“Dì ơi.”

Vừa thấy Giản Tranh, Diệp Cảnh liền dùng ngữ khí ra lệnh kêu cậu mở cửa, cứ như thể bà đến đây chỉ để xác nhận xem cậu có ở nhà hay không vậy.

Cậu bé lúc nãy vẫn bám theo sau, vừa vào nhà liền tò mò nhìn ngó xung quanh.

Diệp Cảnh mang theo hai túi ni lông lớn, bên trong đựng đầy thứ. Giản Tranh cúi người định đỡ lấy thì bà cũng không từ chối.

Bên trong là rau củ quả đặc sản, rất nhiều trứng gà. Giản Tranh vừa cất đồ vào tủ lạnh, vừa rửa chỗ quả dương mai mang về, sau đó đặt vào đĩa trái cây, bưng ra cho cậu bé kia. Tuy nhiên, chưa được Diệp Cảnh cho phép, cậu cũng không dám tự ý ăn.

Diệp Cảnh ngồi bên bàn ăn, trên người vẫn là bộ đồ lần trước gặp mặt, tóc tai gọn gàng, đeo kính, nhìn từ một góc độ nào đó, bà và Thẩm Húc rất giống nhau.

“Dì ăn dương mai không ạ?” Giản Tranh đẩy đĩa dương mai vừa rửa, còn đọng nước, đến trước mặt bà. Dương mai màu đỏ tím, to tròn mọng nước, thế nhưng Diệp Cảnh lại nhìn thẳng vào Giản Tranh, làm như không thấy.

“Nó vừa về nước là hai đứa ở chung luôn à? Hay là…ở nước ngoài vẫn luôn liên lạc?”

Bàn tay Giản Tranh dưới gầm bàn siết chặt, “Không có, một lần cũng không, chưa từng liên lạc.”

Diệp Cảnh rõ ràng không tin. Nhưng sự đã đến nước này, Giản Tranh cũng hiểu, đối mặt với người nhà của Thẩm Húc là chuyện không thể tránh khỏi. Cậu muốn được ở bên Thẩm Húc, có một số chuyện nhất định phải nói rõ.

“Dì ơi, thực ra con…”

“Nghe tôi nói.” Diệp Cảnh ngắt lời cậu. Lưng bà thẳng tắp, toát lên khí chất tao nhã, nói chuyện cũng điềm đạm. “Thẩm Húc là do một tay tôi nuôi lớn, bố nó bận rộn, nhà tôi ở nông thôn, cũng không giàu có gì, so với cậu thì…”

“Không phải,” Giản Tranh giải thích, “là con…”

Diệp Cảnh đưa tay ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó cầm một quả dương mai cho đứa nhỏ đang ngồi không yên bên cạnh.

“Từ nhỏ nó đã nói lắp, nói chuyện không rõ ràng, bị người ta chê cười sau lưng. Tuy nó không nói nhưng tôi biết, ở bên cậu, chắc chắn nó sẽ bị người ta gièm pha. Còn cái giới của cậu, người xung quanh bao gồm cả bố mẹ cậu, chắc chắn cũng có ý kiến với Thẩm Húc, đúng chứ? Nếu không thì sao đến kết hôn tôi cũng chưa từng gặp mặt cậu chứ?”

Từng lời Diệp Cảnh nói ra, cậu đều không thể phản bác. Tất cả đều là thật, đều là những tổn thương mà Thẩm Húc đã phải chịu đựng, giờ phút này giống như đang lăng trì cậu.

“Tôi thật sự không hiểu tại sao nó lại thích cậu.” Ánh mắt Diệp Cảnh sắc bén đến nỗi Giản Tranh gần như không dám nhìn thẳng, tim đập như trống, bối rối không biết phải làm sao.

“Cậu đối xử với nó thế nào chắc bản thân cậu tự rõ. Không ai muốn con cái mình có một cuộc hôn nhân bất hạnh. Thực ra tôi nói những lời này với cậu, chi bằng nói với Thẩm Húc còn có ích hơn. Nhưng mà, nếu nói với nó mà có tác dụng, thì bây giờ cậu cũng chẳng ngồi đây.”

Diệp Cảnh hạ thấp giọng, có chút bất lực. “Cậu không thể chủ động rời xa nó sao? Cậu không xuất hiện trước mặt nó, cuộc sống này vẫn cứ trôi, thời gian trôi qua, còn ai nhớ ai chứ? Tôi thấy cậu cũng không thiếu người thích, hà cớ gì phải bám lấy Thẩm Húc chứ?”

“Con thích anh ấy.”

Câu nói đột ngột của Giản Tranh khiến Diệp Cảnh sững người, bà nhìn vào đôi mắt đen láy của Giản Tranh, cố gắng tìm kiếm một tia giả dối nào đó. Thế nhưng Giản Tranh chỉ nghiêm túc và thành khẩn nói với bà rằng: “Con thích anh ấy.”

Móng tay Giản Tranh gần như bấu chặt vào da thịt, cảm giác căng thẳng tột độ chạy dọc từ lòng bàn chân lên, không cách nào xua tan được. Cậu bé bên cạnh đã ăn hết một nửa số dương mai trên bàn, Giản Tranh chợt nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đã thuận miệng nói với Thẩm Húc.

“Dạo này Nguyễn Tri Lạc béo lên nhiều quá, anh nói xem nhóc con có bị thừa dinh dưỡng không nhỉ?”

Thẩm Húc ôm chặt lấy cậu không cho cậu lộn xộn, “Không đâu.”

“Sao anh biết?”

“Hay là đi khám xem sao?”

Giản Tranh co chân lên, gót chân cọ cọ vào bắp chân anh. “Thực ra mập chút cũng rất đáng yêu.”

“Ừm.”

Toàn là những câu chuyện trên trời dưới biển, nhưng cậu lại đặc biệt thích nói với Thẩm Húc, cậu không muốn xa Thẩm Húc, cậu muốn sau này mỗi ngày đều được sống như vậy cùng người mình thích.

“Dì ơi…” Giản Tranh khẽ liếm môi, khóe mắt liếc nhìn cậu bé bên cạnh đang ăn dương mai, hai má phồng lên trông rất đáng yêu. Cậu nhớ lúc trước Thẩm Húc nói cháu trai rất giống anh, nhìn kĩ lại đúng là có nét tương đồng.

Cậu nhìn về phía Diệp Cảnh, “Trước đây con đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, những chuyện này con đều không phủ nhận. Lúc kết hôn với Thẩm Húc, nói thật lòng, con rất không muốn, vì lúc đó con không thích anh ấy, con cảm thấy việc kết hôn với anh ấy là do bị ép buộc.”

Cậu dừng lại một chút, mới nói tiếp. “Nhưng mà thực ra bố mẹ con rất hài lòng về anh ấy, hai người cũng luôn khuyên con sống thật tốt với anh ấy. Chỉ là bản thân con không nghe lời.”

Cậu kể lại từng lỗi lầm mình từng gây ra.

“Con người chính là loài động vật khi được voi đòi tiên. Đến lúc mất rồi mới biết trân trọng, sau khi ly hôn với Thẩm Húc, con rất hối hận.”

Giản Tranh nói rất chậm, như đang đắm chìm trong những hồi ức đau khổ nào đó.

“Lúc đó con cứ nghĩ, chẳng phải là ly hôn thôi sao? Có gì to tát đâu. Không có Thẩm Húc thì con không sống được nữa à? Nhưng sự thật chứng minh, người không thể sống thiếu Thẩm Húc chính là con.”

“Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Nhưng mà, Thẩm Húc đã quyết tâm loại bỏ con ra khỏi cuộc sống của anh ấy. Là con cứ bám lấy anh ấy. Giờ phút này, bản thân con cũng không dám chắc là Thẩm Húc còn yêu con như trước nữa hay không. Nhưng chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.”

