Để chắc chắn, Giản Tranh vẫn ở lại bệnh viện một đêm.
Từ lúc hôn Thẩm Húc vào buổi chiều, cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ, miệng vẫn lẩm bẩm tên hắn, những ngón tay níu lấy hắn không rời.
Bảy giờ tối, Thẩm Húc ra ngoài nghe điện thoại. Tề Minh Châu từ phòng bệnh đi ra, trên mặt còn nguyên lớp trang điểm, chắp tay về phía hắn: “Cậu đừng đi vội, tôi đoán lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh, tôi đã bảo Nguyễn Thanh Chu đi mua cơm rồi, cậu ở lại ăn chút gì đi.”
Thẩm Húc mím môi, không rõ đang suy nghĩ điều gì, nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, rồi gật đầu đồng ý với Tề Minh Châu.
“Cậu ấy đến ngay đấy.”
“Không sao.” Thẩm Húc không đói, vừa rồi hắn mới mua một chai nước từ máy bán hàng tự động trong bệnh viện.
Thực ra Tề Minh Châu cũng chẳng có chuyện gì để nói với Thẩm Húc, lúc này chỉ cảm thấy ngại ngùng, bèn nói lời cảm ơn với hắn: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Húc vẫn chỉ đáp lại là “Không có gì”.
Tề Minh Châu định hỏi hắn có muốn vào trong hay không, nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, Thẩm Húc đã mở cửa phòng bệnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên ngực, thầm nghĩ: Tốt quá.
Cô xoay người ngồi xuống ghế trước phòng bệnh, gọi điện cho Nguyễn Thanh Chu.
…
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Giản Tranh, đèn đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn ngủ le lói. Giản Tranh nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt vùi vào gối, nửa còn lại được ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng, lớp lông tơ nhỏ trên da khiến cậu trông thật mềm mại.
Thẩm Húc giơ tay xem đồng hồ, nhớ tới hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Giản Tranh trên giường bệnh lúc này mở mắt, con ngươi phản chiếu ánh đèn đêm mang một màu vàng mật ong, hàng mi dài và cong vút. Cậu chớp mắt, động tác rất chậm, nói cũng chậm: “Em còn tưởng anh đi rồi.”
Giọng nói vô thức mang theo chút tủi thân, nhưng lại sợ Thẩm Húc không vui, dù sao Thẩm Húc bây giờ sẽ không dỗ dành cậu. Giản Tranh cố kìm nén cảm xúc, chỉ âm thầm vui mừng trong lòng, may mắn là Thẩm Húc vẫn còn ở đây.
Thực ra cậu đã tỉnh từ sớm, nhưng vẫn nhắm mắt. Trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, cậu mơ hồ cảm nhận được rằng chỉ còn mình cậu ở đây. Cảm giác bất an trong lòng dâng lên, lý trí mách bảo cậu không nên như vậy, Thẩm Húc không thể ở bên cậu quá lâu, hắn cũng nên về nhà. Sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Tề Minh Châu, nội dung cuộc trò chuyện dường như không phải là với Nguyễn Thanh Chu. Mãi đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, trái tim cậu mới bắt đầu đập dữ dội.
Nhất định là Thẩm Húc.
Cậu ôm tâm trạng đó mở mắt ra, trong nỗi bồn chồn lo lắng, cậu nhìn thấy Thẩm Húc đang ngồi bên giường.
Thật tốt.
Giản Tranh thầm nghĩ, Thẩm Húc vẫn còn ở đây.
Nước mắt không tự chủ được tuôn rơi, Giản Tranh lặng lẽ lau đi trên gối. Tay cậu nắm chặt chăn, bất chợt nhớ đến một ngày nọ sau khi kết hôn, cậu bị sốt, Thẩm Húc cũng ngồi bên cạnh cậu như thế này, ở bên cạnh cậu cả đêm.
Giống như hôm nay, bọn họ đã hôn nhau, cậu nhớ rõ.
Không hiểu sao Giản Tranh lại nghĩ đến chàng trai tên Hạ Miểu kia. Trước đây, cậu đã hỏi Thẩm Húc rất nhiều lần về mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng Thẩm Húc chưa bao giờ cho cậu câu trả lời rõ ràng. Vậy mà giờ đây, dường như cậu đã biết câu trả lời.
“Thẩm Húc, anh không có bạn trai, đúng không?”
Nếu có, Thẩm Húc sẽ không hôn cậu. Trách nhiệm đối với Thẩm Húc là điều vô cùng quan trọng.
Gương mặt Thẩm Húc mờ ảo trong bóng tối, chiếc áo khoác đen nhuốm một mảng sáng vàng nhạt. Khoảng cách gần như vậy, nhưng Giản Tranh luôn cảm thấy xa vời.
“Ừ.”
Giản Tranh liếm môi, chống người ngồi dậy, vén chăn lên. Thẩm Húc ngăn cậu lại: “Làm gì?”
“Đi vệ sinh.”
Thẩm Húc không cản nữa, để mặc cậu xuống giường. Lúc Giản Tranh đặt chân xuống đất, cậu nhón chân hôn lên môi hắn. Thẩm Húc ngẩn người, chóp mũi cảm nhận được cảm giác ẩm ướt. Giản Tranh lại khóc, hắn phát hiện từ khi gặp Giản Tranh, dường như đối phương lúc nào cũng khóc.
Hắn có chút khó hiểu, buồn bã đau khổ mới phải rơi lệ, Giản Tranh tại sao lại buồn?
Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Giản Tranh.
Dù vậy hắn vẫn đáp lại, một tay ôm eo cậu, một tay giữ lấy gáy cậu, luồn ngón tay vào mái tóc đen nhánh, trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng.
Giản Tranh không có sức lực, cả người mềm nhũn, lồng ngực mỏng manh áp sát vào người hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập. Đầu lưỡi ướt át, mang theo sự nũng nịu, tỉ mỉ liếm láp môi hắn. Thẩm Húc khẽ cắn vào đầu lưỡi cậu, Giản Tranh khẽ rên một tiếng, không phản kháng, hôn sâu hơn.
Chiếc kính va vào trán Giản Tranh, phát ra một tiếng động nhỏ. Thẩm Húc nghĩ thầm chiếc kính này theo hắn nhiều năm rồi, có lẽ ốc vít bị lỏng. Vừa nghĩ đến chuyện buông cậu ra thì Giản Tranh không chịu, đôi môi đỏ mọng lại chủ động rướn lên, như mang theo chấp niệm nào đó, hôn mãi không đủ.
Bất đắc dĩ, Thẩm Húc véo cậu một cái, Giản Tranh mới miễn cưỡng dừng lại.
“Anh vẫn ghét em.” Giản Tranh uất ức nói.
Thẩm Húc không hiểu sao không muốn hôn lại bị quy chụp là ghét bỏ, nhưng hắn không giải thích, chỉ nói: “Đi vệ sinh.”
Giản Tranh lắc đầu, tự mình leo lên giường, nằm úp mặt xuống gối, hỏi Thẩm Húc: “Anh đói không, anh ăn gì chưa?”
“Giản Tranh.”
“Sao thế?” Giản Tranh lại muốn nắm tay hắn, nhưng Thẩm Húc ngồi xa quá, không với tới, cậu lẩm bẩm: “Lại đây chút đi.”
Thẩm Húc không nghe, trong phòng bệnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của y tá ngoài cửa, còn lại chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người.
“Tôi sẽ… sẽ rời khỏi Bắc Châu.”
Giọng nói của Thẩm Húc vang lên đột ngột, khiến Giản Tranh cứng đờ ngón tay, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: “Anh muốn đi đâu? Lại muốn đi đâu? Em… em còn chưa xin lỗi anh, anh vẫn còn giận em phải không?”
Càng nói càng luống cuống, thậm chí còn nói năng lộn xộn: “Xin lỗi anh, sau này em thật sự sẽ không gặp Phó Thiên Phàm nữa, em không lừa anh đâu, hôm nay là do cậu ta tự mình đến, em không biết, em cũng không hiểu tại sao cậu ta lại như vậy, em sẽ không bao giờ gặp cậu ta nữa.”
“Em không thích cậu ta…”
Giản Tranh muốn nói “Em thích anh nhất”, nhưng phát hiện cổ họng chua xót đến mức không thể chịu đựng nổi, cậu sợ Thẩm Húc không tin lời mình, bởi vì hình như cậu không đáng tin chút nào trong mắt Thẩm Húc.
“Không phải.” Ánh mắt Thẩm Húc xuyên qua lớp kính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp của Giản Tranh: “Không liên quan gì đến cậu ta.”
Từ trước đến nay, tất cả những gì hắn muốn chỉ là Giản Tranh có thể liếc nhìn hắn một cái, chỉ cần được ở bên cạnh Giản Tranh là đủ rồi.
Yêu đương là chuyện lưỡng tình tương duyệt, hắn yêu Giản Tranh nên lựa chọn ở bên cạnh cậu. Đến khi cảm thấy mệt mỏi, hắn lựa chọn rời đi.
Đây là một quy tắc hành xử rất đơn giản.
Nhưng đôi khi một bộ quy tắc đơn thuần lại không áp dụng được cho tình cảm. Tình cảm của hắn dành cho Giản Tranh kéo dài quá lâu, vì vậy khi không thể hiểu được, đôi lúc hắn lựa chọn trốn tránh.
“Vậy là vì sao?” Hàng mi trên dưới của Giản Tranh ướt át dính vào nhau, cậu càng không nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Húc, bèn dụi mắt không biết mệt mỏi, muốn khiến bản thân trông bớt thảm hại hơn.
Giản Tranh cầu xin hắn: “Em cũng đi, đi cùng anh, được không?”
Nước mắt rơi trên tấm ga trải giường trắng tinh, loang ra một mảng ướt nhòe: “Em sẽ không làm phiền anh đâu, đừng ghét bỏ em, Thẩm Húc, đừng bỏ rơi em.”
Sự im lặng quen thuộc của Thẩm Húc khiến cậu sợ hãi, ngón tay cậu run rẩy nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình, hai chân co rúm bò về phía trước, áp mặt vào lòng bàn tay hắn. Lòng bàn tay đó không hề mềm mại, thậm chí còn có phần thô ráp, chai sạn vì công việc.
“Giản Tranh.” Yết hầu Thẩm Húc chuyển động, từng chữ thốt ra đều khiến Giản Tranh cảm thấy tuyệt vọng.
“Đây là chuyện… đã định… từ lâu rồi.”
Những lời Phó Thiên Phàm nói đã giúp hắn hóa giải hiểu lầm với Giản Tranh, nhưng một năm chung sống lạnh nhạt và chán ghét sau khi kết hôn không phải chỉ vì mấy câu nói đó mà tiêu tan.
Thời gian càng lâu, hắn càng suy nghĩ nhiều hơn. Hắn không thể nào giống như Thẩm Húc trước kia, yêu Giản Tranh hết lòng.
Phó Thiên Phàm nói đúng, thói quen có thể thay đổi, mà hắn thật sự cần một khoảng thời gian để xác định lại mối quan hệ giữa mình với Giản Tranh.
“Minh Châu, tháng sau kết hôn.” Giản Tranh vuốt ve ngón tay hắn, đôi mắt đỏ hoe, cậu hỏi: “Anh có đi không? Cùng đi đi.”
“Xin lỗi.”
Giản Tranh buông tay hắn ra, như đang giận dỗi, chui tọt vào trong chăn: “Anh đừng có ghét em, em mới ghét anh đấy. Anh muốn đi thì đi, sao còn hôn em làm gì? Là anh chủ động trước đấy, Thẩm Húc, bây giờ anh lại nói muốn đi, anh đi đi, anh chính là đang đùa giỡn em.”
Giản Tranh nức nở trong chăn, giọng nói run rẩy đến đáng thương. Vẫn không cam lòng, cậu lại vén chăn lên, lộ ra gương mặt ướt đẫm nước mắt, hỏi ra câu hỏi cuối cùng: “Anh còn yêu em không?”
Giản Tranh thậm chí còn bắt đầu cầu nguyện Chúa.
Cầu xin anh hãy yêu em.
Em sẽ thay đổi.
Em sẽ trở nên tốt hơn.
Thẩm Húc là người em yêu nhất, cầu xin anh đừng bỏ em mà đi.
Chiếc chăn trên giường phồng lên một cục, phập phồng theo tiếng khóc của Giản Tranh. Thẩm Húc siết chặt nắm tay, vẫn không dỗ dành cậu.
Cái cây trong lòng thuộc về Giản Tranh đã khắc tên cậu từ lâu, nó sẽ tiếp tục lớn lên, hay sẽ khô héo, Thẩm Húc cũng không biết.
Hắn chỉ là không còn thuần khiết như xưa.
Cũng không muốn vì Giản Tranh mà thay đổi quyết định đã định sẵn.
Vì vậy hắn không nói yêu Giản Tranh, nhưng cũng không muốn nói không yêu. Cưỡng cầu trái tim mình là điều rất khó khăn, hắn không rành chuyện đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT