Niên Xuân Hoa xụ cái mặt già nua xuống, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường nói: “Đứa trẻ con như mày, chỉ có nói dối là nhanh, nhà chúng mày làm gì có lá dâu tích trữ, tích trữ lá dâu khô để làm cái gì?”
Nếu là trước đây, Niên Xuân Hoa công nhận Trần Dung Phương là người chăm chỉ, hái nhiều lá dâu cũng là điều đương nhiên. Nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Dung Phương vừa bận rộn việc trong nhà lại vừa bận rộn việc bên ngoài, trong nhà sao lại có lá dâu được? Lại nói, họ tích trữ lá dâu cũng chả có tác dụng gì cả.
Niên Xuân Hoa nghiêng người nhìn Sở Phong, nhìn cái dáng người kia cũng đủ hiểu bà ta đang đắc ý cỡ nào.
Bà ta nói: “Không có phúc chính là không có phúc, cho mày mười quả tim thì cũng không thể nghĩ đến việc hôm nay trời lại đổ mưa và tích trữ trước lá dâu đâu, mày cho rằng gia đình mày là đang có phúc sao?”
Trong lời nói, bà ta tâng bốc Phúc Đoàn lên tận trời xanh và đạp gia đình Sở Phong xuống đất.
Sở Phong cũng không muốn tranh cãi nhiều, sau khi cùng Sở Thâm trở về nhà, rất nhanh hai người đã đeo hai túi da rắn sau lưng quay lại đó, mở túi da rắn ra, không có gì khác ngoài lá dâu xanh.
Phiến lá rộng, khô, xanh mơn mởn, đây là loại lá dâu ưa thích của tằm.
Thím hai Tống và người dân trong làng đều bị đống lá dâu này làm cho ngạc nhiên. Lúc đầu, bọn họ còn tưởng rằng hai đứa nhỏ không muốn bị Niên Xuân Hoa sỉ nhục nên cãi lại, nhưng không ngờ rằng trong nhà họ lại thực sự có nhiều lá dâu đến như vậy.
Có lá dâu khô nhiều như vậy, hôm nay đi hái lá dâu có bị dính mưa hay không cũng không sao cả, số lá dâu khô này thì mang đi giao nộp, còn số lá dâu ướt kia phơi khô vài này là có thể nộp cho đội sản xuất rồi.
Sở Phong lên tiếng: “Thím ơi, số lá dâu này giao nộp cho đội nghề phụ phải không ạ? Chân ba cháu vẫn chưa khỏi hẳn, cháu và anh trai có thể thay ba đi giao được không ạ?”
“Được được được.” Thím hai Tống nở nụ cười toe toét: “Căn nhà thứ ba ở ngã ba vịnh Ngư Trì chính là chỗ của đội nghề phụ.” Thím hai Tống đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Niên Xuân Hoa, cố ý nói: “Gia đình nhà Dung Phương sớm đã có chuẩn bị, làm gì có chuyện không có phúc khí, trời thỉnh thoảng đổ mưa, cứ đi ra ngoài làm việc gặp trời đổ mưa là không có phúc sao? Ai trong số chúng ta cũng sẽ có lúc gặp xui xẻo như vậy thôi.”
“Đúng vậy.” Có một vài thành viên đội không nuốt nổi sự phô trương khoe khoang của Niên Xuân Hoa, bèn lên tiếng: “Là nông dân, sáng đội nắng, chiều dầm mưa, việc này chúng tôi đã quen rồi.”
“Đây gọi là mất phúc sao? Vậy Xuân Hoa, trước kia khi mà chú Tam Căn ra đồng cũng không ít lần gặp chuyện xui xẻo, bà cũng nhiều lần gặp xui mà.”
Niên Xuân Hoa nghe những lời này xong, sắc mặt trở nên tái mét, những người này, bà ta thầm nghĩ không cần quan tâm đến những con người ngu ngốc này, phúc khí của Phúc Đoàn ở kiếp trước lớn dường nào và Trần Dung Phương chúng nó xui xẻo biết bao, chính bản thân bà ta đã được trải nghiệm.
Thím hai Tống tỏ ý khen ngợi nhìn hai anh em: “Trước khi trời mưa hai đứa cháu đã cắt cỏ heo xong rồi, heo nhà con cũng không bị đói nữa, không giống như mọi người ở đây, làm việc xong đợi một lúc sau mới đi cắt cỏ heo được, không biết đường có bị trơn không nữa, Xuân Hoa, nhà bà đã cắt cỏ heo chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT