Ngày hôm sau.
Trần Cảnh Xuyên tỉnh dậy khi sắp bị siết cổ đến chết.
Người kia bám chặt vào anh như bạch tuộc.
Giống như lúc trước.
Trần Cảnh Xuyên lay người bên cạnh dậy, Từ Văn vẫn mơ màng, đôi mắt lờ đờ chưa kịp mở hết: “Làm gì thế?”
“Cậu định mưu sát tôi.” Trần Cảnh Xuyên vô cảm nói.
Từ Văn lúc này mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy anh, cả người như một cái móc treo. Trong lòng thầm nghĩ: Sao mình không siết chết cậu ta luôn đi nhỉ?
Nhưng thân thể lại nhanh chóng rời khỏi anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cậu rửa mặt rất nhanh, dùng tay hắt nước lạnh lên mặt, lau qua loa bằng khăn, sau đó bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy năm phút.
Xong xuôi, cậu xuống lầu ăn sáng.
Mẹ Từ làm rất nhiều món ngon, cậu ăn một mình, ăn xong vẫn chưa thấy Trần Cảnh Xuyên đi xuống. Đang thầm nghĩ may mắn không cần phải đi học cùng anh, ngay giây sau, suy nghĩ đã tan thành mây khói.
“Đừng vội đi, con và Tiểu Cảnh đi cùng nhau.”
Vậy nên cậu từ bỏ ý định kháng cự.
Cậu nhìn thấy tin nhắn Chu Bách đã gửi cho cậu ngày hôm qua.
[Bách]: Xin lỗi, tôi thực sự sai rồi.
[Bách]: Cậu còn giận không?
[Bách]: Xin lỗi, tôi không nên để tên ngốc đó xuất hiện trước mặt cậu.
[Bách]: Cậu đang giận đúng không?
[Bách]: Lần sau tôi hứa sẽ không bao giờ ghép đội với đồng đội gà mờ như vậy nữa, tôi không muốn chuyển trường đâu.
[Bách]: Cậu trả lời một câu đi.
[Bách]: Chuyển trường rất phiền phức, vào thời điểm này mà chuyển đi thì tôi sẽ phát điên mất.
[Bách]: Tôi sinh ra ở Bắc Thành, chết cũng ở Bắc Thành. Với lại ở một nơi lâu dài thì ít nhiều cũng có chút tình cảm, bây giờ bảo tôi đến một nơi xa lạ, ở cùng với những người xa lạ, tôi thực sự sẽ tự kỷ mất.
Tin nhắn gửi xong, cậu không nhìn lại nữa, không ngờ tên ngốc Chu Bách lại tự tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy, ai mà thèm bắt cậu ta chuyển trường chứ.
[XW]: Không bảo cậu chuyển trường.
[XW]: Ý tôi là muốn cậu ngồi cùng bàn với tôi.
Chu Bách giờ này còn chưa ngủ dậy.
Tin nhắn này gửi đi, nhưng không có hồi âm.
Từ Văn lại tiếp tục vuốt màn hình, có lẽ vì quá tập trung, cho nên không nhận ra Trần Cảnh Xuyên đã bước đến gần.
Anh vừa tắm xong, trên ngực vẫn còn vệt nước, mặc một chiếc áo đen, đôi chân thon dài, vòng eo rắn chắc, thật khiến người khác không thể rời mắt.
Trần Cảnh Xuyên cầm lấy một cốc sữa đậu nành.
Nhiệt độ vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Trên đường đến trường, Từ Văn chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, trong đầu tính toán khoảng cách đến trường.
Trần Cảnh Xuyên lại tiếp tục cắm đầu vào làm bài hóa học.
Thật sự rất phiền.
Học sinh ngoại trú của Trường Trung học số 7 không cần phải tới tiết tự học sớm.
Khi Từ Văn đến trường, chuông dự bị đúng lúc vang lên, Chu Bách từ bàn cuối cùng chạy như bay lên phía trước.
“Cậu viết bài tiếng Anh chưa?”
“Còn toán thì sao?”
“Lý, hóa cũng được.”
Rõ ràng là Từ Văn không viết bài. Trong lớp chỉ có hai loại người không làm bài tập, một là kiểu như Từ Văn, người có thành tích đặc biệt xuất sắc, không cần phải viết mấy thứ lãng phí thời gian đó; còn loại kia là như Chu Bách, loại học kém như bùn nhão không thể trát tường, chỉ biết cắm đầu chơi game.
Không còn cách nào khác, Chu Bách đành hỏi mượn Trần Cảnh Xuyên.
Cậu ấy cũng không mong đợi gì nhiều.
Thế nhưng Trần Cảnh Xuyên không hề có biểu cảm gì thêm, ném bài tập cho Chu Bách, nói: “Cậu có thể đi được chưa?”
Chu Bách vui vẻ gật đầu, cầm lấy bài tập rồi rời đi.
Tiết đầu tiên là tiết của Tằng Mộng.
Từ Văn để điện thoại lên trên quyển sách, sách thì để trong ngăn bàn, một tay kéo sách ra một nửa, đang chơi game chạy nhảy.
Trên bục giảng, Tằng Mộng nói: “Hiện tại cô có chuyện quan trọng muốn thông báo, hôm nay nhà trường quyết định, từ bây giờ, học sinh ngoại trú cũng phải đến trường tham gia buổi tự học sáng và tối.” Nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi trên mặt học sinh, cô lại thả thêm một quả bom: “Hơn nữa, buổi chiều sẽ không còn tan học sớm, học liên tục đến khi kết thúc tự học buổi tối.”
Nhân vật trong game vô tình đâm phải chiếc xe, trước tiếng cười của kẻ trộm, màn hình hiện lên dòng chữ “Thất bại”.
