Chương 1: Tuyết rơi

Cuối đông đầu xuân, vạn vật sinh sôi, nhưng Liêu Lạc Thành ở phía Bắc Cảnh, chợt rơi xuống một trận tuyết lớn.

"Tuyết trắng kia ngại cảnh xuân muộn, ý xuyên đình cả vườn hoa bay" Một gian nhà lớn bên trong Liêu Lạc Thành, có một ông lão mặc áo bông đang ngồi bên cạnh hồ trong đình viện ngắm tuyết rơi, ông duỗi tay phải, nhìn những bông tuyết mịn rơi xuống kẽ tay, thấp giọng lẩm bẩm nói.

"Cứ tưởng mùa đông này đã kết thúc rồi chứ."Phía sau lưng ông, đột nhiên vang lên giọng nói của một người trẻ tuổi.

Ông lão không thay đổi thần sắc, chỉ cầm lấy bình rượu ở dưới chân lên, ngửa đầu uống một hớp: "Những người có tuổi tác giống chúng ta, mỗi năm đều chờ đợi cho mùa đông mau trôi qua. Bởi vì mỗi lần mùa đông kết thúc, có nghĩa là chúng ta lại trưởng thành hơn một tuổi, ngủ một giấc tỉnh lại, là có một khởi đầu mới. Nhưng hết lần này đến lần khác, mùa đông vốn đã hết, ấy vậy mà lại rơi thêm một trận tuyết, cũng nghênh đón được ngươi, quỷ của Ám Hà." Ông lão xoay đầu lại, nhìn vị khách không mời mà đến.

Người tới mặc một bộ quần áo màu đen, trong tay cầm một chiếc ô giấy dầu, trên mặt mang một cái mặt nạ ác quỷ màu đỏ, nhưng giọng nói lại bình tĩnh và thanh lãnh: “Làm phiền rồi.”

"Ha ha ha. Sát thủ ghé nhà, trong tay còn cầm vũ khí có thể lấy đi tính mạng người ta, vậy mà còn có lễ độ như vậy, thú vị đấy." Ông lão đánh giá người cầm ô, “Nhìn trang phục này của ngươi, ngươi là đệ nhất cao thủ của Tô gia thế hệ này, Chấp Tán Quỷ.”

"May mắn có thể để Đường nhị lão gia biết tên của ta." Người cầm ô lạnh nhạt nói.

"Ám Hà, tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, trong triều đình có thể gϊếŧ hoàng thân quốc thích, ngoài giang hồ có thể diệt đại phái. Mà Chấp Tán Quỷ ngươi, tuổi còn trẻ đã chấp hành nhiệm vụ một trăm linh bảy lần, chưa một lần thất thủ, mấy năm trước còn được đại gia trưởng chọn thành thủ lĩnh trực đội sát thủ trực thuộc, tiếp nhận vị trí Khôi." Đường nhị lão gia nhẹ nhấc tay xoay tròn, một chùm bông tuyết bay đến đầu ngón tay ông. "Xem ra Ám Hà thật sự xem trọng ta, phái ngươi đến gϊếŧ ta, chỉ đáng tiếc…" Đường nhị lão gia nhẹ tay vung lên, chùm bông tuyết kia đánh về phía Chấp Tán Quỷ.

Chấp Tán Quỷ cong cong khoé miệng, chùm bông tuyết đó bay đến trước mặt hắn một tấc thì văng ra xa, hoá thành bụi.

"Đáng tiếc cái gì?" Chấp Tán Quỷ hỏi.

"Đáng tiếc, chỉ có ngươi, vẫn chưa đủ đâu!" Đường nhị lão gia đứng dậy, phủi bỏ bông tuyết trên quần áo, “Cho dù ngươi có là sát thủ mạnh nhất Ám Hà bây giờ.”

Chấp Tán Quỷ lùi về sau một bước: “Đường nhị lão gia hiểu lầm rồi, hôm nay ta, chỉ đứng bên ngoài quan sát.”

