vận động Bắc Châu, đây là lần thứ hai cô ấy đến đây.”
Thẩm Húc thuận miệng hỏi: “Lần đầu tiên?”
Giọng điệu Giản Tranh có chút tiếc nuối: “Hai năm trước, em từng hỏi anh có đi không, nhưng anh không đồng ý.”
“Dĩ nhiên là có, em đã mua vé từ chỗ Hoàng Ngưu rồi, anh không đi nên em cũng không đi.”
*hoàng ngưu chỉ người phe vé
“Phí quá.”
“Cũng may.” Giản Tranh hỏi: “Vậy tháng sau chúng ta đi nhé, được không? Em thích nghe cô ấy hát, mọi người đều nói cô ấy hát live rất hay.”
Thẩm Húc gật đầu, đồng ý.
Giản Tranh vui vẻ trong lòng, đã bắt đầu lên kế hoạch canh giờ săn vé vào buổi tối.
Xung quanh dần đông người hơn, Thẩm Húc chủ động chuyển từ chỗ ngồi đối diện sang ngồi cạnh Giản Tranh, hai người dựa sát vào nhau, trông vô cùng thân mật.
Lợi dụng góc khuất tối tăm, họ lén lút trao nhau nụ hôn vụng trộm không ai hay biết.
Trưa hôm sau, Giản Tranh cùng Thẩm Húc về nhà ăn cơm.
Mẹ cậu làm rất nhiều món ăn, đặc biệt nhiệt tình với Thẩm Húc.
“Bác gái.”
“Sao con lại mua quà nữa? Sau này về đừng mua nữa.” Miệng thì nói vậy, nhưng bà vẫn vui vẻ nhận lấy món quà của Thẩm Húc.
Giản Tranh hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”
“Tối nay bố con mới về, công ty có việc, không đi được. Trưa nay coi như hai đứa ở lại ăn cơm với bác vậy.”
“Vâng ạ.”
Trong lúc ăn cơm, khi nhắc đến chuyện kết hôn, Giản Tranh cũng không giấu giếm, nói đợi thêm hai năm nữa rồi đăng kí kết hôn, cũng không cần gấp.
Giản Tranh rất hiểu nỗi lo lắng của mẹ Thẩm Húc, dù sao cậu từng có lỗi với anh, nhỡ đâu lại làm chuyện có lỗi với anh, hai người lại ly hôn thì sao?
Chỉ nghĩ đến thôi Giản Tranh đã thấy không chịu nổi, thầm mắng bản thân mấy lần, cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Thẩm Húc thêm lần nào nữa.
“Đúng rồi.” Lợi dụng lúc ăn cơm xong, Thẩm Húc đi vệ sinh, mẹ Giản Tranh mới nói với cậu: “A Phàm sắp kết hôn rồi, vào chủ nhật tuần này, thiệp mời gửi đến tận tay mẹ rồi, con có đi không?”
Lâu rồi không nghe đến cái tên này, Giản Tranh nhất thời không nhớ ra đó là ai, mất một lúc mới ồ lên một tiếng, khó hiểu nói: “Con đi làm gì? Con với cậu ta có quan hệ gì đâu.”
” Mẹ chỉ báo cho con biết một tiếng thôi.”
“Con biết rồi ạ.”
Buổi tối, bố cậu về nhà, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Giản Tranh uống một chút cocktail, nồng độ cồn rất thấp mà cậu đã hơi chếnh choáng, Thẩm Húc dìu cậu về nhà.
Trên xe taxi, Giản Tranh nhõng nhẽo bám lấy anh, không ngừng gọi tên anh.
“Mệt không?” Thẩm Húc sờ mặt cậu: “Về nhà ngủ nhé.”
“Ừ.”
Giản Tranh lần mò tay Thẩm Húc trong bóng tối, chạm vào chiếc nhẫn lạnh lẽo: “Mẹ em nói, Phương Thiên Phàm sắp kết hôn rồi, thiệp mời gửi đến tận nhà, còn hỏi em có đi không.”
Thẩm Húc im lặng, nhìn những ánh đèn đường vụt qua ngoài cửa sổ, bờ vai bỗng nặng trĩu, anh khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Muốn đi thì đi.”
Giản Tranh ngẩng đầu khỏi người anh, trong miệng thoang thoảng mùi đào ngọt ngào: “Em đi làm gì? Em chỉ kể anh nghe thôi, đâu có muốn giấu anh, với lại em cũng không thích cậu ta.”
Thẩm Húc cụp mi, tim đập nhanh một cách khó hiểu, hỏi: “Em thích ai?”
“Dĩ nhiên là thích anh.” Giản Tranh cười khúc khích: “Em thích anh nhất, em thích Thẩm Húc, thích anh nhất trên đời.”
Thẩm Húc không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là khi Giản Tranh nhắc đến ba chữ Phương Thiên Phàm, anh đã không thể kiềm chế được cơn giận.
Bởi vậy, tối đó lúc làm tình, dù Giản Tranh đã khóc thì anh vẫn không dừng lại.
Giản Tranh chỉ hơi say một chút, cậu mơ hồ nhận ra nguyên nhân Thẩm Húc trở nên như vậy.
Cơ thể trắng nõn không một mảnh vải, quỳ gối úp mặt xuống giường, cong mông, hướng về phía Thẩm Húc lộ ra huyệt nhỏ ướt át đỏ hồng. Từ lúc bị nhét ngón tay vào đến khi côn th*t tiến vào, cậu rên đến nỗi khàn cả giọng.
“Ưm…sâu quá…”
Bao cao su đã bị tuột ra ngay trong lần cao trào thứ hai. Thẩm Húc ghì chặt eo cậu, đâm mạnh vào trong, tai cậu như bị tiếng nước dâm mĩ khi hai người va chạm cùng với tiếng thở dốc của Thẩm Húc lả lướt qua.
“Xin lỗi…xin lỗi…ưm…”
Cậu vùi mặt vào gối, mông bị đâm đến sưng đỏ, nửa thân trên không còn chút sức lực nào, nước mắt thấm ướt cả ga giường, nức nở cầu xin: “Đừng giận mà…a…”
Thẩm Húc như muốn trừng phạt cậu, mỗi lần chạm đến điểm nhạy cảm của cậu đều không chịu động, rồi lại chậm rãi ma sát nơi cửa huyệt mẫn cảm của cậu. Toàn thân cậu run lên, ngẩng đầu nhìn về phía sau, Thẩm Húc lạnh lùng nhìn cậu, mồ hôi chảy dọc xuống cằm góc cạnh, trông thật quyến rũ.
Cả đời này cậu sẽ không bao giờ nhắc đến ba chữ Phương Thiên Phàm nữa.
Cả một đêm Thẩm Húc đều không làm mặt đối mặt với cậu, cũng ít ôm ấp cậu, Giản Tranh tủi thân vô cùng, về sau chủ động ngồi lên người Thẩm Húc, hai đầu gối kẹp chặt eo anh, tự động tìm kiếm khoái cảm, lúc này Thẩm Húc mới dịu lại đôi chút.
Cậu ngồi trên người anh rất lâu, đến lần cao trào thứ bao nhiêu rồi Giản Tranh cũng không rõ, cậu chống ngực đã đỏ ửng, lưng cong thành một đường cong tuyệt mỹ, tinh dịch từng chút một bắn lên bụng Thẩm Húc. Cậu gục hẳn người lên người Thẩm Húc, giọng nói có phần bất lực, nhưng vẫn không quên dỗ dành anh: “Đừng giận nữa mà.”
Thẩm Húc xoa lưng cậu đầy mồ hôi, trái tim như bị thứ gì đó làm cho tan chảy, khẽ đáp: “Ừ.”
Giản Tranh ôm anh chặt hơn, nói: “Em yêu anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT