Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn

Edit & beta: Cháo Gà

"Ta đi đây, trên bếp đang hâm nóng sữa bò, ngươi uống xong ta sẽ về thôi." Mạnh Diễm ngồi xổm ở trước giường của Tạ Đình nhỏ giọng dỗ dành, người trên giường hừ hừ hai tiếng, khẽ quơ tay, tát một cái nhẹ như gãi ngứa lên mặt hắn.

Mạnh Diễm cũng không giận, nhìn y vẫn cứ mơ màng thì chọc phá y, mãi đến khi Tạ Đình thơm một cái lên mặt hắn thì mới thoả mãn rời đi.

Hắn vuốt ve nơi vừa được hôn, liếm liếm khoé môi, trong lòng đã có quyết định.

Chi bằng sau khi lập phủ liền cắp theo cả nhóc cà lăm chuyển tới thôi.

Còn về phần gì mà danh phận, hắn hoàn toàn không thèm nghĩ tới, ở Đại Lương* người thích nam phong không nhiều, nhưng trong ở trong phủ lén nuôi nam sủng lại không hề ít.

Trong lịch sử, Khai Phong còn nhiều tên khác như là Đại Lương (大梁), Biện Lương (汴梁; Wade-Giles: Pien-liang), Biện Châu (汴州), Nam Kinh (南京), Đông Kinh (東京), Biện Kinh (汴京). Đây là Vương đô nước Ngụy thời Chiến quốc, cũng là Đế đô của nhà Bắc Tống (4 tháng 2 năm 960- 9 tháng 1 năm 1127) và là kinh đô nhà Kim từ năm 1214. - Theo wiki.

Ngẫm lại thì nhóc cà lăm này không thể coi là nam sủng được, hai bên ngươi tình ta nguyện, làm sao có thể gọi là nuôi nam sủng chứ.

Mạnh Diễm tinh thần sảng khoái ra ngoài, mỗi ngày đều dụ dỗ được y hôn một cái như vậy khiến cả người hắn đều rất sướng, trước khi đi còn dặn hạ nhân đem túi nước nóng nhét vào chăn Tạ Đình, tránh cho y bị lạnh chân.

Như Ý vừa nghe, liền lập tức thay nước nóng trong túi, thử nhiệt độ thấy đã thích hợp mới bỏ vào chăn của Tạ công tử, Tạ công tử nhanh chóng vì nóng mà đạp đạp chăn.

"Công tử, công tử nên thức dậy rồi."

Như Ý đã đứng bên ngoài cửa nửa canh giờ (1 tiếng), canh tư (1h tới 3h sáng) vừa đến nàng liền tiến vào gian chính gọi Tạ công tử dậy, trong phòng luôn được đốt lửa than đều đặn, Tạ Đình đạp chăn lung tung, khuôn mặt vì nóng bị hun đỏ chót, mồ hôi đã thấm ướt lên cả chăn. Trên một chiếc giường khác cạnh đó, chăn đã được gấp gọn bỏ vào tủ, trên giường phẳng phiu sạch sẽ, cứ như là chưa từng có người sử dụng qua, tiểu hầu gia đã đi ra ngoài rồi.

Mạnh Diễm mỗi ngày đều dậy sớm luyện kiếm, ngày hôm nay thì đến Diễn Võ Trường.

Thật ra túi nước nóng luôn được thay đổi liên tục, hạ nhân được phân công luôn cách vài canh giờ liền thay túi mới, chắc chắn sẽ không khiến cho Tạ công tử bị lạnh, chỉ là chủ tử bảo thay, thì phải lập tức thay mới, hắn muốn tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm.

Phải nói là chủ tử thật sự rất để ý Tạ công tử, ngày trước phòng bếp không bao giờ làm đồ ăn ngọt, bây giờ thì một ngày ba bửa đều xuất hiện món ngọt nóng hôi hổi. Thuộc hạ thân tín cũng để lại cho y, chủ tử là người làm việc lớn, nhưng giờ thì ngay cả việc cỏn con như túi nước nóng của Tạ công tử cũng muốn tự mình kiểm tra.

Trước khi khi chưa có Tạ công tử, nơi này không có một chút hơi người, chủ tử nghỉ ngơi qua đêm liền đi, đôi khi có khách hoặc phụ tá đến thăm, chủ tử sẽ đãi khách ngay trong vườn, đặc biệt không thích hạ nhân lắc lư trước mặt hắn, sai bảo chuyện gì thì cũng đều muốn làm nhanh chóng, nói chuyện chậm chạp một tí là sẽ không bao giờ được làm việc ở chủ viện nữa.

Sau này khi Tạ công tử đến, bọn họ mới xem như là thật sự được "dùng", hạ nhân xuất hiện ngày càng nhiều, Tạ công tử tính tình hiền lành biết nghĩ cho mọi người, chủ tử luôn chiều theo y, mọi người trong nhà tất bật trước sau ồn ào náo nhiệt, không như trước cứ im thin thít mà làm việc.

Bọn họ đều nói Tạ công tử là thư đồng của tiểu hầu gia, nàng lại thấy không hẳn thế.

Người ngoài cũng nói chủ tử làm việc dứt khoát, kiêu ngạo hống hách, lớn lên trong đám trâu bò, mười ba tuổi đã theo quân xuất chinh, mười bảy tuổi nắm trong tay quyền chỉ huy Tiên phong Vệ, thủ đoạn tàn bạo coi trời bằng vung, không nghĩ tới là trước mặt Tạ công tử lại như biến thành người khác vậy.

Tạ công tử chưa đến, chủ tử cũng không uống rượu, bây giờ cả người ra vẻ nho nhã, còn chăm chú đọc sách.

Mấy tỷ muội chung phòng cũng đang đoán già đoán non quan hệ của chủ tử và Tạ công tử, thậm chí còn có các loại tưởng tượng mê sảng như Tạ công tử là con trai bé của Lão gia, là em trai ruột của chủ tử. Mà theo như nàng nhìn thấy, chủ tử đối với Tạ công tử là nâng như nâng trứng nhưng lại cứ thích làm mình làm mẩy, tám phần mười là vậy rồi.

Nghĩ tới đây, Như Ý càng thêm kiên định thầm nghĩ phải hầu hạ Tạ công tử cho tốt, ý của chủ tử nàng không dám suy đoán, nói chung là cứ hầu hạ tốt vị này đi. Như Ý nhẹ giọng kêu y một chốc, Tạ Đình vẫn kiểu ngủ chưa đủ, lại gọi y thêm hai tiếng nữa thì y mới từ trong chăn bò bò ra ngoài, mọi người thấy y đã tỉnh rồi mới dám đốt đèn. Tạ công tử không thích được hạ nhân hầu hạ thay y phục nên thị nữ mang chậu nước vào phòng rồi liền lui hết ra ngoài.

Cát Tường cùng mấy thị nữ chung phòng đứng bên ngoài, các nàng đều là người mới tới, lúc trước tiểu hầu gia không cần các nàng hầu hạ, nên các nàng mỗi ngày đều làm việc ở nhà sau, làm vườn nhổ cỏ quét đất, sau Tạ Đình dọn đến, quản gia mới bảo nhà trên thiếu người, nàng mới thoát khỏi cảnh làm những công việc nặng nhọc của hạ nhân, việc đó thật sự không nhẹ nhàng gì.

"Rõ ràng là thư đồng hầu tiểu hầu gia, hiện tại lại đổi thành chúng ta hầu hắn." Trời bên ngoài còn rất lạnh, Cát Tường hà hơi xoa xoa tay, không cam lòng lẩm bẩm, nàng liếc vào trong phòng một cái, Tạ công tử đang ở bên trong rửa mặt.

"Thôi đi, không có Tạ công tử, ngươi có thể được điều lên nhà trên làm việc ư?" Tấn Bảo lườm một cái, nàng đã sớm nhận ra nha đầu này rất nông cạn, không chỉ riêng đầu óc, còn không biết giữ mồm giữ miệng.

Như Ý lúc mang nước rửa mặt đi ra thì vừa vặn nghe được mấy lời lẩm bẩm của Cát Tường, nhíu nhíu mày, không ngờ là ở nơi này còn có kẻ không xem Tạ công tử như chủ tử, đúng là ngu hết thuốc chữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play