Đêm đầu tiên đến Bắc Châu, Giản Tranh không thể tránh khỏi một đêm mất ngủ.

Cuộc họp trực tuyến của cậu kéo dài từ bảy rưỡi đến chín giờ, dạ dày cậu đau quặn vì đói. Sau khi gập máy tính xách tay lại, cậu lấy miếng bánh mì còn sót lại trong vali ra ăn cho đỡ đói. Cổ họng nghẹn lại, cậu lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh của phòng khách sạn, cẩn thận lau miệng chai bằng khăn ướt trước khi mở ra uống.

Dạ dày dễ chịu hơn một chút, Giản Tranh không đụng đến điện thoại, tranh thủ lúc còn chút sức lực, cậu thay ga trải giường, sau đó cởi áo khoác, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết từ lúc nào đã ngủ quên, đến khi mở mắt ra đã là mười hai giờ.

Tề Minh Châu gọi điện cho cậu, Giản Tranh không nghe máy. Cậu đi tắm rửa, sau đó không ngủ lại nữa.

Những lúc không ngủ được, cậu luôn đặc biệt nhớ Thẩm Húc. Giản Tranh cầm điện thoại lên, bấm gọi cho số liên lạc được ghim đầu danh bạ.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi không tồn tại, vui lòng kiểm tra lại…”

“Sorry! The number you dialed does not exist, please check it…”

Cậu đã lâu không gọi cho Thẩm Húc nữa, thậm chí còn không nhớ mình bắt đầu có thói quen gọi điện cho Thẩm Húc từ khi nào.

“Hôm nay không ăn cơm, chỉ ăn bánh mì.”

Giản Tranh cuộn tròn người trên giường, giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại đã chuyển sang tiếng tút tút.

“Đau dạ dày, sao vẫn chưa khỏi, không ngủ được.”

Trước đây, khi ra ngoài ăn cơm với người khác, cậu chưa bao giờ dẫn Thẩm Húc đi cùng. Nếu về muộn và có uống rượu, cậu sẽ gọi điện cho Thẩm Húc, dùng giọng điệu ra lệnh: “Thẩm Húc, đến gặp tôi.”

Cậu không nói đến đón, chỉ nói đến gặp.

Cậu đã quen như vậy, Thẩm Húc cũng chưa bao giờ khiến cậu phải thay đổi.

Giản Tranh mặc bộ đồ ngủ màu xám rộng thùng thình, một chân lộ ra khỏi chăn, gác hờ hững trên mép giường. Giọng nói nhẹ nhàng và yếu ớt, cậu nói với dãy số đang báo bận trong điện thoại:

“Thẩm Húc, sao anh còn chưa đến gặp em.”



Trưa hôm sau, Giản Tranh đi ăn cùng nhà cung cấp. Lần này cậu đến để khảo sát, nếu không có vấn đề gì thì sẽ ký hợp đồng.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Giản Tranh kết thúc công việc, đầu tiên là quay về khách sạn ngủ bù. Cậu có quầng thâm rõ ràng dưới mắt, nếu không ngủ bù thì có lẽ không gặp ai được.

Cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Tề Minh Châu. Ban ngày không giống ban đêm, giấc ngủ rất nông, cậu ấn nút nghe.

“Giản Tranh, đi ăn tối cùng nhau không?”

Giản Tranh lúc này mới nhận ra trời đã tối, cậu nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, liền xuống giường.

“Được, gửi địa chỉ cho tớ.”

“Không cần, mình và Nguyễn Thanh Chu đi đón cậu.”

Giản Tranh không từ chối, so với taxi, cậu thực sự thích đi xe của Nguyễn Thanh Chu hơn, dù sao cũng là người quen.

Nơi ở của Tề Minh Châu cách khách sạn của cậu khá gần, chưa đầy nửa tiếng đã đến. Giản Tranh vừa tắm xong, đang thay quần áo xuống lầu.

“Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi, sao cậu còn ở khách sạn làm gì?” Tề Minh Châu vừa nhìn thấy cậu đã cằu nhằn.

Giản Tranh ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ xe một chút.

“Sợ ồn.”

Nguyễn Thanh Chu chen vào: “Chẳng lẽ là chê mình với Minh Châu ồn ào? Trời đất chứng giám, bây giờ chúng tớ thật sự không cãi nhau nữa.”

Tề Minh Châu: “Đúng đúng.”

Giản Tranh khẽ cười, thầm nghĩ hai người các cậu có cãi nhau ầm ĩ thế nào cũng không bằng cậu với Thẩm Húc trước đây. Nhưng mặc dù nói là cãi nhau, nhưng thực chất chỉ là cậu đơn phương nói, bởi vì Thẩm Húc nói lắp không cãi lại, cũng không nỡ cãi nhau với cậu.

“Ăn gì?” Giản Tranh hỏi.

Nguyễn Thanh Chu vừa lái xe vừa nói: “Mới khai trương một quán rượu ở đường Tuyền Sơn, có bán đồ nướng và đồ ăn nhanh, đánh giá rất cao, chúng ta đến đó thử xem.”

Tề Minh Châu ngồi ở ghế phụ xe véo tai anh ta, mắng: “Muốn chết hả? Chỗ đó ồn muốn chết, còn có người hút thuốc nữa, Giản Tranh không đi được đâu.”

“Nào có? Không đến mức khoa trương như vậy, rất sạch sẽ.” Nguyễn Thanh Chu nhân lúc đèn đỏ, quay đầu hỏi Giản Tranh: “Ăn không? Nếu không thì đổi sang nhà hàng sang trọng nào đó.”

Tề Minh Châu: “Đổi đi.”

Giản Tranh: “Ăn cũng được, bây giờ tớ đi được.”

“Hả?” Tề Minh Châu kinh ngạc nói: “Bây giờ cậu có thể chấp nhận đi ăn đồ nướng rồi sao?”

Giản Tranh mỉm cười: ” Tớ tốt hơn rồi.”

Mất rất nhiều thời gian để tìm chỗ đậu xe, quán rượu quả thực không giống quán nướng bình thường, trông giống một quán bar ngoài trời hơn, có rất đông người, chỉ có thể ghép bàn, may là người ta đồng ý.

“Cảm ơn nhé.”

Nguyễn Thanh Chu và Tề Minh Châu ngồi phịch xuống ghế, chỉ có Giản Tranh là dùng khăn giấy lau sạch ghế rồi mới ngồi.

Trời càng tối, đèn càng sáng, mùi thơm phảng phất bay tới, Nguyễn Thanh Chu rót rượu cho cậu: “Uống một ly đi.”

Giản Tranh từ chối: “Không muốn uống.”

“Vậy uống nước ngọt?”

Giản Tranh: “Nước khoáng là được rồi.”

Nguyễn Thanh Chu gọi người mang hai chai nước khoáng đến. Xung quanh người đến người đi, Giản Tranh dùng khăn giấy lau sạch chai nước, mở nắp ra uống.

Tề Minh Châu hỏi cậu: “Ở đây mấy ngày? Ngày mai dẫn cậu đi chơi nhé?”

Giản Tranh mím môi nói: “Ngày mai phải ký hợp đồng, ngày kia đi, đi đâu?”

Mấy người đang trò chuyện về việc đi chơi, môi trường xung quanh không ồn ào, còn có nhạc nhẹ, có người đi ngang qua sau lưng Giản Tranh, thoang thoảng mùi nước giặt.

Giản Tranh lại khát nước, muốn uống nước, ngón tay vừa chạm vào nắp chai nước, liền nghe được một giọng nói.

“Xin lỗi, tôi đến… muộn.”

Giản Tranh lập tức cứng đờ, giọng nói đó không lớn cũng không nhỏ, vang lên ngay bên tai cậu.

“Chúng tớ đã gọi xiên que rồi, cậu có muốn gọi thêm không?” Có người hỏi.

“Không cần, tớ… gì cũng được.”

Gương mặt Giản Tranh tái nhợt, ngón tay cầm chai nước run rẩy, giọng nói đó quá gần, gần đến mức cậu tưởng mình bị ảo giác.

“Giản Tranh?” Tề Minh Châu nhận ra cậu có gì đó không ổn, đưa tay ra trước mặt cậu: “Cậu không thoải mái sao?”

Nguyễn Thanh Chu huých khuỷu tay vào cô, vẻ mặt kỳ quái, cằm như bị chuột rút, Tề Minh Châu cười nhạo anh ta có phải bị Parkinson không. Nguyễn Thanh Chu tức giận, nói: “Thẩm Húc đó!”

Câu nói của anh ta vừa lúc bị tiếng chuông điện thoại át đi, nhưng Tề Minh Châu nghe thấy, cũng nhìn thấy Thẩm Húc ngồi ở bàn bên cạnh đang ghép bàn với bọn họ.

Thẩm Húc vẫn đeo cặp kính gọng đen, tóc đã cắt ngắn, gầy hơn một chút, đường quai hàm cũng rõ nét hơn.

Anh mặc bộ đồng phục công sở nào đó, có mũ trùm đầu, trước ngực in logo, chất liệu vải đen chống thấm nước.

Tề Minh Châu theo bản năng nhìn Giản Tranh, nói: “Lên món chậm thật đấy, tớ đi bảo họ hủy món, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.”

Giản Tranh giữ cô lại, giọng run rẩy: “Không đi.”

“Cậu…”

“Cứ ăn ở đây.”

Bàn của Thẩm Húc cũng có ba người, đều là nam, nhưng rõ ràng, trong đó có một người là người mai mối.

“Thẩm Húc, đây là Hạ Miểu, hai người đã gặp nhau một lần rồi.”

Chàng trai tên Hạ Miểu là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, có chút rụt rè: “Xin chào.”

Thẩm Húc lịch sự đáp lại: “Xin chào.”

“Hôm nay anh bận việc lắm sao? Em định hẹn anh hôm khác, nhưng lại nghe nói sau này anh không có thời gian.” Hạ Miểu nói.

“Cũng bình thường.” Thẩm Húc dừng lại một giây, sau đó nói tiếp: “Không bận lắm.”

Giản Tranh nghe rõ mồn một từng chữ, Thẩm Húc ngồi bên cạnh cậu, mùi nước giặt càng nồng nặc hơn. Đầu óc cậu không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy Thẩm Húc nói chuyện đã lưu loát hơn trước, không còn nói lắp nghiêm trọng như vậy nữa.

Giản Tranh thầm nghĩ, anh ấy đã đi khám bác sĩ rồi sao?

Chắc là vậy, cậu nhớ mang máng mình cũng từng mắng Thẩm Húc nói lắp, bảo anh ấy đừng nói nữa. Thẩm Húc nói với cậu, anh ấy sẽ đi khám bác sĩ.

Hốc mắt Giản Tranh đột nhiên nóng ran, cậu giả vờ đưa tay lên xoa xoa mí mắt.

Vào ngày thứ 532 sau khi ly hôn, cậu đã gặp lại Thẩm Húc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play