Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.
Những con người luôn tụ họp lại với nhau, sau đó lại phải nói “trên đời không có bữa tiệc nào không tàn”. Ngoài câu đó ra, thật sự không còn gì khác để nói, con người luôn phải đối mặt với những cuộc gặp gỡ rồi chia ly.
Trần Cảnh Xuyên bình thản đối mặt với điều này, vì anh đã quen với sự chia ly, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác luyến tiếc những khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau, như một vòng dây quấn quanh lòng người, vừa chua vừa ngọt, nhưng sự chua chát luôn tăng lên khi chia tay, còn vị ngọt thì lại đậm đà hơn khi gặp gỡ. Dù sao cũng có người đã hứa rằng sẽ chăm sóc tốt cho anh.
Thế giới này rộng lớn như vậy, luôn cần một nơi để cắm rễ, chi bằng chọn nơi này, sinh sôi và phát triển.
"Đi thôi." Trần Cảnh Xuyên nhìn về phía chiếc xe đang rời đi, quay đầu nói với Từ Văn: “Về lớp.”
Từ Văn nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu.”
Chú Cảnh không thể nào biết được việc điện thoại của cậu bị thu, còn tới đây lấy, khả năng duy nhất là do Trần Cảnh Xuyên đã nói với chú Cảnh, nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn muốn cảm ơn Trần Cảnh Xuyên.
"Không cần cảm ơn." Trần Cảnh Xuyên nói.
Về lại lớp, Từ Văn nhét điện thoại vào cặp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT