Niên Xuân Hoa sẽ không nói thẳng thừng rằng bà ta nghĩ là con trai út của mình, Sở Chí Nghiệp là người tốt nhất, bà ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhiệm vụ quan trọng nhất của vụ thu hoạch bây giờ là thu hoạch lúa. Tôi nghĩ rằng phần thưởng nên được chọn trong số đó.”
Đôi mắt của bà ta liếc vòng quanh cánh đồng: “Sở Chí Nghiệp, Trương Vệ Cường, Bạch Phúc Hữu, chọn những người này, mong đội trưởng xem xét!”
Lưu Thiêm Tài gật đầu liên tục, đều là người cùng một thôn, nếu anh ấy không hiểu Niên Xuân Hoa đang âm mưu gì, thì chả khác gì ăn uổng cơm bao nhiêu năm như vậy.
Không phải bà ta đang muốn tiến cử Sở Chí Nghiệp sao.
Lưu Thiêm Tài mỉm cười hiền lành: “Những người khác tôi không nói, đầu tiên không thể là Sở Chí Nghiệp. Hôm nay Sở Chí Nghiệp làm việc lười biếng, hấp tấp, cuối cùng cậu ta chán nản, mệt mỏi vì đập lúa, mà điều cậu ta đi cắt lúa với các đồng chí nữ, cậu ta còn không cắt nhanh bằng cả các đồng chí nữ, được rồi, không phải tôi làm đội trưởng mà nói nhảm, mọi người đều nhìn ra rồi đúng không?”
Niên Xuân Hoa sửng sốt, tại sao Chí Nghiệp lại như vậy? Không phải chứ, Chí Nghiệp là người ngoan ngoãn và có năng lực nhất.
Một số người từng làm việc với Sở Chí Nghiệp phàn nàn rất nhiều: “Lần nào cậu ta cũng lười, lúa còn không được đập sạch. Tùy tiện đập vài cái, còn bao nhiêu thóc dính trên cây lúa đều bị cậu ta vứt sạch, đúng là lãng phí lương thực!”
Người cắt lúa cũng không vui: “Lúa cậu ta cắt không được sạch, lần nào chúng tôi cũng phải cắt lại chỗ cậu ta đã cắt.”
Sở Chí Nghiệp bị nói cho mặt mày đỏ bừng, không ngoi đầu lên được.
Anh ta lười biếng, nhưng anh ta không đi tranh điểm thưởng, tất cả là lỗi của mẹ, nếu bà ta không đề cập đến mình thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Anh ta cũng không phải là người duy nhất lười biếng trong đội sản xuất.
Đứa con trai út yêu quý của Niên Xuân Hoa bị sỉ nhục trước mặt mọi người, lời nói đã chuẩn bị sẵn của Niên Xuân Hoa nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong, một lúc lâu sau, bà ta mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Vậy… không phải Sở Chí Nghiệp, thì cũng không phải Sở Chí Quốc, Trần Dung Phương.”
Lưu Thiêm Tài hỏi ngược lại: “Tại sao không thể là họ?”
Vì họ không có phúc! Những người không có phúc không phải là làm chuyện gì cũng không suôn sẻ sao?
Niên Xuân Hoa thiếu chút nữa đã thốt ra những lời này, nhưng hôm nay bà ta mới được giáo huấn, lo lắng đến mức không nói nên lời, mặt ủ rũ không nói nên cậu.
Lưu Thiêm Tài dường như đã nhìn thấu Niên Xuân Hoa, hừ lên một tiếng: “Chân của Sở Chí Quốc thật sự không tốt, nhưng cậu ấy không lãng phí đôi tay của mình, hôm nay cậu ấy đi hái lá dâu. Trần Dung Phương cắt lúa, gánh rất nặng. Hôm nay cô ấy gánh được mười một tấn lúa về đập ruộng, đó là lần nhiều nhất!”
“Bà không tin đội trưởng tôi thì cứ hỏi những người làm ruộng hôm nay xem, ai cũng có mắt, công việc đồng ruộng ngày hôm nay ai chăm chỉ, ai không chăm chỉ, mọi người đều biết.”
Niên Xuân Hoa chán nản tại chỗ, thấy đội trưởng thực sự tức giận, một thành viên trong đội nhanh chóng kéo bà ta ngồi xuống: “Xuân Hoa, chúng tôi đều thấy rằng con trai và con dâu của bà thực sự có năng lực, vì vậy đừng làm loạn nữa.”
Người nói chuyện hơi có chút khó chịu, một ngày mệt mỏi, vốn sớm được nhận công, về nhà nghỉ ngơi sớm không phải tốt hơn sao? Sao Niên Xuân Hoa cứ nhất thiết phải làm loạn chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT