Thím hai Tống và Trần Dung Phương có mối quan hệ khá tốt, lúc gia đình Trần Dung Phương đói kém, thím hai Tống cũng đưa chút đồ qua, nhưng Trần Dung Phương biết rằng nhà thím ấy cũng không hề dễ dàng gì, cho nên cô ấy không nhận.

Lúc này, thím hai Tống vừa thật lòng vừa cố ý nói: “Tú tinh may mắn như vậy sao có thể đến một nơi nghèo khó của chúng ta được, nếu là phúc tinh, lên tỉnh lỵ, đi Bắc Kinh không phải tốt sao? Những người công nhân làm trong thành phố so với những người nông dân như chúng ta thì khấm khá hơn nhiều.”

Thím hai Tống vừa nói những lời này xong, lập tức có vài người tỉnh mộng trở lại.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều chung sống cùng một nơi, tại sao Niên Xuân Hoa lại cho rằng Phúc Đoàn khác họ? Không phải tất cả họ đều giống nhau sao.

Niên Xuân Hoa đương nhiên không tin những lời của thím hai Tống, Phúc Đoàn chính là phúc tinh, bà ta cúi đầu suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao phúc tinh lại đến cái nơi làng quê nghèo đói này.

Niên Xuân Hoa lăn lộn nhiều rồi, về phần mắng chửi thì không chịu thua ai, bà ta chỉ nghĩ một chút rồi lên tiếng ngay: “Đó là thiên cơ, thế nào gọi là thiên cơ? Đó là bí mật tuyệt đối không được tiết lộ!”

Phì….Có người suýt nữa bật cười, thiên cơ làm sao có thể dễ dàng để cho Niên Xuân Hoa bà ta biết được?

Cả đời mọi người đều là dân thôn quê, nếu thật sự Niên Xuân Hoa bà ta có điều may mắn này, tại sao nhiều năm như vậy rồi bà ta vẫn không thể bay ra khỏi cái chốn làng quê nghèo đói này?

“Thím Xuân Hoa, cái gọi là thiên cơ thì chỉ có mình thím được biết, còn những người chúng tôi thì sao biết được?” Một bà thím đang ngồi ở cửa nhà nghỉ chân cười nói: “Nếu thím đã biết được thiên cơ, vậy tại sao còn chui ở cái nơi khỉ ho cò gáy này của chúng tôi làm gì?”

Niên Xuân Hoa bị ánh mắt trào phúng của mọi người đảo qua, tức giận nhưng không thể nói ra việc mình đã sống lại, nét mặt bà ta không thể giữ nổi sự bình tĩnh, chỉ muốn phản bác lại.

Bà ta đáp trả: “Nếu Phúc Đoàn nhà tôi không phải là phúc tinh, vậy tại sao gia đình Chí Quốc lại đen đủi như vậy? Hiện tại trong đội của chúng ta, người nghèo nhất cũng chỉ có nhà chúng nó.”

Trong lúc Niên Xuân Hoa đang nói chuyện thì Sở Thâm và Sở Phong đi ra ngoài cắt cỏ cho heo đã về.

Bầu trời u ám, khắp nơi toàn là hơi nước ẩm thấp.

Trên lưng Sở Phong và Sở Thâm đeo đầy một gùi cỏ, từ xa đi tới.

Từ xa xa đã có thể nghe thấy giọng nói thần bí rõ ràng của Niên Xuân Hoa: “Nhà chúng nó, đi hái lá dâu thì gặp trời mưa, đây đúng thật là xui xẻo mà. Tôi sớm đã biết, các ông các bà tưởng rằng tôi hồ đồ sao? Thực ra tôi là đang nhìn xa trông rộng, những người mà không có phúc thì làm việc gì cũng không thuận, cứ liều mà làm ý thì chỉ có lay lắt qua ngày thôi!”

“Còn nữa, nhà chúng nó còn có hai đứa con nít, mọi người xem, không phải người đọc sách, mà gầy như cái củi khô, khó mà làm nông được!”

Câu sống lay lắt qua ngày có nghĩa là nhiều nhất thì cũng chỉ đủ húp bát cháo, vừa đủ không chết đói.

Sở Thâm lạnh người, cậu ấy suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, nghe được câu khẳng định chắc chắn, dè bỉu bọn họ thế này, sâu trong lòng cậu ấy bỗng chốc lạnh đến thấu xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play