Giản Tranh cúi đầu mỉm cười. “Dù sao thì tình cảm đã rạn nứt, có cố gắng hàn gắn thế nào thì vết nứt vẫn còn đó. Con thích anh ấy là đủ rồi. Nếu…nếu như anh ấy quyết định không ở bên con nữa…thì cũng không sao cả.”

“Vậy cậu định làm thế nào?” Diệp Cảnh dựa lưng vào ghế, hỏi cậu. “Tôi không muốn nó ở lại Bắc Châu, tôi muốn nó về quê, đi xem mắt, kết hôn với một người con gái đàng hoàng, chứ không phải người như cậu.”

Người như cậu.

Giản Tranh tự nhủ, người như cậu không xứng với Thẩm Húc. Thẩm Húc cũng rất ghét tính tự cho mình là đúng, ghét sự kiêu ngạo của cậu. Vậy nên cậu nên làm gì đây? Phải làm gì thì Thẩm Húc mới vui vẻ hơn một chút?

“Xin dì…đừng bắt anh ấy như vậy được không?” Giản Tranh nhăn mặt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn. Cậu không dám nghĩ đến, càng không dám so sánh. Bởi vì Thẩm Húc nhất định sẽ chọn gia đình giữa cậu và gia đình.

“Con thật sự rất thích anh ấy, xin dì cho con thêm một cơ hội…”

“Hai đứa đã ly hôn một lần rồi.” Diệp Cảnh nói.

“Dạ.”

Phòng khách rơi vào yên tĩnh. Giản Tranh đứng dậy khỏi ghế, Diệp Cảnh không biết cậu muốn làm gì, chỉ thấy cậu đi vào phòng ngủ chưa đến hai phút đã bước ra, trên tay cầm hai tấm thẻ, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt bà.

“Tiền tiết kiệm của con được chia làm hai thẻ, đây là thẻ lương, đây là thẻ bố con cho con. Hàng năm bố con đều cho con một khoản, bao gồm cổ phần chia cổ tức của công ty trong nhà, còn mấy cái thẻ lặt vặt chắc là ở nhà, đều là thẻ phụ dùng để mua sắm hàng ngày.”

Diệp Cảnh cười lạnh, “Cho tôi xem mấy cái này làm gì?”

“Toàn bộ đều cho Thẩm Húc, ngoài số tiền này, con chẳng còn gì đáng giá nữa.” Giản Tranh đỏ hoe mắt. “Con không tính toán chi tiết là bao nhiêu, nhưng mà đây là tất cả những gì con có thể cho.”

“Cậu bị điên à?” Diệp Cảnh tuy lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, Giản Tranh nói là không bao nhiêu, nhưng rất có thể là một con số trên trời.

“Không có.” Trong lòng Giản Tranh rất rõ ràng, những thứ này đối với cậu mà nói, thật sự không quan trọng bằng Thẩm Húc. “Con nghiêm túc đấy ạ, con có thể kí thỏa thuận tặng cho vô điều kiện.”

Cậu bé ngồi im ngoan ăn dương mai bỗng lên tiếng, “Con ăn hết rồi ạ.”

Giản Tranh hỏi: “Con còn muốn ăn nữa không?”

“Dạ không, cám ơn chú ạ.”

Diệp Cảnh bảo cậu bé tự lau miệng, sau đó nhìn Giản Tranh hỏi: “Hai đứa định tái hôn sao?”

Giản Tranh lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chưa biết nữa ạ.”

Diệp Cảnh lại nói: “Trong vòng hai năm, không được phép tái hôn.”

Vẻ mặt ngây ngốc của Giản Tranh rõ ràng cho thấy cậu không hiểu. Diệp Cảnh lại dắt theo cậu bé đứng dậy định rời đi.

“Khoan đã dì ơi.” Giản Tranh luống cuống gọi bà lại. “Thẩm Húc còn chưa về, hay là để con nấu cơm, chúng ta ăn cơm cùng nhau, hoặc là hai người ăn cũng được, con ra ngoài. Vừa hay…vừa hay con phải về nhà một chuyến.”

Cậu đứng dậy. “Bây giờ con và anh ấy cũng không tính là ở bên nhau, chỉ là…anh ấy không từ chối, cho nên con mặt dày ở lại đây thôi.”

Ban đầu, Diệp Cảnh định rời đi, nhưng nghe Giản Tranh nói vậy, bà liền dắt theo cháu trai ngồi xuống sofa, “Thằng bé không ăn được cay đâu.”

“Dạ vâng.”



Thẩm Húc về trễ, do đột xuất có cuộc họp. Vừa mở cửa đã bị ôm chầm lấy.

“Chú ơi!”

Thẩm Húc cúi đầu nhìn, cau mày hỏi: “Ngôn Ngôn?”

“Con nhớ chú lắm, sao chú không về nhà?”

Thẩm Húc xoa đầu cậu bé, mỉm cười: “Con đến tìm chú à?”

“Vâng ạ!”

Thẩm Húc nhìn quanh, không thấy Giản Tranh đâu. Diệp Cảnh khoanh tay trước ngực, nhìn anh, “Không thấy nó đâu à?”

“Em ấy đâu rồi ạ?”

“Sao không tự mình đi hỏi nó?”

Trên bàn ăn là những món ăn đã được dọn sẵn. Thẩm Húc nhìn kĩ, tất cả đều là những món hôm qua Giản Tranh nói muốn làm cho anh ăn.

“Mẹ.”

“Gì? Mới có một ngày không gặp đã không chịu nổi rồi à?”

“Không có.”

Diệp Cảnh đứng dậy khỏi ghế sofa, trừng mắt nhìn anh. “Thẩm Húc, sao mẹ lại sinh ra đứa con trai như con chứ!”

Thẩm Húc không cãi lại, chỉ tội nghiệp cho đứa cháu trai nhỏ cũng bị mắng lây.

“Ui da.”

“Ui da cái gì mà ui da! Sau này lớn lên đừng có mà vô dụng như thằng chú mày đấy!”

“Gì cơ? Ai vô dụng? Chú con không vô dụng! Sau này con muốn được giống chú con!”

“Cái thằng nhóc này!”



Tối đó Giản Tranh không về, chỉ gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

【Ngày mai em đến tìm anh nhé, có nhớ em không?】

Nằm trên giường, Thẩm Húc nhắn lại:

【Nhớ.】

Chiều hôm sau, sau khi đưa Diệp Cảnh ra ga tàu, đáng lẽ Thẩm Húc muốn bà ở lại thêm vài ngày, tiện thể cho Ngôn Ngôn đang trong kỳ nghỉ hè được đi chơi, nhưng Diệp Cảnh không đồng ý.

“Đừng có mà dạy hư nó, giờ mẹ rất lo nó sẽ giống mày.”

Ngôn Ngôn nói: “Con thích giống chú.”

“Im miệng.”

Thẩm Húc lên tiếng: “Tết năm nay, con sẽ dẫn…dẫn Giản Tranh về nhà.”

“Tùy.”

Thẩm Húc mỉm cười, không nói gì. Nhìn Diệp Cảnh dắt theo Ngôn Ngôn đang khóc lóc không ngừng vào trong ga.

“Mẹ này.” Thẩm Húc gọi bà lại. Diệp Cảnh quay đầu, nghe thấy con trai nói: “Xin lỗi mẹ.”

“Ai cần con xin lỗi?”

“Về đến nhà gọi điện thoại cho con.”



Có một chuyện mà Thẩm Húc đã quên mất, anh đã đồng ý cuối tuần này sẽ cùng Giản Tranh đi ăn cơm với bạn cậu. Nhưng vì Diệp Cảnh đến nên rất có thể sẽ lỡ hẹn.

Trên đường về anh gọi điện thoại cho Giản Tranh nhưng không ai bắt máy. Nửa tiếng sau, về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Giản Tranh đang cuộn tròn người trên sofa.

Vừa nhìn thấy anh bước vào, cậu liền không thèm mang dép, chạy đến ôm chầm lấy anh.

Thẩm Húc xoa đầu cậu. “Tối qua em về nhà à?”

“Vâng.” Giản Tranh ra sức hít lấy mùi hương trên người anh, rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp, nhưng cậu đã nhớ anh đến phát điên. “Em ngủ không ngon, nhớ anh.”

“Bao giờ…em đến đây thế?”

“Cũng mới đến thôi.” Giản Tranh bám chặt lấy anh như koala, báo cáo lịch trình cả ngày hôm nay cho anh. “Trưa nay em với Minh Châu đi ăn cơm, ăn xong về nhà ngủ trưa, nhưng mà em ngủ không được.”

“Sao vậy?”

“Nhớ anh.” Giản Tranh thành thật nói. “Không có anh, em ngủ không được.”

Rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp, vậy mà cậu lại nhớ anh đến vậy. Nỗi nhớ anh lúc này còn da diết hơn tất cả những ngày tháng xa cách trước đây.

“Minh Châu ấy à…hôm nào…anh mời cô ấy ăn cơm.”

Giản Tranh dụi dụi đầu vào cổ anh, lắc đầu. “Thôi, cô ấy không giận đâu. Hôm nào đó chúng ta hẹn cô ấy sau. Thẩm Húc, mẹ anh quan trọng hơn, em không sao.”

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như những vì sao, nhìn anh chằm chằm. “Mẹ anh quan trọng hơn.”

Thẩm Húc xoa xoa đầu cậu, cúi xuống hôn cậu. Đầu lưỡi chạm vào nhau nóng bỏng, rất nhanh Giản Tranh đã không chịu nổi, nằm vật xuống người anh, thở hổn hển, thì thầm với anh.

“Em hơi đau.”

“Đau chỗ nào?”

Giản Tranh dựa trán vào vai anh, vài giây sau lại ngẩng lên, sau đó vươn tay kéo cổ áo xuống. Thẩm Húc khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra vị trí xương quai xanh bên trái của Giản Tranh đang hơi ửng đỏ.

Trên làn da trắng nõn hiện lên một dấu ấn màu mực, tựa như dòng sông cuộn trào.

Thẩm Húc nhìn rõ mồn một, đó là tên anh được viết theo kiểu phiên âm.

“shenxu”, cái tên được viết dọc theo đường xương quai xanh.

“Thực ra em muốn xăm cả họ và tên của anh, nhưng mà thợ xăm nói như vậy quê lắm.” Giản Tranh lộ vẻ tiếc nuối. “Anh ta nói bây giờ chẳng ai làm như vậy nữa.”

Thẩm Húc cảm thấy người thợ xăm nói đúng, may mà lúc đó không nghe theo cậu, nếu không anh nhất định sẽ lôi Giản Tranh đi xóa hình xăm ngay lập tức.

Giản Tranh nắm lấy tay anh đặt lên hình xăm đang sưng tấy của mình. “Nhưng em chỉ muốn xăm tên anh lên người thôi, nếu không thì ai mà biết là anh chứ.”

“Em muốn cho ai xem hả?”

Giản Tranh ngây ngốc: “Cho anh xem đó.”

Thẩm Húc siết chặt eo cậu, dùng một chút lực, Giản Tranh thuận thế nằm nhoài lên vai anh, vốn dĩ còn có chuyện muốn nói nhưng giờ phút này quyết định đợi lát nữa rồi hẵng nói cho anh sau.

Buổi tối, hai người ăn tạm. Thẩm Húc ôm cậu ngồi trên ghế sofa xem phim, nước ép dương mai dính trên hình xăm còn đang sưng đỏ, Thẩm Húc cúi xuống liếm sạch sẽ.

“Anh thích không? Anh còn chưa nói xem…có đẹp hay không.”

Thẩm Húc lại nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của cậu, Giản Tranh rùng mình, nghe anh nói thích.

“Vậy thì tốt.”

Cậu bị anh đè trên sofa hôn, quần áo cũng bị cởi ra, cuộn tròn trong lòng anh.

Cậu cọ cọ vào bụng anh, mặt đỏ bừng, thở dốc nói bên tai anh.

“Em mua váy rồi.”

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Anh…có muốn xem không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play