Các bà con láng giềng lấy thím hai Tống cầm đầu, cổ quái nhìn Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa bị điên rồi? Dám nhắc đến mấy thứ mê tín dị đoan trước mặt đội trưởng?
Quả nhiên Lưu Thiêm Tài cười lạnh một tiếng, đang tính mở miệng giáo dục bà ta thì Niên Xuân Hoa lập tức phản ứng lại, Phúc Đoàn còn nhỏ, phúc khí nhiều cũng không có khả năng thay công xã đi học tập kỹ thuật nuôi tằm. Còn nữa, Niên Xuân Hoa đánh giá, những người này không tin tưởng Phúc Đoàn có phúc khí lớn trong người.
Niên Xuân Hoa cảm thấy bản thân phải ngậm bồ hòn, rõ ràng đời trước Phúc Đoàn có nhiều phúc khí nhất, đám thỏ con, gà rừng hoang dã từng đám từng đám chui vào trong lòng Phúc Đoàn nằm, có Phúc Đoàn, nhà bà ta có thể nhẹ nhàng làm giàu, căn bản không cần phải chịu một chút khổ não nào, người khác liều sống liều chết vẫn không thể đuổi kịp số lẻ của nhà bà ta.
Nhưng có điều, bà ta trọng sinh, người khác không biết. Cho nên người khác không tin bà ta.
Niên Xuân Hoa vội vàng sửa miệng: “Ây da, ý tôi không phải thế, chỉ là tôi…” Niên Xuân Hoa cắn chặt răng: “Chính là tôi cảm thấy sao lại là Trần Dung Phương?”
Không thể chọn người không có phúc khí đó, nhỡ phá hủy chuyện tốt của đội thì phải làm sao?
Lưu Thiêm Tài không chút khách sái nói: “Không phải Trần Dung Phương, chẳng lẽ lại là bà? Tôi chọn Trần Dung Phương, một là quả thực Trần Dung Phương biết nuôi tằm, cái này có liên quan sâu xa đến nhà cô ấy, kinh nghiệm nuôi tằm của đội chúng ta rất ít, tính ra thì còn kém cả cô ấy.”
“Hai, Trần Dung Phương từng học tiểu học, dù chưa học xong, nhưng năng lực lý giải của cô ấy cũng không tệ, cũng biết viết bút ký, vừa rồi lúc giảng giải phương pháp cho chúng tôi cũng có logic rất rõ ràng, cô ấy biết cách dạy người khác.”
“Ba, sự kiện lá dâu lần này chứng tỏ Trần Dung Phương quan tâm tới tập thể, quan tâm tằm của chúng ta có ăn được không, người cũng cẩn thận, phẩm cách vô cùng tốt. Tôi chọn cô ấy, là bởi vì năng lực, phẩm cách, tố chất của cô ấy, không phải bởi vì phúc khí gì đó. Chẳng lẽ tùy tiện có một người nào đó tới nói ai là người có phúc khí, là tôi phải chọn người đó à. Nếu thế, các đội viên có phục hay không?”
Thím hai Tống là người đầu tiên nói: “Không phục!”
Những người còn lại cũng nói theo: “Tôi cũng không phục, tự bản thân tôi nói tôi có phúc khí nhiều, vậy cũng được tính sao”
Thậm chí còn có người nói: “Ngày nào Xuân Hoa cũng nói mình có phúc khí, nhưng đâu thấy bà ta biết nuôi tằm đâu.”
Cái mọi người muốn, là một tiêu chuẩn hàng thật giá thật, chứ không phải thứ phúc khí hư vô mờ mịt, nếu không, ai dám tin tưởng chứ?
Ai cam tâm làm đá kê chân cho cái người được gọi là nhiều phúc khí?
Niên Xuân Hoa bị mọi người châm chọc, tức đến ứa gan, nhưng bà ta không thể lay chuyển được đội trưởng và mọi người, nên chỉ đành giận dỗi mà thôi. Bà ta cảm thấy mấy người này đều là đồ ngốc, chỉ có mình bà ta nhìn thấu hết thảy.
Cố tình, Lưu Thiêm Tài còn nghiêm túc nói: “Niên Xuân Hoa, tôi phát hiện tư tưởng của bà có vấn đề rất lớn, bà đi tìm đội trưởng chính trị một chuyến đi, bảo anh ta dạy cho bà một khóa. Cái gì mà phúc khí hay không phúc khí, ngày nào cũng treo từ đó ra khỏi mồm, mê tín phong kiến, không khí tốt đẹp đều bị bà làm hỏng rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT