Niên Xuân Hoa thuận miệng đồng ý rằng sau này dù có mâu thuẫn gia đình thì cũng sẽ không động tay động chân, lấy cớ mình muốn ngủ, bảo mấy đứa con dâu thu thập tàn cuộc, còn mình thì dẫn Phúc Đoàn vào trong.
Lưu Thiêm Tài cũng mau chóng rời đi.
Chỉ có bác sĩ Chung xuất phát từ tố chất nghề nghiệp, lo lắng bổ sung thêm một câu: "Cái đó, nhất định phải làm tốt công tác khử trùng, mấy ngày nay không nên nuôi thả gà. Khụ, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng để cho ai có phúc cho gà ăn thì sẽ không còn bị dịch gà nữa, mọi người nhớ đừng làm đứt dây xích ở khâu khử trùng, tiêu độc xong. ngày mai đến lĩnh thuốc dự phòng."
"Tôi hành nghề y nhiều năm vậy rồi, quả thực chưa từng thấy ai có phúc cho gà ăn... thì gà sẽ sống lâu trăm tuổi, đội trưởng là vì muốn tốt cho mọi ngươi, đừng ăn bớt nguyên liệu nhé."
Bạch Giai Tuệ xấu hổ, thì ra câu mẹ cô ấy nói để Phúc Đoàn cho gà ăn thì sẽ không còn bị dịch gà nữa cũng bị người ta nghe được rồi?
Bạch Giai Tuệ xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, gả vào gia đình kiểu này, quả thực cô ấy cảm thấy ảm đạm không có ánh sáng, tựa như gả vào ngôi miếu cũ đổ nát mốc meo, không khí xung quanh dính dính nồng đậm mùi dầu vừng.
Ngay cả đứa con ngoan như Sở Chí Bình, giờ phút này anh ấy cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, cái cách mà mẹ nghĩ ra quả thực quá vô lý, nói nhà nghe thôi thì cũng đành. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài... Mọi người bàn tán vê chuyện này trong giờ làm việc, vậy mặt mũi của bọn họ phải để vào đâu?
Người ta sẽ không nghĩ nhà họ Sở bọn họ là một ổ toàn kẻ ngốc chứ?
Sở Chí Bình vội vàng cười ha hả: "Mẹ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, giận dỗi nói đùa một chút ấy mà, không phải ý..." Giọng của anh ấy càng nói càng nhỏ, bản thân anh ấy cũng không tin lời này, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, khắp đầu óc toàn là chữ xong rồi, mất hết mặt mũi trước mặt các cán bộ rồi.
Vụ mùa thu, đội sản xuất số 9 dốc sức đầu tư vào phòng chống dịch gà và sản xuất.
Trong các hộ gia đình có sự phân chia công việc, một bộ phận chủ yếu đặt tinh thân và sức lực lên gà, một bộ phận gấp rút thu hoạch lương thực trên đồng, gánh cong đòn gánh đến mức quần áo nơi bả vai cũng bị mòn, mới có thể chuyển từng gánh khoai lang dính mồ hôi, từng chồng ngô vàng óng ánh vào trong đội.
Chỉ có nhà Niên Xuân Hoa, tất cả mọi người dường như không quan tâm đến sống chết của mấy con gà, cả gia đình đổ hết mồ hôi xuống mặt ruộng.
Ngay cả Bạch Giai Tuệ muốn đi học phòng chống dịch gà, cũng bị Niên Xuân Hoa lúc thì lấy cớ đưa cuốc, lúc thì bảo cô ấy đưa nước, dù sao không có hôm nào bà ta chịu để yên, nhất quyết phải thấy mặt cô ấy dưới đồng thì mới bằng lòng bỏ qua.
Bạch Giai Tuệ mệt mỏi chạy tới chạy lui đến tận khi mặt trời lặn mới được về nhà, đôi môi khô khốc, chạy nguyên nửa ngày trời ngay cả thời gian uống nước cũng không có, thật sự không còn hơi đâu chống đỡ bà mẹ chồng hay giở trò quỷ này nữa, cô ấy thuận theo ý Niên Xuân Hoa, xuống đồng làm việc.
Dưới cánh đồng. Đất trồng đậu đã khô và cứng, phải mất rất nhiều công sức để cuốc lên.
Những người đàn ông thì nai lưng làm việc trên đồng, thi thoảng mới bớt chút thời gian nghỉ ngơi hút thuốc lá, Sở Chí Bình và Sở Chí Mậu liều mạng làm việc, Sở Chí Nghiệp thì cà lơ phất phơ, nhưng không một ai bảo rằng anh ta không đúng.
Mấy chú bác nhìn mấy anh em ra sức, đã cuốc tới gần chỗ bọn họ, thấp giọng nói: "Thằng hai, thằng ba."
Hai người Sở Chí Bình ngẩng đầu lên. Chú Lưu rít một ngụm thuốc lá, đè giọng nói: "Các cháu ra sức làm việc là tốt, nhưng lương thực được thu vào trong đội, chú thấy cả nhà các cháu đều ra đồng, dù gì cũng nên để lại một, hai người ở nhà chăm sóc gà. Cái của mình và cái của đội... Không thể hoàn toàn bỏ qua phần của mình như thế được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT