Lực đẩy của Từ Văn mạnh đến mức Trần Cảnh Xuyên lùi lại vài bước, nhưng anh lại tiến tới: “Cậu đang bệnh đấy.”
Từ Văn mơ màng, mùi hương từ người Trần Cảnh Xuyên thật khó mà làm lơ, mỗi khi ốm, Từ Văn rất nhạy cảm với mùi hương mạnh, cậu nói: “Mùi trên người cậu khó ngửi quá.”
Từ Văn muốn tiếp tục ngủ, nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu, cơ thể không tự chủ mà quặn lên.
“Chúng ta đến bệnh viện.” Trần Cảnh Xuyên không quan tâm đến phản ứng của Từ Văn, bế cậu lên, đưa đến bệnh viện gần đó.
Được ôm chặt trong vòng tay mạnh mẽ, Từ Văn cảm thấy rất an toàn. Trong khoảnh khắc này, mùi hương trên người Trần Cảnh Xuyên dường như không còn khó ngửi nữa.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến Từ Văn khó chịu nhíu mày. Bên cạnh là mẹ Từ, thấy cậu tỉnh dậy, bà thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ nói con bị dị ứng.” Mẹ Từ lấy một quả táo từ giỏ trái cây bên cạnh ra đưa cho cậu: “Lúc nghe tin, cả nhà rất lo lắng, sợ có chuyện gì không hay xảy ra. May mà bác sĩ bảo không sao cả.”
Từ Văn nằm trên giường bệnh, tay cậu đang cắm kim truyền dịch, ngón tay lạnh ngắt, vì quá trắng nên da cậu trông hơi tím tái.
Nhưng điều cậu suy nghĩ lại là tại sao Trần Cảnh Xuyên vẫn chưa đến.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play