Hình như là vào buổi tối đó, anh trông thấy một cô gái với nụ cười toả sáng lấp lánh vào đêm tối. Trong tay cô ôm mấy cuốn sách, khuôn mặt trong veo như ánh trăng mềm mại vô hạn trong gió.

Khuôn mặt của cô trùng với khuôn mặt của người bạn chơi cùng thời thơ ấu với Diệp Quân Chi.

Cuối cùng ông trời còn thương, Diệp Quân Chỉ chỉ muốn đi lên xác nhận xem cô có phải là Sở Phong hay không. Thế nhưng anh lại vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng may lại vô tình rơi vào đôi mắt như dòng suối trong.

Diệp Quân Chi có thể nghe được nhịp tim của mình đang thình thịch nhảy vang.

Đêm đó, ở ký túc xá anh moi hết cõi lòng suy nghĩ ra rất nhiều lý do, lôi tình cảnh hiện tại của Cố Đình Sâm tới, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đi tìm cô.

Lần đầu tiên anh đứng ở dưới ký túc xá chờ cô đi xuống lầu.

Trông thấy vẻ mặt có hơi kinh ngạc của cô, Diệp Quân Chi nhẹ giọng hỏi: "Còn nhớ tôi không?”

Anh mời cô đi ăn cơm.

Các món ăn đều được Diệp Quân Chi cố ý chọn, không cay, dịu nhẹ rất thích hợp với các cô gái.

Bữa tối đó Diệp Quân Chi còn cố ý kéo gần khoảng cách nhiều năm, anh thật sự rất nhớ Sở Phong và Sở Thâm, cũng thật lòng biết loại nhớ nhung này đã thay đổi kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Sở Phong.

Cô vẫn giống như khi xưa rất hoà nhã nhưng kiên định.

Diệp Quân Chi cũng không hấp tấp tỏ tình.

Anh biết khả năng và lòng tự trọng của Sở Phong và Sở Thâm đều rất mạnh. Sau khi đưa Sở Phong trở về ký túc xá, anh cũng trông thấy Sở Phong bị giáo viên hiểu lầm mà bị mắng mỏ.

Diệp Quân Chi có thể hiểu được, đối với những cô gái ở trấn nhỏ hay vùng nông thôn mà nói thì tuổi dậy thì là đáng sợ nhất.

Bước vào giai đoạn đầu của tuổi dậy thì có thể khiến thiếu nữ trở nên mềm yếu, còn những thiếu nữ xinh đẹp sẽ luôn có bầy sói vây xung quanh.

Các cô gái chỉ có thể thông qua việc học tập mới có con đường thay đổi vận mệnh, trong thời kỳ nguy hiểm mà tươi đẹp này tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

Tình yêu sẽ khiến cho viên ngọc trai trở nên toả sáng chứ không phải khiến cho viên ngọc trai phủ đầy bụi trần.

Diệp Quân Chi cũng không làm ra bất kỳ cử chỉ càn rỡ gì, chỉ có khi tới kỳ nghỉ anh sẽ mang theo thật nhiều sách bài tập dày cộp đi tìm Sở Thâm.

Sở Thâm gần như bị chôn vùi trong đống tài liệu học tập, anh ấy nói: "Cậu chăm chỉ như vậy sao, kỳ nghỉ cậu cũng không nghỉ ngơi à?"

Diệp Quân Chi nói: "Tôi thích như vậy."

Sở Thâm bĩu môi: "Cậu cũng chăm chỉ thật đấy, nếu cậu đã nỗ lực như vậy rồi thì tôi càng không thể tụt lại phía sau được, để tôi xem mấy đề này là gì nào."

Sở Thâm làm bài thi tới đau cả tay, cũng cầm đi cho Sở Phong làm.

Diệp Quân Chi lắng nghe tiếng bút máy kêu sột soạt.

Anh nhìn cô gái trong lòng mình, tia sáng càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng Sở Thâm cũng chẳng phải là đồ ngốc 24k.

Anh ấy dần dần phát hiện ra Diệp Quân Chi chính là con sói giả dạng làm cừu nên mới nói với Diệp Quân Chỉ: "Có phải trong lòng cậu có ý đồ xấu gì với em gái tôi đúng không!"

Diệp Quân Chi mặt không đỏ tim không đập: "Không phải." Chuyện đó sao có thể gọi là trong lòng mang ý đồ xấu được?

Sở Thâm nói: "Tôi tin cậu có ý không đàng hoàng!"

Sở Thâm bắt đầu cố ý hoặc vô tình từ chối cho Diệp Quân Chi và Sở Phong tiếp xúc, loại lệnh cấm này phải mãi đến khi lên đại học mới được giải trừ.

Bởi vì anh ấy phát hiện ra có ngăn cũng không được.

Lên đại học bọn con trai càng trở nên càn rỡ hơn, tốt xấu lẫn lộn, thay vì để những người này tới tiếp cận em gái mình còn không bằng là Diệp Quân Chi còn hơn.

Tốt xấu gì anh ấy cũng hiểu tận gốc rễ Diệp Quân Chi.

Sinh viên đại học thời này không giống như bây giờ, đã cưới vợ ở quê rồi mà lên đại học một phát là trở mặt không nhận người ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play