“Má nó.” Một học sinh rên rỉ: “Tại sao lại như vậy?”
“Nhà trường đang làm cái gì vậy?”
Tằng Mộng đáp: “Mục đích là để rèn luyện phẩm chất, giúp chúng ta phát triển toàn diện, có thêm thời gian để học tập.”
“Sao lúc trước không có chuyện này?” Một học sinh thắc mắc.
“Nhà trường cũng có nỗi khổ tâm.” Tằng Mộng nhìn vẻ mặt uể oải của học sinh, lập tức lên cơn giận dữ: “Ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó.”
“Nghe nói lần thi liên trường vừa rồi, Trường Trung học số 6 Nam Thành đã giành hạng nhất.” Một học sinh lên tiếng giải thích: “Hiệu trưởng của chúng ta thấy chúng ta quá lười biếng, cho nên quyết định tăng thêm giờ tự học buổi tối.”
“Cậu nói kỳ thi liên trường học kỳ trước đó à?”
Có người nói thêm.
"Đúng đúng." Một học sinh hạ thấp giọng: “Đứng nhất kỳ thi liên trường là Cố Bắc. Từ thần đứng thứ hai.”
“Cái này tôi biết, tên Cố Bắc đó đúng là quái vật, cậu ta đạt điểm tuyệt đối môn tổ hợp khoa học tự nhiên.” Đám học sinh không thể không thán phục: “Hơn nữa, nghe nói cậu ta không phải là học sinh khối Khoa học tự nhiên, mà là học sinh khối Xã hội.”
“Đù má, cả đám học sinh khối Khoa học tự nhiên thua một thằng học khối Xã hội, nhục vcl.”
“Vì chuyện này mà chúng ta bị đám người ở Nam Thành cười nhạo suốt mấy tháng liền.”
Bên dưới, cả lớp sôi sục như nồi nước sôi.
Từ Văn nghĩ đến người mà cậu đã gặp trong kỳ thi liên trường lần trước, không ngờ người đó là học sinh khối Xã hội, cậu còn tưởng một người tài giỏi như vậy chắc chắn sẽ chọn khối Khoa học tự nhiên.
Người đó dường như cũng là một Alpha, lại còn là Alpha đỉnh cấp.
Không biết Trần Cảnh Xuyên phân hóa thành gì?
“Lớp phó, lịch học cũng đã thay đổi, em dán thời khóa biểu mới lên tường phía sau nhé!” Tằng Mộng nói.
“Vâng ạ.” Hứa Chử Chanh cầm thời khóa biểu dán lên tường.
“Bây giờ bắt đầu vào bài học chính thức.”
“Ai không làm bài tập thì tự giác ra ngoài.”
“...”
Ngày đầu tiên áp dụng nên cảm thấy không quen cho lắm.
Học sinh ngoại trú thì như phát điên.
Trong giờ tự học buổi tối, không có nhiều người chú ý học hành, phần lớn đều chơi điện thoại.
Một số người táo bạo còn dám đặt điện thoại lên bàn để chơi.
Lý Song Toàn đi kiểm tra lớp học. Khi ngang qua lớp 11A1, thầy ấy đặc biệt dừng lại để ngắm nhìn phong thái oai hùng của Từ Văn, còn cả bạn cùng bàn của cậu nữa. Cả hai nghiêm túc giải bài tập Hóa học… Cái gì? Giờ Ngữ văn mà giải đề Hóa học? Làm hai việc cùng lúc? Lo việc nhỏ mà quên việc lớn à?
Vừa định xông vào để ngăn cản, thầy ấy lại phát hiện một người có động tác rất lạ, giống như đang chơi điện thoại.
Có lẽ là vì thấy thầy ấy, người đó bắt đầu lén lút giấu giấu diếm diếm.
“Cậu ngồi sát tường phía nam kia.” Lý Song Toàn chỉ tay: “Ra đây!”
Giáo viên đang dạy bị ngắt lời.
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía đó, người kia mới chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Những lời nói mơ hồ truyền từ bên ngoài vào tai Từ Văn, như là “điện thoại”, “giao nộp”, “để tôi tự kiểm tra”.
Từ Văn cảm thấy mí mắt giật liên tục, có một dự cảm chẳng lành. Chỉ thấy Lý Song Toàn tức giận bước xuống cầu thang.
[Mãi mãi đi theo Đảng]
[XW]: Sắp lục soát lớp rồi.
Một câu nói khiến hơn nửa lớp cảm thấy bất an.
[Bách]: Đậu má.
[Hứa Chử Chanh]: Làm sao bây giờ?
[XW]: Ai có băng keo hai mặt không?
[Hứa Chử Chanh]: Tôi có.
[XW]: Nghe tôi nói đây. Dùng băng keo hai mặt dán điện thoại dưới ghế, nhưng không phải dán hết. Vài người khác cho điện thoại vào túi, đi đến ném vào thùng rác, tan học xong thì nhặt lại. Những người ngồi hàng thứ nhất và thứ hai ở phía bắc, do Hứa Chử Chanh đứng đầu, gói hết điện thoại lại, khi đi qua bục giảng thì đặt nó dưới gầm bàn giáo viên.
[XW]: Hiểu chưa?
[Bách]: Hiểu rồi.
[Hứa Chử Chanh: Hiểu rồi.]
[Cán bộ môn tiếng Anh]: +1
Không ngoài dự đoán, Lý Song Toàn dẫn theo một nhóm người bước vào.
Còn mang theo máy dò kim loại.
Đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy.
Cả lớp không kìm được mà đồng thanh:
“Chết mẹ rồi!!!”