Trong lòng Niên Xuân Hoa chỉ có Sở Chí Nghiệp và Phúc Đoàn, những người khác chỉ là mấy cây cỏ không có phúc trong lòng bà ta.

Anh ta lập tức nói: "Mẹ, con không để Nhị Ny đi học mà lấy tiền để cho Phúc Đoàn đi học? Hay là Tứ Ny đi học? Mẹ, con biết ngoài anh cả ra thì người mẹ không thích nhất bây giờ chính là con."

"Mẹ cảm thấy con và anh cả đầu óc ngu dốt như nhau, nhưng bọn con cũng không ngu ngốc đến vậy, cho con người khác đi học, bỏ mặc con gái ruột mình."

Niên Xuân Hoa:...

Bà ta ngập ngừng nói: "Nhưng mẹ sinh ra con, nuôi con...

Sở Chí Mậu lập tức nói: "Được được được, không biết đã nói bao nhiêu lần rồi. Mẹ đối với con ơn trọng như núi, con biết, nhưng mẹ cũng không thể ngày nào cũng lôi lời này ra nói để gây áp lực cho con. Nếu mẹ không phục, chúng ta đến uỷ ban đội hoặc là đến đồn công an điều tiết. Hỏi một chút xem trên đời này có đạo lý nào mà không cho con gái mình đi học mà cho con người khác đi học hay không?”

Niên Xuân Hoa ủ rũ.

Phúc Đoàn ở ngoài cửa nghe lén, ánh mắt lóe lên, quá không giống nhau, cái nhà này quá không giống nhau.

Có lúc ở trong đội Phúc Đoàn có thể nghe thấy một vài đội viên oán giận con gái mình là hàng lỗ.

Đây không phải mới là trạng trái bình thường hay sao? Theo trực giác của Phúc Đoàn, vốn là những người như Sở Chí Mậu đều không thích con gái của mình, cảm thấy con gái là hàng lỗ, nhưng biết cô bé có may mắn thì liền nâng cô bé lên mà yêu mà quý.

Nhưng tất cả những thứ này đã thay đổi. Tất cả những trực giác của cô bé và Sở Phong có quan hệ.

Khi Phúc Đoàn đang nghe lén ở góc tường, Thái Thuận Anh từ bên ngoài trở vê. Cô ta chán ghét nhìn Phúc Đoàn, lập tức chỉ chó mắng mèo: "Cái thứ này ở đâu đến vậy, đường lớn mày không đi mà lại đi đường tắt, lén lén lút lút làm cái gì vậy? Cái bóng cũng thấy gian gian." Nói xong cô ta liên đuổi một con gà đi.

Mặt Phúc Đoàn đỏ bừng, cô bé vội vàng cúi đầu đi ra.

Thái Thuận Anh chán ghét, không muốn thấy cô bé. Cái con ranh này rất thích nghe lén, lại còn thích tố cáo, lại có người mù quáng đỡ lưng.

Cô ta thật sự không muốn qua lại.

Nếu để Thái Thuận Anh nói thì những sự đáng ghét của Phúc Đoàn, không chị khiến người khác chán ghét mà sớm muộn gì cô ta cũng bị vạ lây.

Lúc trước nếu không phải Phúc Đoàn nghe lén ở góc, hiểu lầm Trân Dung Phương thì cô ta cũng không tách khỏi nhà Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc.

Bây giờ đến nhà này, tốt hay xấu đều khó nói.

Thái Thuận Anh và Sở Chí Mậu liên hợp với nhau từ chối Niên Xuân Hoa.

Thái Thuận Anh trọng nam khinh nữ, điểm này có rửa cũng không sạch, cũng dẫn đến việc Nhị Ny bây giờ không muốn thân thiết với cô ta.

Nhưng ngày đó, sau khi cô ta bị em dâu dạy bảo thì cũng tỉnh ngộ, không còn khắt khe với Nhị Ny nữa.

Cộng thêm việc em dâu thích Nhị Ny, thường xuyên cho Nhị Ny quần áo, Nhị Ny cũng tỏ ra thân thiết với em dâu hơn chút.

Ngay cả Đại Tráng cũng thường xuyên nói, cậu và mợ giống như ba mẹ của Nhị Ny vậy.

Niên Xuân Hoa bị trách cứ, lại đánh chủ ý lên Tứ Ny.

Nhưng Lý Tú Cầm cũng dầu muối không ăn, thậm chí còn nói năm nay Tứ Ny còn nhỏ, vốn là không đi học, hai đứa trẻ khác lớn hơn một chút phải đi học, không có khả năng bỏ tiền của bọn họ ra cho Phúc Đoàn đi học.

Cũng đúng, Tứ Ny mới năm tuổi, quả thực chưa đến tuổi đi học.

Niên Xuân Hoa cũng mê muội, ở nhà nhìn tới nhìn lui mấy đứa trẻ rồi đánh chủ ý vào hai anh em Sở Học Văn và Sở Học Võ.

Đứa trẻ không có mẹ ruột thì giống như cỏ dại. Bây giờ làm khó hai đứa trẻ rất dễ dàng.

Chúng nó là con Sở Chí Bình, vốn cũng không được Niên Xuân Hoa yêu thích, lại không có mẹ ruột, chỉ có mẹ kế, Sở Chí Bình lại là một thằng ngu, bây giờ hai đứa trẻ chính là con châu chấu trong lòng bàn tay Niên Xuân Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play