Cơn mưa này cứ kéo dài mãi không có dấu hiệu muốn ngừng, lúc Tề Minh Châu gọi điện thoại lần thứ hai, Giản Tranh vừa tắm xong, đang mặc áo của Thẩm Húc, uống nước trong bếp.
Áo của Thẩm Húc có mùi hương hoa của nước giặt, hình như là oải hương, nồng đậm đến mức chỉ cần ngửi một chút thôi cũng khiến người ta phải say mê, vạt áo vừa đủ che khuất mông cậu, phía dưới không mặc gì cả. Sau khi tắm xong, cậu sẽ không mặc lại quần áo bẩn, thà cứ để trần như vậy, mà Thẩm Húc chỉ đưa cho cậu một cái quần dài, không có quần lót, nhưng quần lại quá lớn, khi kéo lên, phần eo cứ cọ xát khiến cậu khó chịu, nên không muốn mặc.
Trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn vài chai nước, cậu lấy một chai ngửa đầu uống cạn, sau đó túm lấy cổ áo đưa lên mũi, hít hà một hơi thật sâu.
Thật sự rất thơm.
“Cho nhiều nước giặt thế?”, Giản Tranh lầm bầm, ngửi nhiều mùi hương hoa này khiến đầu óc cậu có chút choáng váng, nhưng lại cảm thấy đây chính là mùi của Thẩm Húc, khiến cậu không nhịn được muốn ngửi thêm vài lần.
Điện thoại để trên ghế sofa ở phòng khách, đổ chuông hồi lâu Giản Tranh mới đi ra nghe máy.
“Minh Châu.”
Tề Minh Châu ở đầu dây bên kia sốt ruột muốn chết, “Cậu đi đâu vậy? Ra ngoài một cái là không thấy đâu nữa.”
“Thôi được rồi, dọa chết tớ, cậu không sao là tốt rồi.” Tề Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy… vậy hai người bây giờ… đang thế nào rồi?”
Giản Tranh mân mê chiếc nhẫn trên tay, nói, “Tớ cũng không biết.”
Từ phía cửa ra vào vang lên tiếng động, Giản Tranh nhìn qua, Thẩm Húc vừa lúc bước vào, trên tay cầm theo một chiếc túi nilon.
“Minh Châu, tớ cúp máy trước đây, cậu ngủ sớm đi.”
“Vậy hôm nay cậu không về à?”,
“Không biết.” Giản Tranh không chắc chắn, có thể Thẩm Húc vẫn sẽ đuổi cậu đi.
Đồ mua được Thẩm Húc đặt trên bàn, Giản Tranh đi dép lê, vừa đi tới định tìm khăn lau vai bị ướt mưa cho hắn, “Lau một chút.”
“Ăn đi.” Trong túi nilon là bánh quy và bánh mì hắn mua từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu. Hắn giữ tay Giản Tranh, không cho cậu chạy lung tung.
Hai chân Giản Tranh thẳng tắp thon dài, làn da trắng nõn nà, cứ thế phô bày trước mặt hắn, Thẩm Húc bất giác dời mắt, thản nhiên nói: “Lát nữa, gọi xe, về nhà đi.”
“Mưa to quá, mai về được không?” Giản Tranh nhỏ giọng nói, “Có được không?”
Thẩm Húc không trả lời, chỉ bảo cậu ăn uống, sau đó tự mình đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt qua loa, cởi áo khoác ra rồi đi ra. Nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, cũng không còn sớm nữa, Giản Tranh vẫn ở phòng khách, không có ý định muốn rời đi.
Người kia đang vừa ăn bánh quy, vừa dán băng cá nhân lên tay, thấy hắn ra ngoài liền cười nói, “Sao lại có hình thù thế này?”
“Chỉ có loại này.”
“Đáng yêu.”
“Anh có đói không?” Giản Tranh hỏi: “Ăn cùng nhau nhé?”
Hình như cậu cũng không hy vọng Thẩm Húc trả lời, nên tự mình nói tiếp, “Tủ lạnh trống trơn rồi, ngày mai em mua đồ đến cho anh, anh thích ăn gì? Nếu anh không nói, em sẽ tự chọn mua, hiện tại anh không nấu cơm nữa sao? Hay là em mua thêm thịt với rau, còn có đồ ăn vặt nữa, buổi tối anh đói có thể ăn.”
“Không cần.” Thẩm Húc đi về phía nhà bếp, Giản Tranh liền đi theo.
Hắn mở tủ lạnh lấy nước, sau đó đóng cửa lại, một luồng hơi lạnh phả ra, xoay người lại thì đụng phải Giản Tranh đang đứng phía sau.
“A…”
Giản Tranh ngửa người về phía sau, hắn thuận thế đỡ lấy, người kia đỏ mặt, cũng không động đậy, cứ đứng trước mặt hắn như vậy, hai người dựa vào rất gần, đôi mắt sáng rực, “Vậy mai em đến tìm anh được không?”
Thẩm Húc cụp mắt nhìn cậu, im lặng không nói, Giản Tranh cũng không lùi bước, cậu vừa khóc xong, mí mắt vẫn còn ửng đỏ, ở khoảng cách này có thể nhìn thấy rõ ràng những mạch máu nhỏ li ti.
“Ngày mai đi làm.” Thẩm Húc nói.
“Anh tìm được việc mới rồi sao?”
“Ừ.”
Giản Tranh ồ một tiếng, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên đưa tay lên sửa lại gọng kính cho Thẩm Húc. Hành động này khiến Thẩm Húc cảnh giác lùi về phía sau. “Một lát nữa em về rồi, vậy anh có thể nói cho em biết, chàng trai đó có phải là bạn trai anh không?”
Chai nước khoáng trong tay rất lạnh, những giọt nước ngưng tụ từ từ rơi xuống. Ánh mắt mong đợi của Giản Tranh quá rõ ràng, thậm chí còn tạo cho người ta cảm giác nếu như hắn nói dối, đối phương sẽ rất đau lòng.
Ánh mắt hắn từ trên mặt Giản Tranh chuyển xuống tay, mu bàn tay dán vài miếng băng cá nhân, mỗi miếng một hình thù khác nhau, vết thương do móng tay cào không sâu, nhưng vẫn nên xử lý một chút.
Hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Giản Tranh, mà nói, “Đi khám bác sĩ đi.”
Giản Tranh cười cười: “Đi rồi, bác sĩ nói không sao cả.”
Thẩm Húc nghiêng người, muốn lướt qua cậu, Giản Tranh lại tiến sát lại, ngẩng đầu hỏi, “Có thể hôn một cái không?”, sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, không còn tái nhợt như trước.
Thẩm Húc khẽ nhíu mày, mấy lần gặp mặt, Giản Tranh cũng chưa từng hỏi ý kiến của hắn, đều tự ý hôn lên, hắn muốn nói không được, Giản Tranh lại nhón chân hôn lên má hắn, rất mềm mại, mang theo hơi ấm nóng rực.
Giản Tranh đúng là người nói được làm được, đã nói sẽ mua đồ ăn cho Thẩm Húc, ngày hôm sau liền xách đồ đến, chỉ tiếc là Thẩm Húc không có nhà, cậu nhớ ra Thẩm Húc nói đã tìm được việc mới, lúc ấy quên hỏi, là ở đâu, mấy giờ tan ca.
Cậu ở trước cửa đợi đến gần 5 giờ chiều, Thẩm Húc vẫn chưa về, thấy nhàm chán, bèn theo thói quen gọi điện thoại cho Thẩm Húc.
Cũng mặc kệ trong ống nghe là âm thanh gì, dù sao cũng chỉ là trạng thái bị chặn, cậu bấm số xong liền bắt đầu lải nhải.
“Chân sắp gãy rồi, lần sau phải mua một cái ghế để trước cửa mới được.”
“Thẩm Húc, công việc mới của anh ổn chứ? Sẽ không phải tăng ca đến tối chứ?”,
“Mau về nhà đi, em mua đồ ăn ngon cho anh, còn có quà nữa.”
Vừa nói cậu vừa tự cười, “Ừ… coi như là chúc mừng anh tìm được việc mới đi, em nghe Minh Châu nói, đổi việc là chuyện tốt, phải chúc mừng một chút chứ.”
Nói một tràng dài đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, cuối cùng mới hỏi: “Khi nào thì anh chịu gặp em đây…”,
Ngồi xổm đến tê chân, định đứng dậy nghỉ ngơi một chút, định cúp điện thoại mới phát hiện âm thanh trong ống nghe hình như có gì đó không đúng.
Không phải là tiếng tút tút nữa, Giản Tranh sững sờ.
“Nói đủ chưa?”,
Giọng nói của Thẩm Húc trong điện thoại giống như mang theo dòng điện, Giản Tranh cảm thấy tim mình như bị điện giật.