"Ồ? Vậy người đến gϊếŧ ta là…" Đường nhị lão gia bỗng nhiên quay đầu, tay áo vung lên, ám khí từ ống tay áo của ông bay ra, hướng về phía mái hiên.

"Tất nhiên là ta." Một ông lão tóc trắng xoá xuất hiện ở trên mái hiên, vung tay áo lên, chẻ đôi ám khí, sau đó vung tay một lần nữa, ám khí đã bị chẻ thành hai đoạn rồi rơi xuống đất.

Mảng tuyết xung quanh ám khí, đột nhiên đổi thành màu máu.

"Lúc còn trẻ khinh thường, tay không đỡ lấy ám khí của ngươi, xém chút bị độc chết." Ông lão tóc bạc lấy ra một cái tẩu thuốc, chậm rãi ung dung hút một hơi, “Bây giờ đã qua bốn mươi năm, ta sẽ không mắc bẫy nữa đâu.”

"Bây giờ ngươi đã là đại gia trưởng của Ám Hà rồi, còn ghi thù chuyện của bốn mươi năm về trước sao." Đường nhị lão gia cười lạnh.

Đại gia trưởng than nhẹ một tiếng: “Không phải ta ghi thù, chỉ là không nghĩ tới sắp thoái vị rồi, còn nhận được nhiệm vụ phải gϊếŧ ngươi.”

Đường nhị lão gia nhíu mày: “Ồ? Hoá ra đại gia trưởng Ám Hà cũng đích thân nhận nhiệm vụ gϊếŧ người, đây mới là chuyện lạ đó.”

"Đường môn các ngươi không an phận, không hoạt động trên giang hồ, lại tham gia vào chuyện của Thiên Khải thành." Đại gia trưởng thả người nhảy lên, rơi xuống trên nền tuyết, “Đáng tiếc, đứng sai phe rồi.”

"Là người của Thiên Khải thành tìm Ám Hà?" Con ngươi của Đường nhị lão gia rút lại, “Mối làm ăn kiểu này mà ngươi cũng dám nhận?”

"Ta nói rồi, cho dù là ngươi, cũng không thể không tiếp." Đại gia trưởng vυ"t qua, tẩu thuốc trong tay nhẹ nhàng vung lên, hướng về phía Đường nhị lão gia mà đánh tới.

"Người tìm các ngươi là ai?" Đường nhị lão gia duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng đánh bay tẩu thuốc, sau đó tay phải khẽ rung lên, ba cái ngân châm đánh về phía đại gia trưởng.

"Nói ra tin tức của khách hàng, cũng không phải là chuyện mà sát thủ nên làm." Tay đại gia trưởng đè lên chuôi kiếm bên hông, xoay người một cái, né tránh ba cái ngân châm kia. Chỉ thấy trên chuôi kiếm, khắc hình ảnh Kim Long sống động như thật, chỉ là Kim Long nhắm mắt, như đang rơi vào giấc ngủ say.

"Có thể khiến đại gia trưởng Ám Hà không thể từ chối, lẽ nào là đương kim thánh thượng?" Đường nhị lão gia nhẹ tay vung lên, bẻ một nhánh mai bên cạnh, ông lại dùng nó nhẹ nhẹ gõ lên thân cây mai, hoa mai từng cánh từng cánh rơi xuống, đánh về phía đại gia trưởng.

"Hay cho một chiêu Vạn Thụ Phi Hoa." Đại gia trưởng vung trường kiếm trong tay, hợp thành một đạo kiếm võng, ngăn những cánh hoa mai kia ở bên ngoài ba thước.

Chấp Tán Quỷ đứng một bên chậm rãi nắm chặt cán dù trong tay, trên thân toả ra mấy phần sát ý, hắn cũng đã từng đánh nhau với người của Đường môn, tất nhiên đã thấy qua Vạn Thụ Phi Hoa, chỉ có điều cao thủ Đường môn bình thường phải dùng từng cái ám khí, mới có thể tạo nên Vạn Thụ Phi Hoa, mà vị Đường môn nhị lão gia trước mặt này, thế mà có thể tùy ý đánh rơi cánh hoa mai trên cây làm thành thủ pháp thiên hạ đệ nhất ám khí! Xem ra ông ấy nói không sai, nếu như thật sự chỉ có mình hắn đến, chắc chắn gϊếŧ không được ông ấy.

"Lâu rồi chưa tận hứng đánh một trận thế này rồi!" Đại gia trưởng vung trường kiếm, từ trong mưa hoa đánh ra, chỉ thấy Kim Long đang ngủ say trên chuôi kiếm kia, đột nhiên mở to mắt, lộ ra ánh mắt hung lệ mà bá đạo!

Đường nhị lão gia than nhẹ một tiếng, nhành mai trong tay đột nhiên biến thành màu máu.

Chấp Tán Quỷ nắm chặt cán ô, hướng về phía trước một bước.

"Mộ Vũ, lui về sau!" Đại gia trưởng hét to một tiếng, Chấp Tán Quỷ lập tức dừng lại, không tiếp tục ra tay. Đại gia trưởng và Đường nhị lão gia lướt qua người nhau, đến khi tiếp đất, trong tay đại gia trưởng đã không còn kiếm nữa rồi.

Kiếm đã cắm vào người của Đường nhị lão gia.

"Nếu bàn về thuật gϊếŧ người, thiên hạ chắc không có ai có thể so sánh với ngươi nữa." Đường nhị lão gia cười khổ một tiếng.

Đại gia trưởng nhìn cành hoa mai nằm trên đất, lau vết máu trên mặt, cũng cười khổ một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Tuyết Lạc Nhất Chi Mai.”

"Trên đường đến hoàng tuyền, ta sẽ đi chậm một chút, nhưng ngươi đừng để ta đợi quá lâu." Đường nhị lão gia nhắm hai mắt, chậm rãi ngồi xuống nền tuyết.

Chấp Tán Quỷ bước về trước, rút thanh trường kiếm đang cắm trên ngực Đường nhị lão gia ra, lập tức đi tới bên cạnh Đại gia trưởng, thấp giọng nói: “Lúc nãy ngài có thể tránh, ông ấy là Đường nhị lão gia, trên cành mai của ông ấy chắc chắn có kịch độc.”

Đại gia trưởng gật đầu: “Nhưng lúc nãy là cơ hội tốt nhất để gϊếŧ hắn.”

Chấp Tán Quỷ cắm trường kiếm vào vỏ của Đại gia trưởng: “Chúng ta về Ám Hà, cho y sư giỏi nhất Mộ gia lập tức trị thương cho ngài.”

"Không thể về Ám Hà." Đại gia trưởng ấn vai của Chấp Tán Quỷ, “Đến thành Tiền Đường, tìm một người tên là Bạch Hạc Hoài.”

Chấp Tán Quỷ do dự một lát: “Đại gia trưởng đang lo nếu tin tức ngài bị thương truyền đến các nhà…”

"Bọn họ đợi ngày này đã lâu lắm rồi." Đại gia trưởng đưa tay ấn mấy điểm trên ngực, sau đó chậm rãi đi về phía trước, “Tìm Bạch Hạc Hoài, chúng ta lên phía Bắc.”

"Đi phía Bắc? Chúng ta đi nơi nào?" Chấp Tán Quỷ hỏi.

"Gia Viên." Đại gia trưởng trầm giọng nói.

"Gia Viên!" Tay cầm ô của Chấp Tán Quỷ run mạnh.

"Đúng vậy, Gia Viên. Ở đó, ta sẽ dẫn ngươi gặp người mà ngươi muốn gặp nhất." Đại gia trưởng quay đầu nhìn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play