Sở Thâm và Sở Phong cũng có thời gian nghỉ ngơi, đưa Sở Lê đi cắt ngải cứu mỗi ngày, đến trường nghe lén bài giảng của giáo viên và sống cuộc sống của mình một cách sôi nổi.
Sở Thâm ngoại trừ thỉnh thoảng có chỗ trống, sờ sờ túi của mình, nói: "Trống rỗng." Thở dài một hơi: "Nếu là trước đây, đã có thể bán rất nhiều vỏ ve sầu."
Sở Lê khẽ mỉm cười, Sở Phong cũng trêu chọc cậu ấy: "Anh ơi, chúng ta còn nhỏ, làm sao có thể quanh năm kiếm tiền, cũng nên nghỉ ngơi đi."
"Cũng đúng."
Sở Thâm cũng không vội, rong ruổi khắp nơi tìm vỏ ve sầu, những gì Sở Thâm học được là không có gì phải vội vàng, vội vàng là sẽ hỏng chuyện.
Sau khi ba đứa trẻ cắt ngải cứu xong, chúng tìm thấy một ít đậu tằm dưới gốc cây, và cắt những hạt đậu tằm trong vỏ đậu tằm, để lại một lỗ ở giữa, để chúng có thể tạo ra một chiếc còi màu xanh lá cây, có thể phát ra âm thanh vui tai khi thổi bằng miệng.
Hầu hết trẻ em trong nước đều chơi trò này.
Sức sống của đậu tằm thậm chí còn bền bỉ hơn, những thứ này một năm bốn mùa đều có thể tìm thấy ở nhiều nơi.
Sở Thâm làm ba cái còi, mỗi người một cái, má thổi thành hình con ếch, âm thanh tuy lớn nhưng trong tiếng gió hoang vu và tiếng lá cây xào xạc, rất dễ hòa vào thiên nhiên.
Căn nhà tranh thấp nép mình dưới gốc cây óc chó, lá cây óc chó không chịu được khí lạnh của mùa thu đông, giờ lác đác khô héo, mép lá úa vàng như sương giá, nhưng vẫn chưa vào đông, gió lạnh vẫn chưa rõ rệt mấy, cây óc chó vẫn chưa đến nỗi rụng lá trơ trọi. Dưới tàng cây óc chó, mơ hồ có hai nam một nữ đang đi cùng nhau, hai tay người đàn ông đút túi quần, có vẻ hơi lo lắng, cũng có hơi cà lơ phất phơ.
Người phụ nữ có khớp xương to và dày, bộ dáng tuy mộc mạc không ăn diện nhưng mái tóc được chải bằng nước và mặc quần áo chỉnh tê nhất. Sở Thâm có ánh mắt sắc bén, nhìn thoáng qua: "Đây không phải là... là..."
"Đan Thu Linh."
Sở Phong nhớ cô ta.
Trong đội sản xuất thứ chín, mối quan hệ giữa gia đình Đan Thu Linh và gia đình Trần Dung Phương thực sự rất xa, cũng không phải là họ hàng ruột thịt nên cô không biết gọi Đan Thu Linh theo vai vế của mình là gì.
Đan Thu Linh là con gái duy nhất trong gia đình, trong thời đại ngày nay, thật không dễ dàng để một cô con gái duy nhất có thể nuôi sống gia đình.
Nhà quê đúng là giản dị, nhưng giản dị cũng man rợ, bởi vì quá giản dị, có người còn coi cái ác như một lẽ thường tình.
Vì Đan Thu Linh là con gái một nên một số người thân từ lâu đã dùng miệng thám tính truy hỏi về tài sản của gia đình Đan Thu Linh.
Tài sản của gia đình Đan Thu Linh không nhiều, âm mưu của họ hàng cũng không nhiều, ngay cả câu hỏi cũng thẳng thắn và đơn giản: "Nhà ông chỉ có một cô con gái, sau này ông sẽ làm gì với gia nghiệp đây?”
Những ánh mắt sắc bén đó quét qua đồ đạc của gia đình của Đan Thu Linh, chúng sắp bị nuốt chửng, những âm mưu toan tính không che giấu lại càng khiến người ta kinh tởm.
Đan Thu Linh cố gắng hết sức, cô ta sẵn sàng làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác, cô ta có thể ăn một bát cơm lớn cho một bữa, cô ấy có xương to, lông mày rậm và khuôn mặt rám nắng, trông rất kiên cường, chống đỡ mái nhà của chính mình. Đan Thu Linh cao hơn và khỏe hơn những người đàn ông bình thường, và tính tình cũng không vừa, khiến những người thân thích xem người khác như cỏ rác cũng không dám bắt nạt cô ta. Nhưng trong những năm gần đây, Đan Thu Linh đã già đi nhưng chuyện hôn sự của cô ta vẫn chưa ổn định.
Ý nghĩ nọ của bà con họ hàng lại trỗi dậy.
Ông Đơn và bà Vu muốn tìm một gia đình tốt cho Đan Thu Linh càng sớm càng tốt, họ đã già, và một ngày nào đó họ sẽ khuất bóng lìa trần, nếu như những người thân không biết xấu hổ kia lại đến chia tài sản, chia đất đai, cho dù là một miếng ngói cũng muốn chia, Đan Thu Linh sao có thể không làm ầm ï với họ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT