Một người con dâu nhỏ tuổi, da mặt mỏng, lập tức cúi đầu: “Tôi xuống ruộng ngay bây giờ đây.”

Cái biểu tình trốn tránh kia càng là bằng chứng chắc chắn hơn cho phỏng đoán của anh ta. Trương Phong nghiêm khắc, cao giọng nói: “Tôi hỏi các cô các bà tụ tập ở đây nói chuyện gì!”

Bọn họ lặng lẽ xô đẩy Niên Xuân Hoa, nói cái gì mà sao sáng cái gì mà phúc khí, tất cả đều là do Niên Xuân Hoa mở đầu.

Niên Xuân Hoa thấy không tránh nổi, nuốt nước bọt, đánh bạo nói: “Tôi nói là... là cháu gái Phúc Đoàn nhà tôi cảm thấy trời hôm nay sẽ mưa, tôi chạy vội kêu con dâu của tôi thu lương thực vụ thu vào, kết quả trời mưa thật, nên tôi mới nói cháu gái tôi có phúc khí của tạo hóa, có thể mang đến chuyện tốt cho đội.”

Niên Xuân Hoa cũng không ngốc, cố ý nói cho thật êm tai một loạt lý do thoái thác, nhưng Trương Phong ở cùng đội sản xuất với bà ta, anh ta thừa biết đức hạnh của Niên Xuân Hoa là cỡ nào.

Trương Phong chỉ vào người con dâu nhỏ vừa rồi nói: “Cô nói đi, các cô vừa rồi đang nói chuyện gì.”

Cô ta không bỏ được sĩ diện, nhanh nói: “Bà ta nói Phúc Đoàn là sao sáng trời cao phái đến, có đại phúc khí, có thể cảm nhận được trời mưa, bảo mọi người thu cất lương thực. Nhà Trần Dung Phương không nuôi phúc tinh, nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Trương Phong hít khí lạnh, biểu tình nghiêm túc, đám người sau lưng anh ta không nhịn được phụt cười một cái.

Đám người Niên Xuân Hoa càng luống cuống, không biết đám người sau lưng kia cười cái gì.

Trương Phong nói: “Có muốn biết bọn họ đang cười cái gì không?”

"Có.” Con dâu nhỏ rụt rè nói.

Trương Phong cao giọng, gằn từng chữ một nói: “Bởi trong mấy người đằng sau lưng tôi đây, có đến ba người đoán được rằng hôm nay trời mưa, cất dọn hết số lương thực còn lại trong sân phơi vào! Các cô các bà vừa nói gì mà sao sáng cơ? Chẳng lẽ ông trời gửi nhiều sao sáng đến đội sản xuất của chúng ta như vậy à?”

Toàn bộ đội sản xuất lương thực đều tập trung ở đây, một cái sân phơi căn bản không đủ phơi, đội sản xuất có mấy cái sân phơi lớn, ngày mùa khi trường học đóng cửa, sân thể dục của trường đều mở ra để phơi lương thực.

Hết thảy đều là vì lương thực.

Niên Xuân Hoa và đồng bọn của bà ta không thể tưởng tượng được, sao bọn họ đều đoán được hôm nay trời sẽ mưa?

Mấy người hơi lớn tuổi chút trong thôn hình như nghĩ tới cái gì đó, mặt bắt đầu đỏ lên, cả đầu Niên Xuân Hoa toàn là phúc khí, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nói: “Sao lại đoán được hết?”

Không có khả năng, phúc khí của Phúc Đoàn mới là mạnh nhất.

Trương Phong nhìn bà ta giận sôi máu: “Đội sản xuất của chúng ta vẫn theo khuôn cũ của nông dân trước đây, từ trước đến nay chỉ cần nhìn mây trên trời, nhìn chim bay, nhìn côn trùng rắn rết bò dưới đất là đã có thể đoán được trời mưa hay không, làm gì có nông dân nào đi làm mà lại không nhìn trời! Không thể đoán chính xác được thời tiết, nhưng đó đều là kinh nghiệm mà người đi trước để lại, là dựa trên hoa màu chúng ta trồng để khẳng định. Ông trời làm mưa chúng ta không quản được, không đến lượt chúng ta sắp đặt, nhưng những kinh nghiệm ấy đã cho nông dân chúng ta biết bao lương thực.”

Trương Phong càng nói càng phát hoả, quay đầu về phía một đám rảnh rỗi nói chuyện phiếm, đánh giá: “Các cô các bà đứng đây nói linh tinh cái gì mà phúc khí với không phúc khí, đã có thời gian rảnh thì không bằng xuống ruộng, trời mưa thế này sẽ dễ bắt được giun đất, đó mới là điều nông dân chúng ta nắm chắc, nhìn xem, nghĩ xem, rồi hãy tự hỏi, các cô các bà ở chỗ này nói cái gì mà phúc khí, chẳng lẽ cơm ăn của các cô các bà mấy chục năm qua đều dựa vào phúc khí của các cô các bà, chứ không phải đôi tay của các cô các bà à? Có phúc mà không có đội sản xuất, thì các cô các bà đã đói chết từ lâu rồi!”

Lời này quả rất nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play